Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Muốn yêu sớm? K...

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Sau khi Trình Dã cam đoan đi cam đoan lại rằng dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không xông ra phá hỏng cuộc nói chuyện giữa tôi và Kỳ Phi Vũ, tôi gọi Kỳ Phi Vũ ra phía sau tòa nhà học.

 

Kỳ Phi Vũ hiểu lầm ý đồ tôi chủ động tìm cậu ta, vừa đến liền nói ngay:

 

“Không ngờ cậu lại chủ động tìm tôi. Lần trước cậu còn khá ngại ngùng cơ mà. Đã vậy thì tôi cũng hiểu ý cậu rồi, là con trai thì tôi nói trước—Mễ Tiểu Lộ, tôi thích cậu.”

 

Tôi cười nhạt:

 

“Cậu thích tôi ở điểm nào?”

 

Kỳ Phi Vũ rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy.



Cậu ta hơi sững người, rồi nhanh chóng nói:

 

“Thích cậu thông minh, thích cậu đã muốn làm gì là làm được cái đó. Thật sự, tôi chưa từng thấy ai có thể trong vòng một tháng mà nâng điểm lên hơn 400 điểm như cậu.”

 

“Một người như cậu, như một viên minh châu phát sáng trong đêm tối, khiến tôi vừa kinh ngạc vừa rung động. Tôi cảm thấy chúng ta rất xứng đôi. Cho nên, Mễ Tiểu Lộ, cùng tôi thi vào Thanh Hoa nhé?”

 

Cậu ta chìa tay ra với tôi, như thể chỉ cần chìa tay là tôi sẽ đáp lại.

 

Tất nhiên là tôi không chìa tay.

 

Khi thấy tôi không đáp lại, Kỳ Phi Vũ hơi bực mình:

 

^^

“Chẳng lẽ cậu thích cái tên Trình Dã à? Học hành tệ như thế, chẳng cùng thế giới với chúng ta. Chọn cậu ta là không có tương lai đâu!”

 

Trong bóng tối, tôi thấy Trình Dã đang trốn phía sau khẽ động đậy.

 

Tôi hắng giọng:

 

“Tôi hiểu rồi, Kỳ Phi Vũ, cậu thích con gái học giỏi. Cho nên trước đây cậu thích ‘thiên tài thiếu nữ’ Phùng Lộ Lộ, bây giờ thì thích tôi – thiên tài thiếu nữ đời mới, đúng không?”

 

Kỳ Phi Vũ không nói, coi như ngầm thừa nhận.

 

Tôi cười:

 

“Vậy là tôi nói trúng rồi! Cái cách nhìn người của cậu thật đáng sợ đấy! Hiện tại chúng ta còn là học sinh, nên ai học giỏi thì cậu thích người đó. 

Sau này khi chúng ta đều là người lớn, không còn phân đẳng cấp bằng điểm số nữa, cậu chẳng phải sẽ giống hệt mấy kẻ tầm thường ngoài xã hội à—ai có tiền thì yêu người đó?”

 

Kỳ Phi Vũ nghẹn họng, không biết phản bác thế nào.

 

Tôi tiếp tục:

 

“Nói cậu nghe nhé, nếu cậu định ăn ‘cơm mềm’, chỉ học giỏi thôi là chưa đủ đâu, cậu còn phải rèn luyện thân thể, tốt nhất là sang Hàn Quốc chỉnh sửa chút nhan sắc, làm sao cho tươi tắn lên—bằng không, mấy bà chị nhà giàu…”

 

Nghe đến đây, Kỳ Phi Vũ giận tím mặt, giơ tay chỉ vào tôi:

 

“Mễ Tiểu Lộ, tôi nói tôi thích cậu là nể mặt cậu đấy! Cậu tưởng nâng được chút điểm là có tư cách phán xét tôi à? Nói cho cậu biết, trước thực lực tuyệt đối của tôi, cậu chẳng là cái gì cả!”

 

Tôi phá lên cười:

 

“Ây dà, giá trị quan của cậu đúng là không khác gì Phùng Lộ Lộ! Tôi thật không biết nên mừng cho sự đồng điệu của hai người, hay nên thấy buồn thay đây.”

 

Kỳ Phi Vũ tức đến không nói nên lời, một lúc sau quăng lại một câu:

 

“Nói cho cậu biết, Thanh Hoa—có tôi thì không có cậu!”

 

Nói xong quay lưng bỏ đi.

 

Xì! Thanh Hoa là do nhà cậu mở à?

 

Chờ Kỳ Phi Vũ đi xa, tôi mới gọi Trình Dã từ trong bóng tối bước ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi hỏi cậu ấy:

 

“Bây giờ cậu có thể yên tâm mà ôn thi rồi chứ?”

 

Dưới ánh trăng, Trình Dã cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, gật đầu thật mạnh:

 

“Tất nhiên rồi!”

 

Chồng ngốc này đúng là đáng yêu!

 

Tôi quay người rời đi, nhưng đi được một đoạn, phát hiện Trình Dã không đi theo.

 

Tôi quay đầu lại, thấy cậu ấy đang đứng vẽ vòng tròn tại chỗ.

 

Tôi cạn lời, hỏi:

 

“Lại sao nữa?”

 

Cậu ta lúng túng ngẩng đầu lên:

 

“Vậy, Mễ Tiểu Lộ, cậu không thích Kỳ Phi Vũ… mà cậu thích tôi chứ?”

 

Đôi mắt cậu ấy lấp lánh, nhìn tôi tha thiết, như gom hết cả dải ngân hà trong đáy mắt.

 

Tôi bật cười:

 

“Chờ sau kỳ thi đại học, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

 

Muốn yêu sớm?

 

Không có cửa đâu!

10

Cuối cùng cũng dỗ xong Trình Dã, các bạn trong lớp dưới sự dẫn dắt của tôi cũng bắt đầu học hành nghiêm túc.

 

Tôi chia sẻ hết tất cả các phương pháp học hiệu quả từng học được từ các trung tâm luyện thi kiếp trước.

 

Thậm chí tôi còn cố gắng nhớ lại đề thi đại học năm 1999, hận không thể trực tiếp nói đáp án cho từng bạn trong lớp.

 

Nhưng thực tế chứng minh, thành thạo dạng đề thi đại học và việc nhớ rõ nguyên đề thi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Dù tôi có cố gắng thế nào, vẫn không thể nhớ ra đề thi đại học năm 1999 rốt cuộc ra cái gì.

 

Thế là, tôi đành bỏ cuộc phương án “điên rồ” đó, quay sang dẫn dắt mọi người từng bước phân tích dạng đề, tổng kết quy luật.

 

Còn cô chủ nhiệm thì hoàn toàn yên tâm giao cả lớp cho tôi

 

Được rồi, xem ra tôi không những giúp ích cho thế hệ học sinh này, mà còn có thể trở thành người mở ra một “trường phái” học tập ở trường cấp ba này luôn ấy chứ!

 

Đúng là một chuyến xuyên không tuyệt vời!

 

Ngay khi mọi thứ đang ổn định, tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có thể thở phào, thì lại bị một cô gái khác quấn lấy.

 

Sau vụ trò chuyện tan vỡ với Kỳ Phi Vũ, một tối nọ, vừa ra khỏi cổng trường, tôi liền nhận ra có người đi theo sau ba chúng tôi.

 

Chúng tôi đi nhanh thì người đó đi nhanh, chúng tôi đi chậm thì người đó cũng đi chậm.

 

Tôi cố tình chọn một chỗ rẽ để trốn, đợi người đó tới gần rồi bất ngờ lao ra chặn lại.

 

Người bám theo… là Trần Sâm Sâm.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0