Chương 1
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Năm mười bốn tuổi, ta được đưa vào cung.
Ai ai cũng biết, tiểu thư Triệu gia bỗng chốc biến thành muội muội của Thái tử, con gái riêng của Hoàng đế.
Hoàng hậu tức đến ngất xỉu, còn Hoàng đế thì long trọng nghênh đón ta hồi cung.
Và giờ đây, người nam nhân đội mũ xanh to nhất thiên hạ đang quỳ dưới ánh mặt trời chói chang, chờ đợi lễ sách phong dài lê thê kết thúc.
Trên tà áo của ta là những hoa văn phức tạp, tượng trưng cho vinh quang tột đỉnh.
Nhưng còn phức tạp hơn cả hoa văn ấy, chính là ánh mắt của Hoàng huynh ta.
Sau này, ta rất hiểu huynh ấy.
Thanh mai trúc mã bỗng dưng biến thành muội muội ruột, ai mà chịu cho nổi chứ.
1
"Hoàng huynh ơi, huynh đi chậm thôi, muội theo không kịp." Ta vừa xách tà váy, vừa lạch bạch chạy theo sau huynh ấy.
Huynh ấy nghiến răng quay đầu lại nhìn ta: "Đừng gọi ta là Hoàng huynh!"
Ta túm lấy tay áo huynh ấy, rồi đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất. Bị ta giữ lại, huynh ấy không thể sải bước tiến về phía trước, đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống bên cạnh ta, bất lực nói: "Muội rốt cuộc muốn làm gì?"
Ta chớp chớp mắt: "Muội có thể gọi Trần Tiểu Nhị vào cung làm bạn đọc cho muội được không?"
Sắc mặt huynh ấy lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Muội đừng hòng nghĩ đến!"
Ta uất ức: "Không cho thì thôi, huynh hung dữ với muội làm gì."
Ta ngắt một cây cỏ đuôi chó, tết thành chiếc vòng, đeo vào cổ tay huynh ấy. Huynh ấy giật giật, không gỡ ra được, bèn thôi.
Ta nhỏ giọng nói: "Huynh ghét bạn đọc đến vậy sao? Trước đây muội cũng từng là bạn đọc của huynh mà."
Huynh ấy nắm chặt chiếc vòng cỏ, lầm bầm: "Khác nhau."
"Vậy thì thôi," ta nói, "Thật đáng tiếc."
Ta thật sự rất tiếc. Dù sao, kỹ thuật tết đồ bằng cỏ đuôi chó, ta mới chỉ học được chút da lông của Trần Tiểu Nhị. Hắn đã hứa sẽ dạy ta tết con bướm, e là không thể thực hiện được rồi.
Ta nhảy dựng lên, phủi phủi bụi trên váy, phất tay chào huynh ấy rồi bỏ đi: "Muội đi đây, rảnh thì đến cung muội ăn mì bò nhé, có thêm ớt, ngon lắm."
Ta không biết, huynh ấy vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng ta khuất dần sau hành lang dài.
Ta sẽ không biết, bởi vì ta là người không bao giờ ngoảnh đầu lại.
2
Ta hỏi lão cha già Hoàng đế, Công chúa có đặc quyền gì.
Phụ hoàng vuốt râu nói, Công chúa có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như sau khi cập kê có thể ra ngoài xây phủ đệ, ví dụ như ngoài phò mã còn có thể nuôi một đám "nam sủng", ví dụ như...
Ta không đợi ông nói ra ví dụ thứ ba, liền vội vàng hỏi: "Vậy con có thể gọi Trần Tiểu Nhị vào làm bạn đọc cho con không?"
Phụ hoàng lại vuốt râu, nói: "Chuyện này... Có thể thì có thể, nhưng mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lập tức ngắt lời: "Người đâu, truyền chỉ cho Trần gia."
Trần Tiểu Nhị bạch y phiêu dật lại đến học cung đã lâu không tới, hắn đẩy cửa ra, tạo dáng rất tuấn tú nhưng cũng rất tự mãn, rồi trầm giọng nói với tư thế đó: "Không làm bạn đọc cho Thái tử thì làm bạn đọc cho Công chúa, ta biết ta sẽ quay lại mà."
Nghe thấy giọng nói này, vị Tiểu Thái tử đang ngồi ở hàng đầu quay lại, mặt mày xanh lét.
3
Ta bắt đầu những ngày tháng rong chơi, à không, là những ngày tháng học hành cùng Trần Tiểu Nhị.
Cá trong Hoa Thanh Trì thấy chúng ta liền quay đầu bỏ chạy; con rùa già nghe nói đã tám mươi tuổi sợ tới mức nhảy từ trên hòn non bộ cao hơn bảy thước xuống nước không chỉ một lần; cung nữ thái giám cứ luôn miệng nói "Nô tài đáng chết" rồi quỳ rạp xuống đất liên tục can ngăn rồi lại liên tục dọn dẹp tàn cuộc.
Trong học cung, tiểu Thái tử không thèm nhìn ta lấy một lần.
