Chương 10
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Tiểu Thái tử chống tay lên lan can, đang nhìn về phía xa.
Ta nhìn theo hướng mắt của huynh ấy, tận cùng tầm mắt là bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận.
"Huynh đang nhìn gì vậy?" Ta hỏi.
Huynh ấy nghiêng mặt, dường như mỉm cười, nhưng trời quá tối, ta không thể phân biệt được.
"Nơi đó có những vì sao." Huynh ấy nói.
Tiếng mõ vang lên, giờ lành đã đến.
Khoảnh khắc bông pháo hoa đầu tiên nở rộ trong đêm đen, ta thấy vô số vì sao điểm xuyết trên màn đêm.
Một khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ chiếu sáng lông mày và đôi mắt huynh ấy, ta quay đầu nhìn thì thấy huynh ấy đang nhìn ta.
"Lý Tiểu Nhị, chúc mừng năm mới." Ta nói.
Huynh ấy không nói gì, chỉ nhìn ta.
Đôi mắt huynh ấy phản chiếu ánh pháo hoa muôn màu muôn vẻ, và cả hình ảnh nhỏ bé của ta.
Ta nhón chân, dang năm ngón tay che mắt huynh ấy: "Không được nhìn ta nữa, mau nhìn pháo hoa đi."
Huynh ấy đột nhiên đưa tay kéo tay ta xuống, dang rộng vòng tay ôm lấy ta, nói bên tai ta: "Chúc mừng năm mới, Tiểu Hà."
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Không phân biệt được là tiếng tim đập của ai.
Ta vùi mặt vào áo choàng lớn của huynh ấy, nói rất khẽ rất khẽ: "Ta cũng thích huynh đấy, Lý Triều."
Lại một bông pháo hoa rít lên rồi nổ tung, át đi tất cả mọi âm thanh.
Huynh ấy không nghe thấy, ta rất chắc chắn.
Lời tỏ tình trong ngày tuyết rơi, không để lại bất kỳ bằng chứng nào về sự tồn tại của nó.
18
Ta như đang chìm trong một giấc mơ dài.
Trong mơ là một vùng đất hoang rộng lớn đơn điệu.
Khi thì là màu đen vô tận, khi thì là màu vàng úa lặp đi lặp lại.
Ta có thể sờ thấy chăn gấm mềm mại, lò sưởi tay ấm áp, nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
Ta có thể nghe thấy tiếng mưa rơi thỉnh thoảng, tiếng bước chân vội vã, tiếng người đến thăm hỏi.
Ta có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng, mùi mứt ngọt, mùi hương cỏ cây trên tay áo của Trần Tiểu Nhị.
Nhưng ta không nhìn thấy gì nữa.
Vào một buổi hoàng hôn không khác gì ngày thường, thế giới của ta đột nhiên chìm vào bóng tối.
Trán ta đẫm mồ hôi, mở mắt ra, chiếc thuyền con bằng hoa sen trong giấc mơ đều biến mất, trở lại với bóng tối một lần nữa.
Ta đưa tay lau mồ hôi, hỏi Diệu Diệu: "Giờ này là giờ gì rồi?"
"Vẫn còn sớm."
Không phải giọng của Diệu Diệu.
Lòng ta chợt chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta dựa vào gối, cố gắng cười một cách thoải mái: "Thái tử điện hạ, tùy tiện ra vào khuê phòng của nữ nhi nhà người ta hình như không ổn lắm?"
Tiểu Thái tử khoác lên vai ta một chiếc áo choàng, nặng trĩu.
Huynh ấy không nói gì.
Ta không nhìn thấy vẻ mặt của huynh ấy, nên cũng không phân biệt được huynh ấy đang vui hay giận.
Ta xoắn ngón tay, có chút bồn chồn: "Sao huynh không nói gì vậy?"
Trong phòng rất yên tĩnh, huynh ấy đột nhiên cười hai tiếng, giọng hơi khàn: "Ngay cả 'Thái tử điện hạ' cũng gọi rồi, tốt lắm... Triệu Tiểu Hà, tại sao không cho ta đến thăm nàng?"
Giọng điệu của huynh ấy rất bình tĩnh, nhưng âm cuối lại trầm xuống, giống như cơn giận đã tích tụ từ lâu, nhưng lại không biết phải trút ra thế nào.
Ta cắn môi, vô thức nắm chặt chăn.
Phải trả lời thế nào đây? Ta đã sớm nghĩ ra lý do để thoái thác rồi.
Nhưng lúc này, ta lại không thể tùy tiện chọn một câu trả lời trong số những đáp án dự phòng để qua loa với huynh ấy.
"Huynh muốn nghe lời nói thật sao?" Ta nói.
Giọng huynh ấy rất căng thẳng, giống như mũi tên đã được kéo căng: "Nàng nói đi."
Ta xoa xoa mi tâm, rồi buông tay xuống.
Gió bắc gầm rú đập vào cửa sổ, lá cây trong sân nhỏ cũng xào xạc.
Thỉnh thoảng có tiếng động trầm đục, đó là tiếng chiếc xích đu của ta va vào khung đỡ.
Thật buồn cười, ta nghĩ, xích đu cũng giống như chủ nhân của nó, không có mắt.
Ta khẽ thở dài, mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Ta muốn nói bởi vì ta chưa nghĩ ra cách nào để một Triệu Tiểu Hà không nhìn thấy xuất hiện trước mặt huynh, ta chưa nghĩ ra cách nào để che giấu một Triệu Tiểu Hà nôn mửa đến kiệt sức sau khi uống thuốc, ta sợ huynh sẽ vì vậy mà xa lánh ta, càng sợ huynh sẽ buồn vì ta.
Ta thật sự, rất sợ phải nhìn thấy nước mắt của huynh một lần nữa.
Nhưng cuối cùng, ta nghe thấy chính mình nói một cách bình tĩnh: "Bởi vì huynh không thể nào cưới một người mù làm Thái tử phi. Đã như vậy, huynh đến nhiều lần nữa cũng vô nghĩa."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Than củi bỗng nổ lách tách, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không khí dường như nặng ngàn cân, đè nặng lên n.g.ự.c ta.
Ta ngẩng đầu, cố gắng chớp mắt, cố gắng bắt lấy dù chỉ một tia sáng le lói, nhưng cũng chỉ là vô ích.
Ta nghe thấy tiếng huynh ấy đứng dậy.
Tiếng vải vóc ma sát, mùi hương trầm thoang thoảng.
Huynh ấy sắp bị ta chọc giận bỏ đi rồi.
Ta nghĩ.
Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Giây tiếp theo, ngón tay huynh ấy với những vết chai mỏng nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt ta, như một chiếc lông vũ.
"Đừng khóc nữa." Huynh ấy nói.
Câu nói này như một cái công tắc.
Chiếc mặt nạ giả vờ mạnh mẽ, cố tỏ ra bình tĩnh mà ta cẩn thận ngụy trang đã bị xé toạc một cách bất ngờ, để lộ bản chất yếu đuối, nhút nhát bên dưới.
Ta vội vàng tránh né ngón tay huynh ấy, quay mặt đi nức nở.
"Ta đã bảo huynh đừng đến nữa rồi, tại sao huynh cứ phải đến chứ?" Ta hét lên vào không khí, lấy tay áo che mặt.
Ta nhìn theo hướng mắt của huynh ấy, tận cùng tầm mắt là bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận.
"Huynh đang nhìn gì vậy?" Ta hỏi.
Huynh ấy nghiêng mặt, dường như mỉm cười, nhưng trời quá tối, ta không thể phân biệt được.
"Nơi đó có những vì sao." Huynh ấy nói.
Tiếng mõ vang lên, giờ lành đã đến.
Khoảnh khắc bông pháo hoa đầu tiên nở rộ trong đêm đen, ta thấy vô số vì sao điểm xuyết trên màn đêm.
Một khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ chiếu sáng lông mày và đôi mắt huynh ấy, ta quay đầu nhìn thì thấy huynh ấy đang nhìn ta.
"Lý Tiểu Nhị, chúc mừng năm mới." Ta nói.
Huynh ấy không nói gì, chỉ nhìn ta.
Đôi mắt huynh ấy phản chiếu ánh pháo hoa muôn màu muôn vẻ, và cả hình ảnh nhỏ bé của ta.
Ta nhón chân, dang năm ngón tay che mắt huynh ấy: "Không được nhìn ta nữa, mau nhìn pháo hoa đi."
Huynh ấy đột nhiên đưa tay kéo tay ta xuống, dang rộng vòng tay ôm lấy ta, nói bên tai ta: "Chúc mừng năm mới, Tiểu Hà."
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Không phân biệt được là tiếng tim đập của ai.
Ta vùi mặt vào áo choàng lớn của huynh ấy, nói rất khẽ rất khẽ: "Ta cũng thích huynh đấy, Lý Triều."
Lại một bông pháo hoa rít lên rồi nổ tung, át đi tất cả mọi âm thanh.
Huynh ấy không nghe thấy, ta rất chắc chắn.
Lời tỏ tình trong ngày tuyết rơi, không để lại bất kỳ bằng chứng nào về sự tồn tại của nó.
18
Ta như đang chìm trong một giấc mơ dài.
Trong mơ là một vùng đất hoang rộng lớn đơn điệu.
Khi thì là màu đen vô tận, khi thì là màu vàng úa lặp đi lặp lại.
Ta có thể sờ thấy chăn gấm mềm mại, lò sưởi tay ấm áp, nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
Ta có thể nghe thấy tiếng mưa rơi thỉnh thoảng, tiếng bước chân vội vã, tiếng người đến thăm hỏi.
