Chương 2
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
4
Nghe nói, khi ta bị phát hiện hôn mê bất tỉnh trong cung Hoàng hậu, Hoàng hậu đã cười như điên, liên tục lặp đi lặp lại một cách cuồng loạn: "Ngươi không thể sống lại lần thứ hai phải không? Đây là lần thứ hai rồi, ngươi phải c.h.ế.t thật chứ?"
Hoàng đế đương nhiên rất tức giận, vừa phái người cứu ta, vừa đích thân thẩm vấn Hoàng hậu.
Kết quả, cuộc thẩm vấn này đã tra ra vấn đề.
Ông phát hiện, con gái ruột của mình, cũng chính là đứa con gái riêng thật sự đã bị Hoàng hậu ám hại khi mới hơn hai tuổi. Còn ta, là do Triệu Đại Tướng quân tìm đến thay thế sau khi phát hiện con gái riêng đã chết.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức đày Hoàng hậu vào lãnh cung. Nhưng ông lại rất do dự về việc xử lý ta như thế nào.
Dù sao, ta cũng vô tội. Hơn nữa, ông thực sự rất thích ta.
Nhưng để ta cứ lảng vảng trong cung, sẽ luôn nhắc nhở ông về việc con gái ruột của mình bị chính người thê tử kết tóc se tơ hại chết.
Vì vậy, ông phất tay áo, đưa ta trở về Triệu gia. Lời nói ẩn ý dọa nạt Triệu Đại Tướng quân: Ngươi giấu giếm tin tức con gái Trẫm qua đời là tội lớn, nhưng mà ngươi dạy dỗ Tiểu Hà ngoan ngoãn đáng yêu như vậy cũng là công lớn. Tiếp theo, ngươi hãy nuôi nấng Tiểu Hà thật tốt, tìm cho nó một phu quân tốt, Trẫm thấy Trần Tiểu Nhị cũng không tệ vân vân.
Câu chuyện kể xong, Tiểu Thái tử vẫn luôn lén lút nhìn sắc mặt ta.
Ta im lặng một lúc, thở dài nặng nề: "Đời người thật thăng trầm, gán ghép thật vô lý, trà Hoàng hậu pha thật đắng."
Nghe xong lời tổng kết bi thảm của ta, Tiểu Thái tử lại có chút vui vẻ.
Ta véo tai huynh ấy, hỏi: "Huynh có phải ngốc rồi không, mẫu thân huynh còn bị nhốt trong lãnh cung, huynh vui vẻ như vậy làm gì?"
Huynh ấy nắm lấy tay ta: "Đó cũng không phải mẫu hậu ruột của ta. Hơn nữa, muội cũng thấy phụ hoàng gán ghép thật vô lý đúng không?"
Ta nói: "Tay huynh ra mồ hôi rồi."
Huynh ấy không buông tay, thậm chí còn lắc lắc.
Giống hệt con ch.ó đen lông xù thích đuổi bướm trong hậu hoa viên.
Ta đành mặc kệ huynh ấy nắm tay, rồi phụ họa theo: "Đúng vậy, tên hồ ly trắng Trần Tiểu Nhị đó đã hứa dạy muội tết bướm bằng cỏ đuôi chó, đến giờ cũng chỉ dạy muội tết vòng tay. Hắn không đáng tin cậy như vậy, gả cho hắn muội còn có ngày nào sung sướng sao?"
Mắt huynh ấy bỗng sáng lên, không nói gì, chỉ nhìn ta như vậy.
Ta nhìn lên màn trướng, nói: "Lý Tiểu Nhị, huynh đừng ở lại nhà muội nữa. Chúng ta không phải huynh muội nữa, huynh như vậy người khác sẽ nói ra nói vào về muội. Muội không phải Công chúa nữa, không thể nuôi một đám 'nam sủng', danh tiếng bị hủy hoại thì muội sẽ không gả đi được."
Tiểu Thái tử ngẩn người, rồi lắc đầu, vội vàng nói sẽ không có ai nói như vậy.
Ta không nói gì, huynh ấy im lặng một lúc, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ta liếc nhìn bóng lưng huynh ấy.
Huynh ấy chắc đã ở đây rất lâu rồi, huyền y trên người đã nhàu nhĩ, thật là điều không thể tưởng tượng đối với một người cực kỳ chú trọng hình thức như huynh ấy.
Ta cử động cánh tay, cảm giác nước mắt huynh ấy vừa rơi hình như vẫn còn nóng hổi trên mu bàn tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảm giác này từ mu bàn tay lan thẳng vào đầu óc ta, khiến ta cảm thấy hỗn loạn chưa từng có.
5
Trong thời gian dưỡng bệnh, ta luôn suy nghĩ về một việc: Ta nghi ngờ Lý Tiểu Nhị thích ta.
Nhưng ta lại không tiện hỏi thẳng huynh ấy, vì như vậy quá không phù hợp với lễ nghi của một tiểu thư khuê các.
Nhưng ta cũng không phải tiểu thư khuê các, nên khi trở lại cung làm bạn đọc, ta đã hỏi thẳng huynh ấy.
Ta đặt chiếc vòng cỏ lên bàn huynh ấy, ngồi đối diện huynh ấy một cách đường hoàng.
Huynh ấy định với tay lấy chiếc vòng cỏ, bị ta đè lại.
"Người thích ta mới có tư cách đeo, huynh có phải không?" Ta nói.
Mặt Tiểu Thái tử đỏ bừng đến tận mang tai, rồi như nghĩ đến điều gì đó, có chút tức giận nói: "Trần Lão Nhị cũng đeo."
Ta nói: "Đó là do hắn tự tết, đâu phải ta tết."
Tiểu Thái tử lập tức vui vẻ hẳn lên, vội vàng cầm chiếc vòng cỏ đeo vào cổ tay.
Ta lặng lẽ đi ra khỏi học cung, Tiểu Thái tử đuổi theo: "Muội định đi đâu?"
Ta nói: "Phụ hoàng huynh trước đây đã hứa với muội, muội có thể nuôi một phò mã và một đám 'nam sủng'."
Tiểu Thái tử lập tức thay đổi sắc mặt: "Vậy muội định vội vàng đi phát vòng cỏ cho đám 'nam sủng' của muội sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
Huynh ấy không chịu buông tha: "Muội định tết bao nhiêu chiếc vòng cỏ? Toàn bộ đều là tín vật định tình sao?"
Ừm, trời rất xanh, mây rất dày. Gió rất nhẹ, vẫn thổi bay tóc ta.
Ta nói trong làn gió nhẹ: "Không phải, muội muốn nói với phụ hoàng huynh, muội không cần đặc quyền này nữa."
Huynh ấy như ve sầu bị tắt công tắc, bỗng nhiên câm nín.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta cảm thấy vô cùng buồn cười, quay người véo tai huynh ấy, lớn tiếng nói: "Huynh không biết muội tổng cộng chỉ tết được hai chiếc vòng cỏ, một chiếc cho huynh, chiếc còn lại cũng cho huynh sao!"
Huynh ấy cười ngượng ngùng, nói ừ ừ ta biết mà.
Huynh biết cái rắm.
Rồi huynh ấy nói: "Vậy muội có biết, ta đã nhìn bóng lưng muội rất nhiều lần rồi không?"
Ta kéo tay áo huynh ấy đi về phía ngự thư phòng, nói: "Muội không biết."
Ta không biết, cũng không cần biết.
Bởi vì sau này huynh sẽ chỉ đi bên cạnh muội, không cần nhìn bóng lưng muội nữa.
Nghe nói, khi ta bị phát hiện hôn mê bất tỉnh trong cung Hoàng hậu, Hoàng hậu đã cười như điên, liên tục lặp đi lặp lại một cách cuồng loạn: "Ngươi không thể sống lại lần thứ hai phải không? Đây là lần thứ hai rồi, ngươi phải c.h.ế.t thật chứ?"
Hoàng đế đương nhiên rất tức giận, vừa phái người cứu ta, vừa đích thân thẩm vấn Hoàng hậu.
Kết quả, cuộc thẩm vấn này đã tra ra vấn đề.
Ông phát hiện, con gái ruột của mình, cũng chính là đứa con gái riêng thật sự đã bị Hoàng hậu ám hại khi mới hơn hai tuổi. Còn ta, là do Triệu Đại Tướng quân tìm đến thay thế sau khi phát hiện con gái riêng đã chết.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức đày Hoàng hậu vào lãnh cung. Nhưng ông lại rất do dự về việc xử lý ta như thế nào.
Dù sao, ta cũng vô tội. Hơn nữa, ông thực sự rất thích ta.
Nhưng để ta cứ lảng vảng trong cung, sẽ luôn nhắc nhở ông về việc con gái ruột của mình bị chính người thê tử kết tóc se tơ hại chết.
Vì vậy, ông phất tay áo, đưa ta trở về Triệu gia. Lời nói ẩn ý dọa nạt Triệu Đại Tướng quân: Ngươi giấu giếm tin tức con gái Trẫm qua đời là tội lớn, nhưng mà ngươi dạy dỗ Tiểu Hà ngoan ngoãn đáng yêu như vậy cũng là công lớn. Tiếp theo, ngươi hãy nuôi nấng Tiểu Hà thật tốt, tìm cho nó một phu quân tốt, Trẫm thấy Trần Tiểu Nhị cũng không tệ vân vân.
Câu chuyện kể xong, Tiểu Thái tử vẫn luôn lén lút nhìn sắc mặt ta.
Ta im lặng một lúc, thở dài nặng nề: "Đời người thật thăng trầm, gán ghép thật vô lý, trà Hoàng hậu pha thật đắng."
Nghe xong lời tổng kết bi thảm của ta, Tiểu Thái tử lại có chút vui vẻ.
Ta véo tai huynh ấy, hỏi: "Huynh có phải ngốc rồi không, mẫu thân huynh còn bị nhốt trong lãnh cung, huynh vui vẻ như vậy làm gì?"
Huynh ấy nắm lấy tay ta: "Đó cũng không phải mẫu hậu ruột của ta. Hơn nữa, muội cũng thấy phụ hoàng gán ghép thật vô lý đúng không?"
Ta nói: "Tay huynh ra mồ hôi rồi."
Huynh ấy không buông tay, thậm chí còn lắc lắc.
Giống hệt con ch.ó đen lông xù thích đuổi bướm trong hậu hoa viên.
Ta đành mặc kệ huynh ấy nắm tay, rồi phụ họa theo: "Đúng vậy, tên hồ ly trắng Trần Tiểu Nhị đó đã hứa dạy muội tết bướm bằng cỏ đuôi chó, đến giờ cũng chỉ dạy muội tết vòng tay. Hắn không đáng tin cậy như vậy, gả cho hắn muội còn có ngày nào sung sướng sao?"
Mắt huynh ấy bỗng sáng lên, không nói gì, chỉ nhìn ta như vậy.
Ta nhìn lên màn trướng, nói: "Lý Tiểu Nhị, huynh đừng ở lại nhà muội nữa. Chúng ta không phải huynh muội nữa, huynh như vậy người khác sẽ nói ra nói vào về muội. Muội không phải Công chúa nữa, không thể nuôi một đám 'nam sủng', danh tiếng bị hủy hoại thì muội sẽ không gả đi được."
Tiểu Thái tử ngẩn người, rồi lắc đầu, vội vàng nói sẽ không có ai nói như vậy.
Ta không nói gì, huynh ấy im lặng một lúc, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ta liếc nhìn bóng lưng huynh ấy.
Huynh ấy chắc đã ở đây rất lâu rồi, huyền y trên người đã nhàu nhĩ, thật là điều không thể tưởng tượng đối với một người cực kỳ chú trọng hình thức như huynh ấy.
Ta cử động cánh tay, cảm giác nước mắt huynh ấy vừa rơi hình như vẫn còn nóng hổi trên mu bàn tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảm giác này từ mu bàn tay lan thẳng vào đầu óc ta, khiến ta cảm thấy hỗn loạn chưa từng có.
5
Trong thời gian dưỡng bệnh, ta luôn suy nghĩ về một việc: Ta nghi ngờ Lý Tiểu Nhị thích ta.
Nhưng ta lại không tiện hỏi thẳng huynh ấy, vì như vậy quá không phù hợp với lễ nghi của một tiểu thư khuê các.
Nhưng ta cũng không phải tiểu thư khuê các, nên khi trở lại cung làm bạn đọc, ta đã hỏi thẳng huynh ấy.
Ta đặt chiếc vòng cỏ lên bàn huynh ấy, ngồi đối diện huynh ấy một cách đường hoàng.
Huynh ấy định với tay lấy chiếc vòng cỏ, bị ta đè lại.
"Người thích ta mới có tư cách đeo, huynh có phải không?" Ta nói.
Mặt Tiểu Thái tử đỏ bừng đến tận mang tai, rồi như nghĩ đến điều gì đó, có chút tức giận nói: "Trần Lão Nhị cũng đeo."
Ta nói: "Đó là do hắn tự tết, đâu phải ta tết."
Tiểu Thái tử lập tức vui vẻ hẳn lên, vội vàng cầm chiếc vòng cỏ đeo vào cổ tay.
Ta lặng lẽ đi ra khỏi học cung, Tiểu Thái tử đuổi theo: "Muội định đi đâu?"
Ta nói: "Phụ hoàng huynh trước đây đã hứa với muội, muội có thể nuôi một phò mã và một đám 'nam sủng'."
Tiểu Thái tử lập tức thay đổi sắc mặt: "Vậy muội định vội vàng đi phát vòng cỏ cho đám 'nam sủng' của muội sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
Huynh ấy không chịu buông tha: "Muội định tết bao nhiêu chiếc vòng cỏ? Toàn bộ đều là tín vật định tình sao?"
Ừm, trời rất xanh, mây rất dày. Gió rất nhẹ, vẫn thổi bay tóc ta.
Ta nói trong làn gió nhẹ: "Không phải, muội muốn nói với phụ hoàng huynh, muội không cần đặc quyền này nữa."
Huynh ấy như ve sầu bị tắt công tắc, bỗng nhiên câm nín.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta cảm thấy vô cùng buồn cười, quay người véo tai huynh ấy, lớn tiếng nói: "Huynh không biết muội tổng cộng chỉ tết được hai chiếc vòng cỏ, một chiếc cho huynh, chiếc còn lại cũng cho huynh sao!"
Huynh ấy cười ngượng ngùng, nói ừ ừ ta biết mà.
Huynh biết cái rắm.
Rồi huynh ấy nói: "Vậy muội có biết, ta đã nhìn bóng lưng muội rất nhiều lần rồi không?"
Ta kéo tay áo huynh ấy đi về phía ngự thư phòng, nói: "Muội không biết."
Ta không biết, cũng không cần biết.
Bởi vì sau này huynh sẽ chỉ đi bên cạnh muội, không cần nhìn bóng lưng muội nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro