Chương 9
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, tay áo tung bay như cánh chim.
"Chuyện cũ không thể níu kéo, người đến sau vẫn còn có thể mong đợi. Nghe nói nhị tiểu thư phủ Quốc công đã để ý huynh từ lâu rồi, có thể thử xem."
Hiếm khi huynh ấy phát biểu ý kiến về loại chuyện này, ta và Trần Tiểu Nhị đều ngây người.
Trần Đại ca một tay chống trán, một tay nâng chén rượu, giọng nói đã ngà ngà say: "Thái tử điện hạ kim ngọc lương ngôn, thần xin ghi nhớ."
Ta ngẩng đầu nhìn trăng một lúc, bóc hạt dẻ đã nguội, đưa một hạt cho Tiểu Thái tử: "Này, huynh có muốn ăn không?"
Ngón tay Tiểu Thái tử vẫn còn vương mùi rượu, khi lấy hạt dẻ vô tình chạm vào lòng bàn tay ta, thật ngứa.
Ta còn chưa kịp trách huynh ấy, huynh ấy đã cúi đầu ghé sát tai ta: "Huynh ấy nói đúng, sau này nàng không được uống rượu nữa."
Ngày mùng một Tết, trong cung đang yến tiệc tưng bừng, tuyết trắng rơi lả tả.
Các vị ngôn quan thi nhau tâu lên rằng đây là nhờ phúc đức của Bệ hạ, tuyết báo hiệu một năm bội thu.
Giữa những lời hay ý đẹp, ta chán nản nhìn ra ngoài hồ, ngắm nhìn tuyết rơi.
Từng bông từng bông, rơi xuống mặt nước rồi tan biến không thấy tăm hơi.
Màn múa hát bắt đầu, mấy mỹ nhân ngoại quốc da trắng như tuyết đang uyển chuyển nhảy múa.
Trong đó có một người nhón chân xoay đến bên cạnh ta, ánh mắt dừng lại trên mặt ta hai giây.
Nàng xoay người rời đi, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta, khi ta nhìn nàng thì lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Ta nghiêng đầu hỏi mẫu thân: "Mặt con dính cơm à?"
Mẫu thân cẩn thận quan sát ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má ta: "Không có mà, nhưng mà, Tiểu Hà, con khi nào lại mọc thêm nốt ruồi lệ vậy?"
Mẫu thân nói "lại" cũng không phải không có lý.
Nghe nói lúc nhỏ ta bị bệnh về mắt, thị lực không tốt, thường xuyên nhìn không rõ đường. Vết bầm tím và vết xước trên chân thường là vết cũ chưa lành, vết mới đã xuất hiện.
Phụ thân đã tìm khắp danh y, cuối cùng chữa khỏi mắt cho ta lúc ta sáu tuổi.
Cũng thật kỳ lạ, sau khi mắt ta khỏi, nốt ruồi lệ đỏ như m.á.u ở khóe mắt trái cũng biến mất theo.
Nói đến đây, sắc mặt mẫu thân thay đổi, lo lắng nói: "Về nhà rồi mời đại phu đến xem mắt cho con, đừng để tái phát mới được."
Ta nắm ngược tay mẫu thân, khoác vai bà: "Ôi chao ôi chao, mẫu thân cứ ăn ngon miệng đi, đừng nghĩ nhiều chuyện linh tinh nữa, được không?"
Mẫu thân lo lắng cầm đũa gắp món ngỗng quay, lại vô tình gắp phải ớt trong đĩa rau bên cạnh.
Ta vừa khóc vừa cười, gắp món ngỗng quay bỏ vào bát bà, liên tục đáp ứng: "Được rồi được rồi, con về nhà sẽ ngoan ngoãn đi khám. Người mau ăn cơm đi."
Yến tiệc được một nửa, Trần Tiểu Nhị phái người đến tìm ta, hỏi ta có muốn ra ngoài chơi tuyết không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vơ lấy áo khoác lông chồn, lom khom lẻn ra ngoài.
Tuyết rơi lả tả trong không trung, được ánh đèn cung đình treo dưới mái hiên chiếu sáng lấp lánh.
Tiểu Thái tử, Trần Đại ca và Trần Tiểu Nhị đang đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp chờ ta.
Dáng người thẳng tắp như cây trúc, thật thích hợp để vẽ tranh.
Ta bước từng bước nặng từng bước nhẹ dọc theo con đường đá nhỏ, run rẩy khoác áo lông chồn lên người. Gần đến chỗ bọn họ, ta không cẩn thận trượt chân, ngã phịch xuống trước mặt ba người.
Trần Tiểu Nhị vuốt cằm cười hềnh hệch: "Còn chưa đến giao thừa mà, cháu gái ngoan không cần phải hành đại lễ như vậy đâu."
Chết tiệt, thật mất mặt.
Ta chống tay xuống đất định đứng dậy, trước mặt xuất hiện một đôi tay.
Tay áo màu đen thêu hình rồng, ngón tay thon dài cân đối, nhìn kỹ thì thấy trên đầu ngón tay còn có một lớp chai mỏng do cầm bút viết chữ lâu ngày tạo thành.
Là Tiểu Thái tử.
Ta nắm lấy tay huynh ấy, đột nhiên có chút không muốn buông ra, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Để ta xem tướng tay cho huynh nhé."
Huynh ấy không nói gì, rất phối hợp đứng bên cạnh ta, xòe tay ra cho ta xem.
"Ừm, đường sinh mệnh của huynh rất sâu, nhìn là biết sống lâu trăm tuổi. Đường tình duyên cũng rất tốt, rất được các cô nương yêu mến. Ôi, đường trí tuệ này càng ghê gớm, sâu và dài, chắc chắn là thông minh tuyệt đỉnh rồi."
Trần Đại ca bật cười.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tiểu Thái tử đỡ ta dậy, phủi phủi tuyết trên người ta, mắt cười cong thành hình trăng non: "Mượn lời chúc tốt lành của nàng."
Trần Tiểu Nhị ồn ào la lên: "Sao ta chẳng thấy bên cạnh Thái tử có hoa đào nào cả? Ngươi là đồ lừa đảo giang hồ, nói bậy bạ."
Trần Đại ca nửa kéo nửa lôi hắn đi: "Đi thôi! Người ta đã nói thì nhất định sẽ thành hiện thực, nếu không được, để tên thầy bói kia gả cho Thái tử điện hạ, cũng không tính là buôn bán lỗ vốn."
Hai người họ vừa cười vừa đi phía trước, bóng dáng bị ánh đèn cung đình ven đường kéo dài rồi lại ngắn lại.
Còn ta, đứng giữa trời tuyết lạnh mà hai má nóng bừng.
Tiểu Thái tử dường như không nghe thấy lời của hai người họ, cúi đầu giúp ta buộc dây áo choàng lông cáo.
"Chúng ta cũng đi thôi," huynh ấy nói, "Tối nay có b.ắ.n pháo hoa, chúng ta đến Trích Tinh đài."
17
Từ đài quan sát sao có thể nhìn bao quát gần hết cung đình.
Không xa là đảo giữa hồ, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi thường.
Gió bắc vỗ vào mặt hồ, cành cây bị ép uốn cong, một đám tuyết trắng lặng lẽ tan vào gợn sóng.
Giữa hồ vẫn là cảnh nâng chén chúc tụng, tiếng va chạm của ngọc bội leng keng, tiếng đàn sáo hòa lẫn tiếng cười nói của con người len lỏi từ mọi khe hở của hòn đảo bay ra ngoài.
"Chuyện cũ không thể níu kéo, người đến sau vẫn còn có thể mong đợi. Nghe nói nhị tiểu thư phủ Quốc công đã để ý huynh từ lâu rồi, có thể thử xem."
Hiếm khi huynh ấy phát biểu ý kiến về loại chuyện này, ta và Trần Tiểu Nhị đều ngây người.
Trần Đại ca một tay chống trán, một tay nâng chén rượu, giọng nói đã ngà ngà say: "Thái tử điện hạ kim ngọc lương ngôn, thần xin ghi nhớ."
Ta ngẩng đầu nhìn trăng một lúc, bóc hạt dẻ đã nguội, đưa một hạt cho Tiểu Thái tử: "Này, huynh có muốn ăn không?"
Ngón tay Tiểu Thái tử vẫn còn vương mùi rượu, khi lấy hạt dẻ vô tình chạm vào lòng bàn tay ta, thật ngứa.
Ta còn chưa kịp trách huynh ấy, huynh ấy đã cúi đầu ghé sát tai ta: "Huynh ấy nói đúng, sau này nàng không được uống rượu nữa."
Ngày mùng một Tết, trong cung đang yến tiệc tưng bừng, tuyết trắng rơi lả tả.
Các vị ngôn quan thi nhau tâu lên rằng đây là nhờ phúc đức của Bệ hạ, tuyết báo hiệu một năm bội thu.
Giữa những lời hay ý đẹp, ta chán nản nhìn ra ngoài hồ, ngắm nhìn tuyết rơi.
Từng bông từng bông, rơi xuống mặt nước rồi tan biến không thấy tăm hơi.
Màn múa hát bắt đầu, mấy mỹ nhân ngoại quốc da trắng như tuyết đang uyển chuyển nhảy múa.
Trong đó có một người nhón chân xoay đến bên cạnh ta, ánh mắt dừng lại trên mặt ta hai giây.
Nàng xoay người rời đi, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta, khi ta nhìn nàng thì lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Ta nghiêng đầu hỏi mẫu thân: "Mặt con dính cơm à?"
Mẫu thân cẩn thận quan sát ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má ta: "Không có mà, nhưng mà, Tiểu Hà, con khi nào lại mọc thêm nốt ruồi lệ vậy?"
Mẫu thân nói "lại" cũng không phải không có lý.
Nghe nói lúc nhỏ ta bị bệnh về mắt, thị lực không tốt, thường xuyên nhìn không rõ đường. Vết bầm tím và vết xước trên chân thường là vết cũ chưa lành, vết mới đã xuất hiện.
Phụ thân đã tìm khắp danh y, cuối cùng chữa khỏi mắt cho ta lúc ta sáu tuổi.
Cũng thật kỳ lạ, sau khi mắt ta khỏi, nốt ruồi lệ đỏ như m.á.u ở khóe mắt trái cũng biến mất theo.
Nói đến đây, sắc mặt mẫu thân thay đổi, lo lắng nói: "Về nhà rồi mời đại phu đến xem mắt cho con, đừng để tái phát mới được."
Ta nắm ngược tay mẫu thân, khoác vai bà: "Ôi chao ôi chao, mẫu thân cứ ăn ngon miệng đi, đừng nghĩ nhiều chuyện linh tinh nữa, được không?"
Mẫu thân lo lắng cầm đũa gắp món ngỗng quay, lại vô tình gắp phải ớt trong đĩa rau bên cạnh.
Ta vừa khóc vừa cười, gắp món ngỗng quay bỏ vào bát bà, liên tục đáp ứng: "Được rồi được rồi, con về nhà sẽ ngoan ngoãn đi khám. Người mau ăn cơm đi."
Yến tiệc được một nửa, Trần Tiểu Nhị phái người đến tìm ta, hỏi ta có muốn ra ngoài chơi tuyết không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vơ lấy áo khoác lông chồn, lom khom lẻn ra ngoài.
Tuyết rơi lả tả trong không trung, được ánh đèn cung đình treo dưới mái hiên chiếu sáng lấp lánh.
Tiểu Thái tử, Trần Đại ca và Trần Tiểu Nhị đang đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp chờ ta.
Dáng người thẳng tắp như cây trúc, thật thích hợp để vẽ tranh.
Ta bước từng bước nặng từng bước nhẹ dọc theo con đường đá nhỏ, run rẩy khoác áo lông chồn lên người. Gần đến chỗ bọn họ, ta không cẩn thận trượt chân, ngã phịch xuống trước mặt ba người.
Trần Tiểu Nhị vuốt cằm cười hềnh hệch: "Còn chưa đến giao thừa mà, cháu gái ngoan không cần phải hành đại lễ như vậy đâu."
Chết tiệt, thật mất mặt.
Ta chống tay xuống đất định đứng dậy, trước mặt xuất hiện một đôi tay.
Tay áo màu đen thêu hình rồng, ngón tay thon dài cân đối, nhìn kỹ thì thấy trên đầu ngón tay còn có một lớp chai mỏng do cầm bút viết chữ lâu ngày tạo thành.
Là Tiểu Thái tử.
Ta nắm lấy tay huynh ấy, đột nhiên có chút không muốn buông ra, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Để ta xem tướng tay cho huynh nhé."
Huynh ấy không nói gì, rất phối hợp đứng bên cạnh ta, xòe tay ra cho ta xem.
"Ừm, đường sinh mệnh của huynh rất sâu, nhìn là biết sống lâu trăm tuổi. Đường tình duyên cũng rất tốt, rất được các cô nương yêu mến. Ôi, đường trí tuệ này càng ghê gớm, sâu và dài, chắc chắn là thông minh tuyệt đỉnh rồi."
Trần Đại ca bật cười.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tiểu Thái tử đỡ ta dậy, phủi phủi tuyết trên người ta, mắt cười cong thành hình trăng non: "Mượn lời chúc tốt lành của nàng."
Trần Tiểu Nhị ồn ào la lên: "Sao ta chẳng thấy bên cạnh Thái tử có hoa đào nào cả? Ngươi là đồ lừa đảo giang hồ, nói bậy bạ."
Trần Đại ca nửa kéo nửa lôi hắn đi: "Đi thôi! Người ta đã nói thì nhất định sẽ thành hiện thực, nếu không được, để tên thầy bói kia gả cho Thái tử điện hạ, cũng không tính là buôn bán lỗ vốn."
Hai người họ vừa cười vừa đi phía trước, bóng dáng bị ánh đèn cung đình ven đường kéo dài rồi lại ngắn lại.
Còn ta, đứng giữa trời tuyết lạnh mà hai má nóng bừng.
Tiểu Thái tử dường như không nghe thấy lời của hai người họ, cúi đầu giúp ta buộc dây áo choàng lông cáo.
"Chúng ta cũng đi thôi," huynh ấy nói, "Tối nay có b.ắ.n pháo hoa, chúng ta đến Trích Tinh đài."
17
Từ đài quan sát sao có thể nhìn bao quát gần hết cung đình.
Không xa là đảo giữa hồ, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi thường.
Gió bắc vỗ vào mặt hồ, cành cây bị ép uốn cong, một đám tuyết trắng lặng lẽ tan vào gợn sóng.
Giữa hồ vẫn là cảnh nâng chén chúc tụng, tiếng va chạm của ngọc bội leng keng, tiếng đàn sáo hòa lẫn tiếng cười nói của con người len lỏi từ mọi khe hở của hòn đảo bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro