Triều Mộ Tinh Hà

Chương 13

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Miếng thịt dê trên que vẫn còn đang xèo xèo mỡ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Ta liếc nhìn Trần Tiểu Nhị đang đờ người ra, rụt rè đưa tay ra, ngập ngừng hỏi Trần Tiểu Nhị: “Vậy… ta ăn nhé?”

“Đại ca, sao huynh lại thiên vị thế?” Trần Tiểu Nhị không nhìn ta, ngồi xổm bên gốc cây, uất ức cắn một miếng thịt dê.

Trần đại ca đang dùng cành cây khơi than, ngọn lửa bùng lên trong chốc lát chiếu sáng khuôn mặt y, đôi mắt sáng ngời như sao.

Đối mặt với ánh mắt oán phụ của Trần Tiểu Nhị, y mỉm cười: “Chỉ là đúng lúc miếng này nướng chín thôi mà.”

Cánh cửa sân đúng lúc này bị đẩy ra.

Một cánh cửa như chia sân trong sân ngoài thành hai thế giới.

Trong sân có từng cụm từng cụm lửa, mùi khói thịt nướng thơm phức, tiếng ta và Trần Tiểu Nhị cãi nhau ồn ào cùng với Trần đại ca bất đắc dĩ đứng hòa giải ở giữa, vô cùng náo nhiệt.

Còn bên ngoài cửa, Thái tử lẻ loi đứng đó, như một bóng trúc lạnh lẽo dưới ánh trăng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan vào màn đêm tịch mịch.

Thực ra chúng ta đã lâu không gặp.

Kể từ ngày hôm đó huynh ấy nói với ta rằng huynh ấy sẽ nghĩ cách, sau đó ta không còn gặp lại huynh ấy nữa, kể cả giọng nói của huynh ấy.

Huynh ấy dường như gầy đi một chút, lại cao lên một chút.

Ta vẫn không nhìn rõ lắm, nên cúi đầu xuống.

“Ta đến muộn rồi sao?” Ánh mắt huynh ấy đảo quanh sân một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía chúng ta.

“À không, ngài đến đúng lúc,” Trần đại ca vỗ vai huynh ấy, đưa que xiên trong tay cho huynh ấy, “Đây đều là thịt mới nướng, ngài ăn đi.”

Ta cúi đầu ăn thịt dê, kiên nhẫn đếm xem trên mặt đất có bao nhiêu con kiến, cho đến khi đôi ủng đen của Thái tử xuất hiện trong tầm mắt ta.

“Tiểu Hà.” Huynh ấy gọi ta.

Ta ngẩng đầu lên, bóng dáng huynh ấy trong mắt ta như bị phủ một lớp sương mù mỏng.

“Huynh đúng là đến muộn rồi,” ta nói, “Muộn mất bao nhiêu ngày rồi.”

Tiếng kẹt cửa vang lên, Trần Tiểu Nhị và Trần đại ca đóng cửa rời đi.

Than vẫn đang cháy, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lách tách.

Bóng cây loang lổ trên nền đá xanh, ánh trăng như nước chảy nhẹ nhàng tràn xuống.

Thái tử đứng bên cạnh phiến đá xanh, huyền y dường như vẫn còn mang theo hơi lạnh của đầu xuân.

Ta gác cằm lên đầu gối, cầm que xiên vẽ lung tung trên mặt đất: “Sau khi ta nhìn thấy được, ta rất muốn đi tìm huynh. Tiểu Hạ Tử cứ nói huynh bận, Trần đại ca nói Bệ hạ đang xem xét xem huynh có gánh vác được trọng trách hay không, mẫu thân nói Thái tử điện hạ không dễ, nhiếp chính rất vất vả.”

“Ta hiểu, những điều này ta đều hiểu, nhưng ta vẫn rất nhớ huynh. Ta muốn biết, trong mấy tháng ta không nhìn thấy, Lý Tiểu Nhị của ta có anh tuấn hơn một chút không, hay là, huynh có được chăm sóc tốt không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cạch” một tiếng, que xiên bạc rơi xuống đất.

Cổ tay ta bất ngờ bị nắm lấy, sau đó bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Mùi trầm hương quen thuộc tràn ngập khắp nơi.

Tay huynh ấy nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta, như đang dỗ dành trẻ con: “Ta cũng nhớ nàng.”

Gió mát trăng thanh.

Chim hót líu lo.

Ta vùi mặt vào n.g.ự.c huynh ấy, một nửa là làm nũng, một nửa là trách móc: “Trong thư phụ thân cũng nói nhớ ta, ông không đến thăm ta, còn có lý do, còn huynh, huynh thì tại sao?”

Huynh ấy im lặng hồi lâu.

Ta buông tay, lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn huynh ấy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ngọn lửa bập bùng, nhưng vẫn không thể chiếu sáng được góc tối này của chúng ta.

Mắt ta nhìn không rõ, nhưng lại nghe rõ ràng tiếng huynh ấy vang lên: “Tiểu Hà, thời gian trước ta đã đến Nhạn Du Quan, Triệu đại tướng quân… mất tích rồi.”

Ta cảm thấy tai ù đi, vô thức hỏi lại: “Mất tích là có ý gì?”

Thái tử không nói gì.

“Đại quân đóng giữ, ngay trong quân doanh, một vị chủ tướng đường đường sao có thể mất tích được? Thông đồng với địch bán nước là trọng tội, cho dù là huynh cũng không thể tùy tiện chụp mũ. Còn nữa… còn nữa Ly Nhân Nguyệt, mắt của ta là được chữa khỏi nhờ Ly Nhân Nguyệt, đó là phụ thân tìm cho ta. Loại cây này chỉ có trên cao nguyên mới có, mẫu thân còn viết thư cho phụ thân bảo ông gửi thêm một ít về…”

Giọng ta đột nhiên nghẹn lại, những manh mối không được chú ý đến bỗng nhiên liên kết thành một mạch rõ ràng, như một tia chớp, đánh ta đứng im tại chỗ, không thể cử động.

Thái tử tiến lên hai bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Không biết từ lúc nào, Trần đại ca và Trần Tiểu Nhị lại đi vào.

Trần Tiểu Nhị nói, Tiểu Hà, Tiểu Hà, ngươi đừng trách Thái tử, lúc Triệu đại tướng quân mất tích muội đang bệnh nặng nhất, ngài ấy không muốn ngươi gặp thêm chuyện buồn.

Trần đại ca nói, Tiểu Hà à, ân điển mà Thái tử điện hạ cầu xin được là không vội vàng kết luận về sự mất tích của Triệu đại tướng quân, để ngài ấy đến quân doanh trấn giữ, âm thầm điều tra việc này.

Trần Tiểu Nhị nói, Tiểu Hà, Tiểu Hà, ngươi đừng lo, Triệu đại tướng quân không phải loại người thông đồng với địch. Phụ thân ta đã nói, Triệu đại tướng quân trung thành nghĩa liệt, là người trung nghĩa hiếm có trên đời.

Trần đại ca nói, Tiểu Hà à, hiện giờ Triệu đại tướng quân sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu muội lại ngã bệnh, thì Triệu phu nhân biết làm sao đây?

Ánh trăng đêm đó thật lạnh lẽo.

Họ nói rất nhiều, ta chẳng nhớ được gì cả.

Chỉ nhớ rõ đôi tay Thái tử nắm chặt không buông.

“Lý Tiểu Nhị, huynh có thể đưa ta đến Nhạn Du Quan không?” Ta nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0