Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá
Phiền phức mang...
Đang cập nhật
2025-03-23 15:03:08
9
Sau vụ thi lại, tôi nổi như cồn ở trường.
Trên đường tan học, Trình Dã hí hửng nói với tôi rằng có hơn chục bạn lớp khác hỏi cậu ấy: "Cô gái thiên tài thắng được Phùng Lộ Lộ tên là gì thế?"
Thấy cậu ấy mặt mày hớn hở, tôi đột nhiên nhớ ra—vẫn chưa hỏi chuyện bố cậu ấy về vụ BB Call, rốt cuộc đã xử lý ra sao rồi.
Tôi hỏi: “Cậu có nói với bố chưa? Không tích trữ BB Call nữa chứ?”
Trình Dã lập tức ấp úng: “Cậu đoán xem?”
Khỉ thật! Tôi biết ngay không trông cậy gì vào cậu ta được!
Quả nhiên, Trình Dã nói rằng bố cậu ấy bảo:
“Mày là cái thằng thi còn chả thi ra hồn, biết cái quái gì!”
Cũng phải thôi. Ở kiếp trước, Trình Dã là một thiếu gia nhà giàu, còn bố cậu ấy là một người tay trắng dựng nghiệp—làm sao dễ nghe con nói?
Chuyện này, vẫn phải do tôi ra tay.
Sau khi suy tính kỹ càng, tôi quyết định đánh vào điểm chung của các ông bố giàu có đời đầu—năng lực phán đoán.
Bỏ qua yếu tố may mắn, một trong những đặc điểm lớn nhất giúp họ vươn lên từ tầng lớp bình dân chính là: họ có óc quan sát và sự nhạy bén với xu thế. Chỉ cần tôi đưa ra đủ chứng cứ thuyết phục, chắc chắn bố Trình Dã sẽ cân nhắc lại.
Tôi lục khắp các thư viện trong thành phố, còn hỏi han các nhân viên thư viện, cuối cùng tìm được những tạp chí khoa học công nghệ Âu Mỹ của năm đó và năm trước nữa.
Quả nhiên, trong các tạp chí ấy, có ít nhất mười bài viết đều nói về sự phổ cập của điện thoại di động.
Khi tôi cầm được xấp bài viết được photo với giá đắt đỏ ấy trong tay, hai ngày cuối tuần đã trôi qua.
Một mặt, tôi sốt ruột vì đã "trì hoãn" việc cứu lấy sản nghiệp nhà họ Trình. Mặt khác, tôi cũng gấp vì đã lãng phí thời gian học tập.
Khi tôi vội vàng chạy ra khỏi thư viện, không hiểu sao lại vấp phải bậc thềm và ngã sấp mặt.
Đúng lúc ấy, một bàn tay thon dài chìa ra trước mặt tôi.
Tôi chưa kịp ngẩng đầu đã theo bản năng nắm lấy tay ấy đứng dậy—nhưng vừa đứng dậy xong, tôi mới phát hiện chủ nhân của bàn tay đó lại chính là... Kỳ Phi Vũ.
Kỳ Phi Vũ mỉm cười với tôi:
“Mễ Tiểu Lộ, thật trùng hợp quá. Không ngờ lại gặp cậu ở đây—”
Thời gian của tôi rất quý, không rảnh dây dưa với cậu ta, nên tôi buông một câu “Cảm ơn, tạm biệt” rồi lao thẳng xuống cầu thang.
Có lẽ vì quá vội, vừa bước xuống cầu thang, tôi liền trẹo chân một cách ngoạn mục, đứng yên một chỗ không nhúc nhích nổi.
Kỳ Phi Vũ thấy thế liền lao đến chỗ tôi, không nói một lời liền cõng tôi lên lưng.
“Cậu bị thương rồi, tôi đưa cậu đến bệnh viện!”
^^
Khỉ thật?! Kỳ Phi Vũ định diễn vai tổng tài bá đạo hả?
Tôi nằm trên lưng cậu ta vừa đ.ấ.m vừa đá, thậm chí còn vặn tai:
“Đồ khốn! Thả tôi xuống!”
Chỉ mất đúng ba giây, cậu ta chịu không nổi sức chiến đấu của tôi, chủ động đặt tôi xuống.
“Mễ Tiểu Lộ, cậu—cậu không cần ngại đâu!”
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, còn lảm nhảm mấy lời thoại ngại c.h.ế.t đi được.
Tôi không buồn đôi co, cắn răng vẫy taxi, lao thẳng đến nhà Trình Dã.
Lạ thật, Kỳ Phi Vũ hình như đang tỏ ra thiện cảm với tôi? Hắn bị chập mạch hả?
Khi tôi đến nhà họ Trình, Trình Dã đang ăn cơm với ba mẹ.
Ba mẹ cậu ta thấy tôi đến còn nhiệt tình chào hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Con ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không?”
Tôi từ chối, rồi dập mạnh xấp tài liệu photo từ tạp chí nước ngoài lên bàn:
“Chú Trình, tuyệt đối không được tích trữ BB Call!
Tạp chí Âu Mỹ năm ngoái nói rằng ở Mỹ và châu Âu, điện thoại di động đã đồng loạt giảm giá, không còn là món đồ xa xỉ dành riêng cho người giàu nữa.
Cuối năm ngoái, nhiều hãng điện thoại đã phát hành phiên bản tiếng Nhật—vậy thì phiên bản tiếng Trung chắc chắn sắp ra mắt rồi!”
“Bây giờ mà còn tích trữ BB Call là tự đào hố chôn mình! Nền kinh tế nước ta đang phát triển rất nhanh, hội nhập cũng cực kỳ nhanh, chú nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!”
Nghe tôi nói xong, mẹ Trình và Trình Dã đều sững sờ, còn bố Trình là người đầu tiên buông đũa xuống.
Ông ấy bảo tôi:
“Con hãy dịch từng câu trong những bài viết tiếng Anh này cho chú nghe.”
Kết hợp với máy từ điển điện tử (loại từ điển Anh – Trung đời đầu), tôi dịch từng từ một trong hai bài viết đầu tiên cho ông ấy nghe.
Suốt quá trình, cả nhà họ Trình im lặng như tờ.
Bố Trình nhíu mày suốt, đến cả tách trà Trình Dã đưa cũng không đụng đến.
Khi tôi vừa cầm lên bài viết thứ ba, ông ấy cuối cùng cũng lên tiếng:
“Con ngoan, cảm ơn con đã nhắc nhở. Chú rất mừng khi con làm bạn với thằng Dã nhà chú. Chú sẽ suy nghĩ kỹ đề nghị của con. Đói rồi phải không? Mau ăn cơm đi!”
Nghe ông ấy nói vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy không biết trong kho của ông ấy có bao nhiêu BB Call, nhưng chỉ cần ông ấy chịu ngừng tích trữ, là đã thành công một nửa rồi.
Lúc ăn cơm, tôi mới phát hiện ra mắt cá chân bị sưng, mẹ Trình vội vàng bôi dầu hồng hoa cho tôi, còn dặn Trình Dã gọi xe đưa tôi về.
Trên xe, Trình Dã im lặng suốt, khác hẳn với cậu ta ngày thường.
Ngay khi đến trước cổng nhà tôi, lúc tôi chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt, Trình Dã bỗng nói:
“Mễ Tiểu Lộ, cậu thật sự là thiên tài đúng không?”
Tôi quay đầu ngơ ngác, thì thấy ánh mắt cậu ấy tràn đầy mơ hồ và thất vọng.
Ánh mắt ấy, tôi chưa từng thấy ở kiếp trước, rất giống với ánh mắt của Đào Minh Minh mấy hôm trước—khi cô ấy nói rằng tôi bị “tiên nhân gõ đầu”.
Hầy, cái tên nhóc này! Đúng là sợ thật rồi, cảm thấy khoảng cách giữa tôi và hắn ngày càng xa, trong lòng bắt đầu thấy không thoải mái.
Nhưng chuyện này là tốt—còn hơn cái kiểu suốt ngày nghĩ không cần học hành vẫn có thể thừa kế gia nghiệp rồi cho tôi làm phó giám đốc.
Thế nhưng nhìn thiếu niên trước mắt mặt mũi đầy sốt ruột, tôi lại mềm lòng.
“Đúng thế! Tôi là thiên tài! Vậy nên sau này, cậu phải học hành tử tế thì tôi mới chơi với cậu nhé!
Ví dụ như cậu thi vào top 400, tôi có thể ăn trưa riêng với cậu! Nếu cậu vào top 300, tôi có thể cùng cậu đi dạo biển một tiếng!! Còn nếu cậu vào top 200, tôi sẽ chơi điện tử với cậu cả buổi chiều!”
Tôi nháy mắt với Trình Dã, cười toe toét.
Dùng não yêu để đối phó với não yêu, tôi đúng là thiên tài mà!
Ai ngờ Trình Dã lập tức nổi cáu, trừng mắt:
“Mễ Tiểu Lộ, cậu tưởng tôi thích cậu à? Cậu đưa ra mấy điều kiện này đúng là nực cười! Nói cho cậu biết, tôi không để cậu sai khiến đâu! Tạm biệt!”
Nói xong, cậu ta quăng cho tôi một cái bóng lưng đầy kiêu ngạo, rồi chạy phăng phăng.
Nhưng… từ hôm đó trở đi, thiếu niên đầy khí phách này lại bắt đầu điên cuồng học tập.
Có điều, cậu ta chưa từng hỏi tôi bài, toàn hỏi Đào Minh Minh.
Nhưng có nhiều đề Đào Minh Minh cũng không biết, hai đứa lại phải cùng nhau tới hỏi tôi.
Mỗi lần như vậy, Trình Dã luôn ngẩng cổ nói cứng:
“Tôi không phải học vì muốn uống trà sữa với cậu đâu, tôi học là vì chính tôi!”
Được thôi, học vì ai cũng được, miễn là cậu chịu học, là tôi yên tâm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro