Triều Mộ Tinh Hà

Chương 11

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Ta nghĩ chắc mình khóc rất xấu, bởi vì tốc độ ta lau nước mắt đã không theo kịp tốc độ nước mắt rơi, cộng thêm khí huyết dồn lên, cả người như đang ở giữa mùa hè nóng bức, mồ hôi túa ra như tắm, tóc tai rối bù dính vào trán.

"Huynh đi đi." Ta vừa khóc vừa nói.

Nhưng huynh ấy không đi.

Ta nghe thấy tiếng khăn tay thấm nước rồi vắt khô, sau đó huynh ấy kiên nhẫn vén tay áo ta lên, chiếc khăn tay mát lạnh nhẹ nhàng lau qua khóe mắt và má ta.

Thái tử điện hạ tôn quý từ bao giờ lại hầu hạ người khác như vậy?

Ta cay mũi, nước mắt rơi xuống đầu ngón tay huynh ấy.

Ngón tay huynh ấy khựng lại.

Ta vội vàng lùi lại, hai tay loạn xạ đẩy về phía trước, cố gắng đẩy cánh tay huynh ấy ra.

"Cộp" một tiếng, cơn đau dự kiến đã không đến.

Đầu ta không đập vào tường, mà đập vào lòng bàn tay huynh ấy.

Quá hỗn loạn.

Tất cả mọi thứ.

Ta hít một hơi thật sâu: "Mẫu thân nói ta sinh ra đã mù, là một lang trung lạ dùng phương thuốc bí truyền chữa khỏi cho ta, nhưng lang trung cũng nói, bệnh mắt của ta một khi tái phát thì sẽ không còn thuốc nào chữa được."

Ngón tay ta run rẩy đặt lên khóe mắt: "Huynh xem nốt ruồi lệ của ta, có phải đỏ đến sắp nhỏ m.á.u rồi không?"

Tiểu Thái tử không nói gì, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta.

"Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Ta dùng sức đẩy tay huynh ấy ra, từng chữ từng câu, rõ ràng rành mạch, "Triệu Tiểu Hà trước đây có lẽ xứng đáng là một người bạn đời tốt, nhưng bây giờ ngay cả sức tự bảo vệ mình cũng không có, làm sao có thể đứng bên cạnh huynh?"

Ta nằm xuống lại, trùm chăn qua đầu, cất tiếng lạnh lùng trong không khí ngột ngạt: "Mời huynh về."

Huynh ấy rất lâu không động đậy, một lúc sau mới nhẹ nhàng xoa đầu ta.

Mùi hương trầm quen thuộc bao trùm lấy không gian nhỏ bé xung quanh ta.

"Ta sẽ tìm ra cách." Huynh ấy nói.

19

Mùa đông năm nay dài hơn bình thường.

Khi chim én bắt đầu xây tổ, ta cũng dần quen với cuộc sống mù lòa.

Trần Đại ca đến thăm ta, mang đến một tin tốt - trên cao nguyên có một loại cây đặc biệt, có lẽ có thể chữa khỏi mắt cho ta.

Ta ngồi trên xích đu, mặt không chút cảm xúc.

Trần Đại ca nhẹ nhàng đẩy xích đu, giọng nói của y lúc xa lúc gần.

"Muội không vui như ta tưởng tượng, tại sao vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chuyện này có gì đáng vui sao?" Ta hỏi ngược lại.

Tiếng bước chân của Trần Đại ca từ phía sau vòng ra phía trước, cùng với tiếng chim hót líu lo, trở thành nhạc nền của đầu xuân.

"Triệu Đại tướng quân đã phái người đi hái Ly Nhân Nguyệt trên cao nguyên, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng mười ngày sẽ đưa đến kinh thành. Ly Nhân Nguyệt rất nổi tiếng trong các bộ tộc dị vực, nghe nói là một phương thuốc kỳ diệu."

"Cao nguyên rộng lớn mênh mông, tìm thuốc như mò kim đáy bể, chắc phải phái đi không ít binh lính nhỉ?" Ta im lặng một lúc, cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, "Mà Bệ hạ lại rất kiêng kị việc các tướng lĩnh biên cương tự ý điều động binh quyền."

Trần Đại ca cười như thở dài: "Bệ hạ nghi kị các tướng lĩnh, nhưng sẽ không nghi kị thỉnh cầu của con trai mình. Tiểu Hà, Thái tử đã cầu xin Bệ hạ ân điển cho muội."

Ta ngẩng đầu lên đột ngột, không biết trong lòng là tư vị gì.

Trần Đại ca tiến lại gần hai bước, dùng sức tách bàn tay ta đang vô thức nắm chặt ra, thở dài một tiếng.

Sau đó, y lớn tiếng nói với thị nữ: "Lần sau phải cắt móng tay cho tiểu thư nhà các ngươi ngắn hơn nữa, nha đầu này lúc nào cũng thích véo vào lòng bàn tay mình, người không biết còn tưởng các ngươi bắt nạt nàng không nhìn thấy, không chăm sóc cẩn thận."

Y trị quân có phương pháp, nói chuyện cũng vừa đ.ấ.m vừa xoa.

Các thị nữ trong sân quỳ rạp xuống đất, đồng loạt nói không dám không dám.

Trần Đại ca không nói gì thêm, nhét một chiếc hộp gỗ nhỏ vào lòng bàn tay ta.

"Đây, Thái tử điện hạ của muội nhờ ta mang mứt đến. Do Trương sư phụ trong cung làm, có thêm mật hoa hoè mà muội thích nhất."

Ta mở nắp hộp ngửi thử.

Là mùi vị quen thuộc của ô mai ngâm mật ong.

Ta khẽ hỏi: "Sao huynh ấy không tự đến?"

"À," Trần Đại ca do dự một chút, ấp úng nói, "Dạo này ngài ấy có chút việc bận. Nàng biết đấy, sức khỏe Bệ hạ dạo này không tốt lắm, đang muốn xem ngài ấy có gánh vác được trọng trách hay không."

Ta không hỏi thêm nữa, nắm chặt hộp mứt, bình tĩnh chấp nhận lời giải thích này.

Ta biết nguyên nhân đằng sau sẽ không phải là như lời Trần Đại ca nói, phụ tử tình thâm như vậy.

Muốn xin ân điển từ quân vương, nhất định phải trả giá điều gì đó, cho dù là con trai cũng không ngoại lệ. Nếu họ không muốn ta biết cái giá phải trả này, vậy ta sẽ giả vờ như không biết.

Ta lần mò lấy một quả ô mai bỏ vào miệng.

Rất ngọt, ngọt đến đắng lòng.

20

Thời gian của phụ thân rất chuẩn xác.

Trong vòng mười ngày, Ly Nhân Nguyệt đã được đưa đến Tướng quân phủ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hai binh lính khiêng một chiếc rương gỗ đàn hương lớn, mở rương ra, bên trong là hộp, mở hộp ra, bên trong là từng lớp từng lớp vải bông.

Sau khi mở hết vải bông ra, mới thấy số lượng Ly Nhân Nguyệt không nhiều lắm.

Để phù hợp với niềm vui sướng như nắm được cọng cỏ cứu mạng của mẫu thân, ta giả vờ ra vẻ rất vui mừng, uống hết bát thuốc đắng ngắt không sót một giọt.

Nhưng nói thật lòng thì ta rất nghi ngờ về hiệu quả của Ly Nhân Nguyệt.

"Tại sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0