Ta có thể ngửi thấy mùi thuốc đắng, mùi mứt ngọt, mùi hương cỏ cây trên tay áo của Trần Tiểu Nhị.
Nhưng ta không nhìn thấy gì nữa.
Vào một buổi hoàng hôn không khác gì ngày thường, thế giới của ta đột nhiên chìm vào bóng tối.
Trán ta đẫm mồ hôi, mở mắt ra, chiếc thuyền con bằng hoa sen trong giấc mơ đều biến mất, trở lại với bóng tối một lần nữa.
Ta đưa tay lau mồ hôi, hỏi Diệu Diệu: "Giờ này là giờ gì rồi?"
"Vẫn còn sớm."
Không phải giọng của Diệu Diệu.
Lòng ta chợt chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta dựa vào gối, cố gắng cười một cách thoải mái: "Thái tử điện hạ, tùy tiện ra vào khuê phòng của nữ nhi nhà người ta hình như không ổn lắm?"
Tiểu Thái tử khoác lên vai ta một chiếc áo choàng, nặng trĩu.
Huynh ấy không nói gì.
Ta không nhìn thấy vẻ mặt của huynh ấy, nên cũng không phân biệt được huynh ấy đang vui hay giận.
Ta xoắn ngón tay, có chút bồn chồn: "Sao huynh không nói gì vậy?"
Trong phòng rất yên tĩnh, huynh ấy đột nhiên cười hai tiếng, giọng hơi khàn: "Ngay cả 'Thái tử điện hạ' cũng gọi rồi, tốt lắm... Triệu Tiểu Hà, tại sao không cho ta đến thăm nàng?"
Giọng điệu của huynh ấy rất bình tĩnh, nhưng âm cuối lại trầm xuống, giống như cơn giận đã tích tụ từ lâu, nhưng lại không biết phải trút ra thế nào.
Ta cắn môi, vô thức nắm chặt chăn.
Phải trả lời thế nào đây? Ta đã sớm nghĩ ra lý do để thoái thác rồi.
Nhưng lúc này, ta lại không thể tùy tiện chọn một câu trả lời trong số những đáp án dự phòng để qua loa với huynh ấy.
"Huynh muốn nghe lời nói thật sao?" Ta nói.
Giọng huynh ấy rất căng thẳng, giống như mũi tên đã được kéo căng: "Nàng nói đi."
Ta xoa xoa mi tâm, rồi buông tay xuống.
Gió bắc gầm rú đập vào cửa sổ, lá cây trong sân nhỏ cũng xào xạc.
Thỉnh thoảng có tiếng động trầm đục, đó là tiếng chiếc xích đu của ta va vào khung đỡ.
Thật buồn cười, ta nghĩ, xích đu cũng giống như chủ nhân của nó, không có mắt.
Ta khẽ thở dài, mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Ta muốn nói bởi vì ta chưa nghĩ ra cách nào để một Triệu Tiểu Hà không nhìn thấy xuất hiện trước mặt huynh, ta chưa nghĩ ra cách nào để che giấu một Triệu Tiểu Hà nôn mửa đến kiệt sức sau khi uống thuốc, ta sợ huynh sẽ vì vậy mà xa lánh ta, càng sợ huynh sẽ buồn vì ta.
Ta thật sự, rất sợ phải nhìn thấy nước mắt của huynh một lần nữa.
Nhưng cuối cùng, ta nghe thấy chính mình nói một cách bình tĩnh: "Bởi vì huynh không thể nào cưới một người mù làm Thái tử phi. Đã như vậy, huynh đến nhiều lần nữa cũng vô nghĩa."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Than củi bỗng nổ lách tách, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không khí dường như nặng ngàn cân, đè nặng lên n.g.ự.c ta.
Ta ngẩng đầu, cố gắng chớp mắt, cố gắng bắt lấy dù chỉ một tia sáng le lói, nhưng cũng chỉ là vô ích.
Ta nghe thấy tiếng huynh ấy đứng dậy.
Tiếng vải vóc ma sát, mùi hương trầm thoang thoảng.
Huynh ấy sắp bị ta chọc giận bỏ đi rồi.
Ta nghĩ.
Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Giây tiếp theo, ngón tay huynh ấy với những vết chai mỏng nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt ta, như một chiếc lông vũ.
"Đừng khóc nữa." Huynh ấy nói.
Câu nói này như một cái công tắc.
Chiếc mặt nạ giả vờ mạnh mẽ, cố tỏ ra bình tĩnh mà ta cẩn thận ngụy trang đã bị xé toạc một cách bất ngờ, để lộ bản chất yếu đuối, nhút nhát bên dưới.
Ta vội vàng tránh né ngón tay huynh ấy, quay mặt đi nức nở.
"Ta đã bảo huynh đừng đến nữa rồi, tại sao huynh cứ phải đến chứ?" Ta hét lên vào không khí, lấy tay áo che mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro