Chương 12
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Miệng Trần Tiểu Nhị chắc chắn đang nhét đầy bánh ngọt làm từ bếp nhỏ nhà ta, nói chuyện cũng ú ớ không rõ ràng.
"Nếu ngươi giống như ta, danh y đạp nát cửa nhà, nhưng vẫn không có tiến triển, có lẽ cũng sẽ không ôm quá nhiều hy vọng vào việc chữa khỏi mắt nữa... Này, ngươi đến đây là để làm khách hay là để càn quét vậy, có thể chừa lại chút bánh cho ta không?"
Ta cắn viên ô mai ngâm mật ong cuối cùng, vội vàng đặt hộp gỗ nhỏ sang một bên, xắn tay áo lên tranh giành chén sữa chua hấp đường với Trần Tiểu Nhị.
Trần Tiểu Nhị rất oan ức: "Mẫu thân ngươi bảo ta ăn nhiều một chút, nói ta ăn ngon miệng thì ngươi mới có cảm giác muốn ăn."
Trong lúc giằng co, ta dựa vào xúc giác tuyệt vời của mình, nhanh chóng vỗ vào mu bàn tay hắn, với tốc độ nhanh như chớp nắm lấy chén sữa chua hấp đường vào tay, lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy, ta vẫn luôn rất muốn ăn!"
Hắn ủy khuất vô cùng, ôm tay không nói gì.
Khoan đã, tại sao ta lại nhìn thấy hắn đang khoanh tay?
"Trần Vô Đam, Trần Vô Đam..."
"Làm gì? Nhìn cái giọng điệu lúc cần thì gọi Trần Vô Đam, lúc không cần thì gọi Trần Tiểu Nhị của ngươi xem..." Hắn trừng mắt nhìn ta, có lẽ nghĩ đến ta là người bệnh, lại rộng lượng nói, "Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói đi. Muốn đập nhà hay cướp của, cứ việc giao cho ta."
Ta đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Trần Tiểu Nhị cảnh giác đứng lên, nhanh chóng lùi lại hai bước, vô tình làm đổ chiếc ghế đẩu, chiếc ghế nằm ngang dưới gầm bàn.
"Này này này, đừng tưởng ngươi có thể đánh ta vì ngươi không nhìn thấy đấy, ta nói cho ngươi biết ta không có..."
Ta nắm chính xác cổ tay hắn, hắn đột nhiên im bặt.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi làm sao vậy? Ngươi nhìn thấy rồi sao?"
Hắn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, đưa năm ngón tay ra trước mặt ta lắc lư, giọng nói đột nhiên trở nên kỳ lạ, vừa như muốn khóc vừa như muốn cười, "Triệu Tiểu Hà, có nhìn thấy không, nói xem, đây là số mấy?"
Ta nhắm mắt rồi lại mở mắt, mới xác định mình thật sự nhìn thấy bóng người, tuy chỉ là một đường nét mờ ảo.
Ta vỗ tay hắn ra, muốn mắng hắn ngốc, nhưng lại cười không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ta đưa chiếc bánh ngọt trong tay cho hắn đang nhảy cẫng lên.
"Này, ngươi còn ăn sữa chua hấp đường nữa không?"
21
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hộp Ly Nhân Nguyệt đó đã giúp ta khôi phục thị lực, tuy chỉ nhìn thấy đường nét mờ ảo, nhưng so với bóng tối hoàn toàn, chút thị lực yếu ớt này đã khiến mẫu thân vui mừng khôn xiết.
Bà viết thư cho phụ thân, muốn phụ thân gửi thêm Ly Nhân Nguyệt về.
Ta chống cằm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt đuổi theo đầu bút mềm mại, nhưng dù có cố gắng nhận biết thế nào, ta cũng không nhìn rõ nét chữ nhỏ xinh trên giấy.
“Mẫu thân à, người viết chữ trông đẹp thật đấy,” ta ôm lấy cánh tay bà, nhịn không được mà cười nham hiểm, “Năm đó phụ thân chính là thích người như vậy sao?”
Mẫu thân còn chưa kịp lên tiếng, ta đã lắc đầu đọc thuộc lòng nội dung trên tờ giấy ố vàng giấu dưới lớp lót trong thư phòng: “Người có biết không, phụ thân nói người ‘dung nhan tuyệt thế, trí tuệ vô song’, nói người bất cứ lúc nào cũng có thể ‘vượt qua khó khăn, tỏa sáng như sao trời’.”
Ta che miệng cười ngã vào vai bà: “Phụ thân là một võ tướng, e rằng khi tấu trình với Bệ hạ cũng chẳng nói được những lời này đâu. Mẫu thân ơi, người xem, ông vẫn là yêu người sâu đậm hơn.”
Mẫu thân ngẩn người ra một lúc, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra nói: “Con lại đi lục đồ của phụ thân rồi? Cẩn thận ông ấy hồi kinh sẽ phạt con đấy.”
Ta le lưỡi, kéo tay Diệu Diệu chuồn thẳng: “Con đến nhà Trần đại ca chơi một lát, tối nay không về ăn cơm đâu nhé!”
Trần đại ca đã nhóm một đống than hồng ngoài sân, chuẩn bị nướng thịt dê cho chúng ta ăn.
Không biết y lấy đâu ra lắm hương liệu đến vậy, thong thả rắc một nắm lên miếng thịt dê đang tươm mỡ, khói xanh bốc lên từ đống than đỏ rực, mùi thơm cũng thi nhau len lỏi vào mũi, làm người ta thèm thuồng.
“Miếng này nướng xong rồi này.” Trần đại ca xiên một que, giơ lên một miếng thịt dê béo ngậy, dừng lại giữa không trung, trầm ngâm, “Hai đứa, ai ăn trước?”
Ta và Trần Tiểu Nhị ngồi xổm đối diện Trần đại ca.
“Cái này… ta là người bệnh, hay là để ta ăn trước nhé.”
“Mẫu thân biết ta đến nhà huynh, đến cơm trưa cũng không cho ta ăn! Huynh sờ thử cái bụng này xem, xẹp lép như cái túi vải rồi! Huynh nỡ lòng nào nhìn đệ đệ mình c.h.ế.t đói sao?”
“Vì không muốn xung khắc với thuốc, ta đã hơn bốn tháng không ăn thịt dê rồi, huynh nhìn cánh tay của Trần Tiểu Nhị, lại nhìn cánh tay của ta, cho hắn nhịn một bữa thì sao cơ chứ?”
Trần Tiểu Nhị như có lò xo lắp dưới mông, “vút” một cái nhảy dựng lên từ bên cạnh ta, tay run run chỉ vào ta: “Triệu Tiểu Hà, ngươi thật vô lương tâm, là ai ngày ba bận đến thăm ngươi, đàn tranh, hạt dưa, đồ chạm khắc gỗ từng chuyến từng chuyến vác vào nhà cho ngươi, hả? Là ai?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời xanh thẳm, vài ngôi sao thưa thớt điểm xuyết lơ đãng quanh vầng trăng tròn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Như thể ông trời lơ đãng run run đầu bút, những chấm mực tản mát cũng thành một bức tranh tĩnh lặng tuyệt đẹp.
Hắn vẫn còn lải nhải, ta bịt hai tai, cười nói chịu thua: “Ta chịu rồi, ngươi ăn trước đi, ngươi ăn trước đi.”
Trần Tiểu Nhị hài lòng đưa tay ra nhận miếng thịt dê, nào ngờ Trần đại ca lại giơ lên từ giá nướng miếng thịt thứ hai, hướng về phía ta nói: “Tiểu Hà, lại đây ăn.”
"Nếu ngươi giống như ta, danh y đạp nát cửa nhà, nhưng vẫn không có tiến triển, có lẽ cũng sẽ không ôm quá nhiều hy vọng vào việc chữa khỏi mắt nữa... Này, ngươi đến đây là để làm khách hay là để càn quét vậy, có thể chừa lại chút bánh cho ta không?"
Ta cắn viên ô mai ngâm mật ong cuối cùng, vội vàng đặt hộp gỗ nhỏ sang một bên, xắn tay áo lên tranh giành chén sữa chua hấp đường với Trần Tiểu Nhị.
Trần Tiểu Nhị rất oan ức: "Mẫu thân ngươi bảo ta ăn nhiều một chút, nói ta ăn ngon miệng thì ngươi mới có cảm giác muốn ăn."
Trong lúc giằng co, ta dựa vào xúc giác tuyệt vời của mình, nhanh chóng vỗ vào mu bàn tay hắn, với tốc độ nhanh như chớp nắm lấy chén sữa chua hấp đường vào tay, lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy, ta vẫn luôn rất muốn ăn!"
Hắn ủy khuất vô cùng, ôm tay không nói gì.
Khoan đã, tại sao ta lại nhìn thấy hắn đang khoanh tay?
"Trần Vô Đam, Trần Vô Đam..."
"Làm gì? Nhìn cái giọng điệu lúc cần thì gọi Trần Vô Đam, lúc không cần thì gọi Trần Tiểu Nhị của ngươi xem..." Hắn trừng mắt nhìn ta, có lẽ nghĩ đến ta là người bệnh, lại rộng lượng nói, "Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói đi. Muốn đập nhà hay cướp của, cứ việc giao cho ta."
Ta đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Trần Tiểu Nhị cảnh giác đứng lên, nhanh chóng lùi lại hai bước, vô tình làm đổ chiếc ghế đẩu, chiếc ghế nằm ngang dưới gầm bàn.
"Này này này, đừng tưởng ngươi có thể đánh ta vì ngươi không nhìn thấy đấy, ta nói cho ngươi biết ta không có..."
Ta nắm chính xác cổ tay hắn, hắn đột nhiên im bặt.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi làm sao vậy? Ngươi nhìn thấy rồi sao?"
Hắn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, đưa năm ngón tay ra trước mặt ta lắc lư, giọng nói đột nhiên trở nên kỳ lạ, vừa như muốn khóc vừa như muốn cười, "Triệu Tiểu Hà, có nhìn thấy không, nói xem, đây là số mấy?"
Ta nhắm mắt rồi lại mở mắt, mới xác định mình thật sự nhìn thấy bóng người, tuy chỉ là một đường nét mờ ảo.
Ta vỗ tay hắn ra, muốn mắng hắn ngốc, nhưng lại cười không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ta đưa chiếc bánh ngọt trong tay cho hắn đang nhảy cẫng lên.
"Này, ngươi còn ăn sữa chua hấp đường nữa không?"
21
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hộp Ly Nhân Nguyệt đó đã giúp ta khôi phục thị lực, tuy chỉ nhìn thấy đường nét mờ ảo, nhưng so với bóng tối hoàn toàn, chút thị lực yếu ớt này đã khiến mẫu thân vui mừng khôn xiết.
Bà viết thư cho phụ thân, muốn phụ thân gửi thêm Ly Nhân Nguyệt về.
Ta chống cằm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt đuổi theo đầu bút mềm mại, nhưng dù có cố gắng nhận biết thế nào, ta cũng không nhìn rõ nét chữ nhỏ xinh trên giấy.
“Mẫu thân à, người viết chữ trông đẹp thật đấy,” ta ôm lấy cánh tay bà, nhịn không được mà cười nham hiểm, “Năm đó phụ thân chính là thích người như vậy sao?”
Mẫu thân còn chưa kịp lên tiếng, ta đã lắc đầu đọc thuộc lòng nội dung trên tờ giấy ố vàng giấu dưới lớp lót trong thư phòng: “Người có biết không, phụ thân nói người ‘dung nhan tuyệt thế, trí tuệ vô song’, nói người bất cứ lúc nào cũng có thể ‘vượt qua khó khăn, tỏa sáng như sao trời’.”
Ta che miệng cười ngã vào vai bà: “Phụ thân là một võ tướng, e rằng khi tấu trình với Bệ hạ cũng chẳng nói được những lời này đâu. Mẫu thân ơi, người xem, ông vẫn là yêu người sâu đậm hơn.”
Mẫu thân ngẩn người ra một lúc, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra nói: “Con lại đi lục đồ của phụ thân rồi? Cẩn thận ông ấy hồi kinh sẽ phạt con đấy.”
Ta le lưỡi, kéo tay Diệu Diệu chuồn thẳng: “Con đến nhà Trần đại ca chơi một lát, tối nay không về ăn cơm đâu nhé!”
Trần đại ca đã nhóm một đống than hồng ngoài sân, chuẩn bị nướng thịt dê cho chúng ta ăn.
Không biết y lấy đâu ra lắm hương liệu đến vậy, thong thả rắc một nắm lên miếng thịt dê đang tươm mỡ, khói xanh bốc lên từ đống than đỏ rực, mùi thơm cũng thi nhau len lỏi vào mũi, làm người ta thèm thuồng.
“Miếng này nướng xong rồi này.” Trần đại ca xiên một que, giơ lên một miếng thịt dê béo ngậy, dừng lại giữa không trung, trầm ngâm, “Hai đứa, ai ăn trước?”
Ta và Trần Tiểu Nhị ngồi xổm đối diện Trần đại ca.
“Cái này… ta là người bệnh, hay là để ta ăn trước nhé.”
“Mẫu thân biết ta đến nhà huynh, đến cơm trưa cũng không cho ta ăn! Huynh sờ thử cái bụng này xem, xẹp lép như cái túi vải rồi! Huynh nỡ lòng nào nhìn đệ đệ mình c.h.ế.t đói sao?”
“Vì không muốn xung khắc với thuốc, ta đã hơn bốn tháng không ăn thịt dê rồi, huynh nhìn cánh tay của Trần Tiểu Nhị, lại nhìn cánh tay của ta, cho hắn nhịn một bữa thì sao cơ chứ?”
Trần Tiểu Nhị như có lò xo lắp dưới mông, “vút” một cái nhảy dựng lên từ bên cạnh ta, tay run run chỉ vào ta: “Triệu Tiểu Hà, ngươi thật vô lương tâm, là ai ngày ba bận đến thăm ngươi, đàn tranh, hạt dưa, đồ chạm khắc gỗ từng chuyến từng chuyến vác vào nhà cho ngươi, hả? Là ai?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời xanh thẳm, vài ngôi sao thưa thớt điểm xuyết lơ đãng quanh vầng trăng tròn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Như thể ông trời lơ đãng run run đầu bút, những chấm mực tản mát cũng thành một bức tranh tĩnh lặng tuyệt đẹp.
Hắn vẫn còn lải nhải, ta bịt hai tai, cười nói chịu thua: “Ta chịu rồi, ngươi ăn trước đi, ngươi ăn trước đi.”
Trần Tiểu Nhị hài lòng đưa tay ra nhận miếng thịt dê, nào ngờ Trần đại ca lại giơ lên từ giá nướng miếng thịt thứ hai, hướng về phía ta nói: “Tiểu Hà, lại đây ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro