Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Chương 17:

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Nhưng cuộc sống mà, ấn xuống cái này thì cái khác lại bật lên.

 

Ngay khi tôi vừa giải quyết xong mớ chuyện phiền, chuẩn bị tập trung học thì lại bị cuốn vào một cơn bão tin đồn.

 

Hôm đó, trước giờ học buổi tối, tôi đang tính về nhà gội đầu, thì bị Đào Minh Minh kéo xềnh xệch:

 

“Tiểu Lộ, toi rồi toi rồi toi rồi! Trình Dã và Kỳ Phi Vũ sắp đánh nhau rồi!”

 

Hả?! Hai người đó á?!

 

^^

Tôi suýt tức c.h.ế.t vì Trình Dã! Vừa mới ngoan ngoãn được hai hôm, điểm số vừa khởi sắc, lại định đi đánh nhau?!

 

“Ở đâu?!” — Tôi lập tức bật dậy, chuẩn bị đi giải cứu Trình Dã.

 

Cậu ta chưa từng đánh nhau, lại còn sợ máu.

 

Kiếp trước lúc tôi sinh con, muốn ăn thịt chim bồ câu bồi bổ, cậu ta g.i.ế.c xong một con rồi trầm cảm hai tuần.

 

“Trong nhà thi đấu bóng rổ!”

 

Không kịp nghe thêm gì, tôi lao ra khỏi lớp.



 

Khi tới nơi, đám học sinh hóng chuyện đã vây kín cả nhà thi đấu.

 

Tôi vật vã chen vào, chuẩn bị lao tới chắn trước mặt Trình Dã.

 

Nhưng còn chưa kịp tới nơi, tôi đã nghe thấy Trình Dã gầm lên với Kỳ Phi Vũ:

 

“Cậu dựa vào cái gì mà hẹn hò với Mễ Tiểu Lộ?!”

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Trình Dã như vậy.

 

Hẹn hò với Kỳ Phi Vũ?! Tôi mà còn không biết á?!

 

Tôi ngẩn người tại chỗ, cố nhớ xem đã xảy ra chuyện gì.



 

Lúc này, bên cạnh tôi có người thì thầm:

 

“Trình Dã dựa vào đâu mà tra hỏi Kỳ Phi Vũ chứ? Rõ ràng là Mễ Tiểu Lộ chủ động viết thư tình cho Kỳ Phi Vũ, cậu ấy cảm động mới đồng ý học cùng cô ta ở thư viện.”

 

“Đúng rồi, nghe nói lúc ra khỏi thư viện, Kỳ Phi Vũ còn cõng cô ấy, Mễ Tiểu Lộ còn dựa đầu vào cổ cậu ấy, hai người thân mật lắm luôn—”

 

Tôi nhịn không nổi nữa!

 

Rõ ràng hôm đó tôi đã dùng hết sức mà siết cổ Kỳ Phi Vũ, sao lại đồn thành tôi tự chôn đầu vào cổ cậu ta chứ?

 

Trời ơi! Tin đồn đúng là g.i.ế.c người không cần dao!

 

Đã thế, hai đứa rảnh rỗi tán chuyện kia lại đứng rất gần Trình Dã, nên những lời đó Trình Dã nghe thấy hết, từng câu từng chữ.

 

Kỳ Phi Vũ vốn im lặng nãy giờ, chẳng rõ có phải vì nghe được mấy câu đó hay không, bỗng mở miệng.

 

Cậu ta nhìn Trình Dã với ánh mắt đầy khiêu khích:

 

“Xin hỏi, cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi? Việc tôi và Mễ Tiểu Lộ có đang hẹn hò hay không, liên quan gì đến cậu?”

 

Trình Dã tức đỏ cả mặt, trông như muốn nổ tung tại chỗ.

 

Kỳ Phi Vũ lại rất giỏi đổ thêm dầu vào lửa:

 

“Sao, cậu còn muốn đánh tôi à? Đánh đi? Theo tôi biết, cậu đã đủ 18 tuổi rồi đấy. Nếu cậu ra tay, sẽ bị tạm giam, còn bị lưu hồ sơ hình sự—xem thử cậu còn thi đại học kiểu gì! À quên, tôi quên mất, với cậu thì thi hay không cũng thế thôi!”

 

Tôi biết, Kỳ Phi Vũ đang cố tình chọc tức Trình Dã.

 

Mà cái cậu ngốc Trình Dã nhà tôi, sắp không chịu nổi rồi.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi rất muốn xông lên mà nói với tất cả mọi người:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trình Dã là chồng tương lai của tôi! Kiếp trước tôi thích cậu ấy, kiếp này cũng thích, kiếp sau, kiếp sau nữa tôi vẫn thích!

 

Tôi không đời nào thích Kỳ Phi Vũ—cái đầu heo ấy, tôi không thích!

 

Nhưng tôi không thể làm vậy.

 

Nếu tôi nói ra, kỳ thi đại học của Trình Dã lần này có thể sẽ tiêu tan. Cả đám bạn trong lớp tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Làm sao bây giờ?! Tôi sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ.

 

Ngay khi Trình Dã sắp tung cú đ.ấ.m vào Kỳ Phi Vũ, tôi bỗng lóe lên một ý, hét to:

 

“Thầy giáo đến rồi! Chạy mau!!”

 

Không tới mười giây sau, toàn bộ nhà thi đấu chỉ còn mình tôi. Ngay cả Đào Minh Minh cũng chạy mất.

 

Haiz. Tôi thở dài một hơi. Nhưng chuyện rắc rối vẫn chưa hết. Việc tiếp theo tôi phải đối mặt là giải thích với Trình Dã, người đang hiểu lầm rằng tôi và Kỳ Phi Vũ thật sự có gì đó.



 

Về lại lớp, tôi cố tình không nhìn Trình Dã, vì tôi còn chưa nghĩ ra được cách nào vừa nhanh gọn, vừa hiệu quả để dập tắt cái “đào thối” Kỳ Phi Vũ kia.

 

Lúc này, tôi nhận được một tờ giấy từ Trình Dã, nét chữ nguệch ngoạc:

 

“Mễ Tiểu Lộ: Cậu chỉ thích học bá thôi à? Chỉ thích người thi được Thanh Hoa à?”

 

Tôi vừa buồn cười vừa xót xa.

 

Cái tên ngốc này, lại nghĩ tôi như vậy, chắc là bị Kỳ Phi Vũ đả kích nặng nề rồi.

 

Tôi muốn nói với cậu ấy—dù cậu có thi đỗ Thanh Hoa hay không, thậm chí không đỗ đại học, tôi vẫn thích cậu.

 

Tôi ép cậu học, chỉ vì không muốn sau này chính cậu phải hối hận.

 

Tôi còn chưa kịp trả lời thì một tờ giấy nữa lại được chuyền đến:

 

“Mễ Tiểu Lộ, chờ đấy. Tôi nhất định sẽ cùng cậu thi vào Thanh Hoa.”

 

Tôi quay đầu lại, thấy Trình Dã mắt đỏ hoe, trông tủi thân như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.

 

Cậu ta xem tôi như một tên tra nam thay lòng đổi dạ rồi!

 

Trái tim tôi bỗng vừa chua xót, vừa mềm nhũn.

 

Xem ra, tôi vẫn nên cho cậu ta ăn một viên thuốc an thần.

Sắp hết tiết, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra được cách.

 

Tan học, tôi quay lại gọi Trình Dã.

 

Cậu ấy đang gục xuống bàn, rõ ràng một tiết học chẳng nghe gì cả.

 

Cậu ngẩng đầu lên, mắt vẫn đỏ hoe.

 

Tôi nói:

 

“Lát nữa tôi sẽ đi tìm Kỳ Phi Vũ. Cậu có thể đi cùng tôi. Nhưng cậu không được xuất hiện, chỉ được trốn trong bóng tối.”

 

Trình Dã lập tức nổi đóa:

 

“Tôi không đi! Cậu cũng đừng đi!”

 

Tôi không nói một lời, đứng dậy bỏ đi.



Trình Dã đuổi theo, tôi lập tức dừng lại quay đầu:

 

“Nếu cậu đi thì phải trốn trong bóng tối, nếu không thì đừng đi.”

 

Nói xong tôi liền bước đi. Sau vài giây yên lặng phía sau, Trình Dã cũng nhanh chóng đuổi theo.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0