Có lần đang chơi đùa với chim chóc mèo hoang cùng Trần Tiểu Nhị thì bị huynh ấy bắt gặp, mặt huynh ấy âm trầm đến mức nhỏ ra nước.
Ngày hôm sau, huynh ấy hung hăng ném chiếc vòng cỏ lên bàn ta. Ta ngừng vẽ vời, ngẩng đầu nhìn huynh ấy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Huynh ấy nói: "Thứ ai cũng có, ta không thèm!"
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Tiểu Nhị đã ung dung đi ngang qua chúng ta, để lại một mùi hương thảo mộc thoang thoảng.
Tiểu Thái tử càng tức giận hơn: "Triệu Tiểu Hà, muội giỏi lắm."
Ta sửa lại cho huynh ấy: "Huynh không thể gọi muội là Triệu Tiểu Hà, huynh phải gọi muội là Lý Tiểu Hà."
Mặt Tiểu Thái tử xoẹt một cái trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn ta rồi chạy vụt đi như cơn gió.
Ta và chiếc vòng cỏ nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khi Hoàng hậu mời ta uống trà, ta hoàn toàn không ngờ rằng trong trà có độc.
Phu tử chưa dạy điều này, ma ma cũng vậy.
Tóm lại, khi ta tỉnh lại, toàn thân ta bị kim bạc châm thành con nhím.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ta hỏi.
Tiểu Thái tử đang ngủ gục bên cạnh ta bỗng giật mình tỉnh giấc, mắt đỏ hoe.
Ta cứ như vậy ngơ ngác nhìn huynh ấy, rồi ta thấy nước mắt huynh ấy rơi xuống, rơi trên mu bàn tay ta.
Cảm xúc trong mắt huynh ấy quá phức tạp, ta không còn sức lực để phân biệt. Ta ngửa đầu nhìn màn trướng, nói: "Huynh có thể tìm chút gì đó cho muội ăn không?"
Huynh ấy gọi một tiếng, lập tức có người bưng đồ ăn vào.
Là Diệu Diệu, nha hoàn của ta ở phủ Triệu Đại Tướng quân.
Nàng ấy đút thuốc cho ta, nói: "Tiểu thư, thuốc này đã cho thêm rất nhiều đường rồi."
Ta uống ừng ực hết, mới nhớ ra: "Sao ngươi còn gọi ta là tiểu thư, không được gọi như vậy nữa, sau này phải gọi ta là Công chúa."
Diệu Diệu im lặng một lúc, nhìn về phía Tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử cũng im lặng một cách kỳ lạ, rồi nói: "Thực ra, muội không phải muội muội ta."
Ai ai cũng biết, tiểu thư Triệu gia bỗng chốc biến thành muội muội của Thái tử, con gái riêng của Hoàng đế.
Hoàng hậu tức đến ngất xỉu, còn Hoàng đế thì long trọng nghênh đón ta hồi cung.
Và giờ đây, người nam nhân đội mũ xanh to nhất thiên hạ đang quỳ dưới ánh mặt trời chói chang, chờ đợi lễ sách phong dài lê thê kết thúc.
Trên tà áo của ta là những hoa văn phức tạp, tượng trưng cho vinh quang tột đỉnh.
Nhưng còn phức tạp hơn cả hoa văn ấy, chính là ánh mắt của Hoàng huynh ta.
Sau này, ta rất hiểu huynh ấy.
Thanh mai trúc mã bỗng dưng biến thành muội muội ruột, ai mà chịu cho nổi chứ.
1
"Hoàng huynh ơi, huynh đi chậm thôi, muội theo không kịp." Ta vừa xách tà váy, vừa lạch bạch chạy theo sau huynh ấy.
Huynh ấy nghiến răng quay đầu lại nhìn ta: "Đừng gọi ta là Hoàng huynh!"
Ta túm lấy tay áo huynh ấy, rồi đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất. Bị ta giữ lại, huynh ấy không thể sải bước tiến về phía trước, đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống bên cạnh ta, bất lực nói: "Muội rốt cuộc muốn làm gì?"
Ta chớp chớp mắt: "Muội có thể gọi Trần Tiểu Nhị vào cung làm bạn đọc cho muội được không?"
Sắc mặt huynh ấy lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Muội đừng hòng nghĩ đến!"
Ta uất ức: "Không cho thì thôi, huynh hung dữ với muội làm gì."
Ta ngắt một cây cỏ đuôi chó, tết thành chiếc vòng, đeo vào cổ tay huynh ấy. Huynh ấy giật giật, không gỡ ra được, bèn thôi.
Ta nhỏ giọng nói: "Huynh ghét bạn đọc đến vậy sao? Trước đây muội cũng từng là bạn đọc của huynh mà."
Huynh ấy nắm chặt chiếc vòng cỏ, lầm bầm: "Khác nhau."
"Vậy thì thôi," ta nói, "Thật đáng tiếc."
Ta thật sự rất tiếc. Dù sao, kỹ thuật tết đồ bằng cỏ đuôi chó, ta mới chỉ học được chút da lông của Trần Tiểu Nhị. Hắn đã hứa sẽ dạy ta tết con bướm, e là không thể thực hiện được rồi.
Ta nhảy dựng lên, phủi phủi bụi trên váy, phất tay chào huynh ấy rồi bỏ đi: "Muội đi đây, rảnh thì đến cung muội ăn mì bò nhé, có thêm ớt, ngon lắm."
Ta không biết, huynh ấy vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng ta khuất dần sau hành lang dài.
Ta sẽ không biết, bởi vì ta là người không bao giờ ngoảnh đầu lại.
2
Ta hỏi lão cha già Hoàng đế, Công chúa có đặc quyền gì.
Phụ hoàng vuốt râu nói, Công chúa có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như sau khi cập kê có thể ra ngoài xây phủ đệ, ví dụ như ngoài phò mã còn có thể nuôi một đám "nam sủng", ví dụ như...
Ta không đợi ông nói ra ví dụ thứ ba, liền vội vàng hỏi: "Vậy con có thể gọi Trần Tiểu Nhị vào làm bạn đọc cho con không?"
Phụ hoàng lại vuốt râu, nói: "Chuyện này... Có thể thì có thể, nhưng mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lập tức ngắt lời: "Người đâu, truyền chỉ cho Trần gia."
Trần Tiểu Nhị bạch y phiêu dật lại đến học cung đã lâu không tới, hắn đẩy cửa ra, tạo dáng rất tuấn tú nhưng cũng rất tự mãn, rồi trầm giọng nói với tư thế đó: "Không làm bạn đọc cho Thái tử thì làm bạn đọc cho Công chúa, ta biết ta sẽ quay lại mà."
Nghe thấy giọng nói này, vị Tiểu Thái tử đang ngồi ở hàng đầu quay lại, mặt mày xanh lét.
3
Ta bắt đầu những ngày tháng rong chơi, à không, là những ngày tháng học hành cùng Trần Tiểu Nhị.
Cá trong Hoa Thanh Trì thấy chúng ta liền quay đầu bỏ chạy; con rùa già nghe nói đã tám mươi tuổi sợ tới mức nhảy từ trên hòn non bộ cao hơn bảy thước xuống nước không chỉ một lần; cung nữ thái giám cứ luôn miệng nói "Nô tài đáng chết" rồi quỳ rạp xuống đất liên tục can ngăn rồi lại liên tục dọn dẹp tàn cuộc.
Trong học cung, tiểu Thái tử không thèm nhìn ta lấy một lần.
Có lần đang chơi đùa với chim chóc mèo hoang cùng Trần Tiểu Nhị thì bị huynh ấy bắt gặp, mặt huynh ấy âm trầm đến mức nhỏ ra nước.
Ngày hôm sau, huynh ấy hung hăng ném chiếc vòng cỏ lên bàn ta. Ta ngừng vẽ vời, ngẩng đầu nhìn huynh ấy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Huynh ấy nói: "Thứ ai cũng có, ta không thèm!"
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Tiểu Nhị đã ung dung đi ngang qua chúng ta, để lại một mùi hương thảo mộc thoang thoảng.
Tiểu Thái tử càng tức giận hơn: "Triệu Tiểu Hà, muội giỏi lắm."
Ta sửa lại cho huynh ấy: "Huynh không thể gọi muội là Triệu Tiểu Hà, huynh phải gọi muội là Lý Tiểu Hà."
Mặt Tiểu Thái tử xoẹt một cái trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn ta rồi chạy vụt đi như cơn gió.
Ta và chiếc vòng cỏ nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khi Hoàng hậu mời ta uống trà, ta hoàn toàn không ngờ rằng trong trà có độc.
Phu tử chưa dạy điều này, ma ma cũng vậy.
Tóm lại, khi ta tỉnh lại, toàn thân ta bị kim bạc châm thành con nhím.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ta hỏi.
Tiểu Thái tử đang ngủ gục bên cạnh ta bỗng giật mình tỉnh giấc, mắt đỏ hoe.
Ta cứ như vậy ngơ ngác nhìn huynh ấy, rồi ta thấy nước mắt huynh ấy rơi xuống, rơi trên mu bàn tay ta.
Cảm xúc trong mắt huynh ấy quá phức tạp, ta không còn sức lực để phân biệt. Ta ngửa đầu nhìn màn trướng, nói: "Huynh có thể tìm chút gì đó cho muội ăn không?"
Huynh ấy gọi một tiếng, lập tức có người bưng đồ ăn vào.
Là Diệu Diệu, nha hoàn của ta ở phủ Triệu Đại Tướng quân.
Nàng ấy đút thuốc cho ta, nói: "Tiểu thư, thuốc này đã cho thêm rất nhiều đường rồi."
Ta uống ừng ực hết, mới nhớ ra: "Sao ngươi còn gọi ta là tiểu thư, không được gọi như vậy nữa, sau này phải gọi ta là Công chúa."
Diệu Diệu im lặng một lúc, nhìn về phía Tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử cũng im lặng một cách kỳ lạ, rồi nói: "Thực ra, muội không phải muội muội ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro