Chương 14
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Không lâu sau, Trần đại ca được phong làm chủ tướng, Thái tử làm giám quân, Trần Vô Đam, Triệu Tiểu Hà theo quân xuất chinh.
Sa bàn trải rộng, nhưng cũng không mô phỏng được một phần mười cảnh thực trên cao nguyên.
Ta cưỡi ngựa phóng tầm mắt nhìn non sông, quê hương dần dần khuất xa sau lưng.
Bên ngoài Nhạn Du Quan, sông Ung Tư và núi Tân Bạch là một đường hiểm trở, đi về phía tây bắc chính là địa phận của tộc Tuyết Tùng.
Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi trong Nhạn Du Quan.
Trần đại ca nói rất nhiều bá tánh trong Nhạn Du Quan là con lai giữa tộc Tuyết Tùng và người Hán.
Ta thu hồi ánh mắt đang dán chặt vào mỹ nhân trên phố, cảm thán: “Quả nhiên rất nhiều người vừa có nét đẹp dịu dàng của người Hán, lại vừa có đường nét sắc sáo của tộc Tuyết Tùng.”
Trần Tiểu Nhị húp mì, không hiểu chuyện gì: “Các ngươi nhìn ra kiểu gì vậy? Ta thấy đường nét của ngươi cũng khá sâu mà.”
Tay Thái tử đang cầm đũa dừng lại một chút, gắp miếng thịt dê hoàng kỳ bỏ vào bát mì của Trần Tiểu Nhị.
Trần Tiểu Nhị thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên: “Cảm tạ Điện hạ, ngài quá khách sáo rồi.”
Trần đại ca đặt chén rượu xuống, mỉm cười: “Điện hạ là muốn đệ ăn nhiều, ít nói lại, đừng có tỏ ra am hiểu khi không hiểu gì.”
Ta khá vui vẻ, buông đũa xuống, sờ sờ má mình: “Thật sao thật sao? Ta nói cho ngươi biết, đường nét có thể thay đổi theo thời gian, ví dụ như cái mũi của ta này, mẫu thân nói lúc nhỏ ta là mũi tẹt, sống mũi bây giờ là do bà nắn cao lên đấy.”
Trần Tiểu Nhị vừa húp mì vừa tranh thủ liếc nhìn ta: “Đừng nói đùa, mũi của ngươi đúng là rất đẹp, sau này ta có nữ nhi cũng sẽ nắn sống mũi cho nó như vậy.”
Hắn bỗng nhiên lại buồn bã: “Ta và đại ca đều do cùng phụ mẫu sinh ra, tại sao huynh ấy lại anh tuấn hơn ta nhiều như vậy?”
Trần đại ca nghiêm túc nói: “Thật ra đệ là do tiểu thiếp sinh ra, mẫu thân mềm lòng, coi đệ như con ruột mà nuôi lớn đấy.”
Trần Tiểu Nhị “A” một tiếng, yếu ớt nói: “Mẫu thân trước đây cũng nói với ta huynh không phải con ruột của bà, bà là nể mặt phụ thân mà nuôi lớn huynh, cho nên huynh đến hai mươi tuổi mà vẫn chưa cưới thê tử, bà liền muốn đuổi huynh ra khỏi nhà.”
Hắn không húp mì nữa, lo lắng hỏi chúng ta: “Các ngươi nói xem, rốt cuộc ta và đại ca ai không phải con ruột đây?”
Ta gắp miếng thịt hấp cuối cùng, qua loa đáp: “Chắc chắn là đại ca của ngươi rồi, huynh không thấy huynh ấy đã tự mình ra ngoài xây phủ rồi sao?”
Trần Tiểu Nhị lại nhìn Thái tử với ánh mắt cầu cứu.
Thái tử ho khan một tiếng: “Cái này… Tiểu Hà nói cũng có lý.”
Trần đại ca mặt đen lại uống hết rượu trong bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bàn bên cạnh truyền đến một trận cười.
Ta quay đầu lại, mấy cô nương có đôi mắt sâu đang nhìn chúng ta cười.
Có một người trông khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Thấy chúng ta nhìn sang, họ nhanh chóng đứng dậy đi thanh toán, như thể sợ chúng ta nhìn thêm nữa vậy.
Chậc, ta quay đầu lại, ai bảo mỹ nhân không tự biết mình đẹp, rõ ràng là biết rõ ánh mắt của người xem mà.
Ăn cơm ăn cơm, may mà nhan sắc của Thái tử không mất tiền.
Chúng ta dừng lại ở đại doanh Nhạn Du Quan.
Quân doanh kỷ luật nghiêm minh, vô cùng chỉnh tề, phó tướng thay quyền chủ tướng, cũng quản lý quân đội đâu ra đấy.
Thái tử và Trần đại ca đi nói chuyện với phó tướng, ta và Trần Tiểu Nhị cưỡi ngựa thong thả dọc theo sông Ung Tư.
Không xa, núi Tân Bạch sừng sững hùng vĩ, mây trắng điểm xuyết bên sườn núi.
Đỉnh núi trắng xóa một màu, là tuyết tích quanh năm không tan.
Có mấy con chim ưng mỏ đỏ bay lượn trên cao, rồi lại vỗ cánh bay xa.
Trần Tiểu Nhị thúc ngựa đuổi kịp ta, thẳng thắn hỏi ta định làm thế nào để điều tra chuyện phụ thân ta mất tích.
Ta nghĩ một lúc, nói: “Thái tử chắc chắn sẽ điều tra hết những manh mối có thể tìm được trong quân doanh, có lẽ ta sẽ đến tộc Tuyết Tùng thử vận may. Nếu phụ thân ta thật sự thông đồng với địch, trong tộc Tuyết Tùng ít nhiều cũng sẽ có chút dấu vết.”
Trần Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn ta.
Ta mỉm cười, cố gắng nói một cách bình thường: “Trợn mắt to như vậy làm gì, có phải đi rồi không về nữa đâu. Trong Nhạn Du Quan có con lai, tộc Tuyết Tùng chắc chắn cũng có. Không phải ngươi bảo đường nét của ta đủ sâu sao, đây gọi là một khuôn mặt xưng bá thiên hạ.”
Trần Tiểu Nhị lắc đầu lia lịa: “Ngươi là nữ tử, một mình xâm nhập vào lãnh thổ nước khác, đừng nói Thái tử điện hạ và đại ca ta không cho phép, ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý.”
Hắn rất nghiêm túc hiến kế cho ta: “Như này đi, ngươi dẫn theo đại ca ta cùng đi. Ngươi xem tướng mạo của huynh ấy, nói là người Tuyết Tùng chính gốc cũng có người tin… Ê ngươi nói xem, đại ca ta có phải là con của phụ thân ta và tiểu thiếp người Tuyết Tùng không, sao mà khác ta nhiều vậy?”
Ta nghiêm túc sửa lời hắn: “Nói chính xác thì, là ngươi khác với đại ca ngươi nhiều như vậy.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta đưa tay ra làm một vòng tròn lớn, ra dấu với hắn: “Khác nhiều như vậy đấy.”
Lần này Trần Tiểu Nhị lại không để ý đến việc ta châm chọc hắn, cau mày nói: “Ta nói thật đấy, nếu ngươi muốn đi thì nhất định phải dẫn người đi cùng, một mình quá nguy hiểm. Ngươi không biết đâu, bây giờ lòng người hiểm ác lắm, ngươi ra ngoài nhất định phải đề phòng.”
Sa bàn trải rộng, nhưng cũng không mô phỏng được một phần mười cảnh thực trên cao nguyên.
Ta cưỡi ngựa phóng tầm mắt nhìn non sông, quê hương dần dần khuất xa sau lưng.
Bên ngoài Nhạn Du Quan, sông Ung Tư và núi Tân Bạch là một đường hiểm trở, đi về phía tây bắc chính là địa phận của tộc Tuyết Tùng.
Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi trong Nhạn Du Quan.
Trần đại ca nói rất nhiều bá tánh trong Nhạn Du Quan là con lai giữa tộc Tuyết Tùng và người Hán.
Ta thu hồi ánh mắt đang dán chặt vào mỹ nhân trên phố, cảm thán: “Quả nhiên rất nhiều người vừa có nét đẹp dịu dàng của người Hán, lại vừa có đường nét sắc sáo của tộc Tuyết Tùng.”
Trần Tiểu Nhị húp mì, không hiểu chuyện gì: “Các ngươi nhìn ra kiểu gì vậy? Ta thấy đường nét của ngươi cũng khá sâu mà.”
Tay Thái tử đang cầm đũa dừng lại một chút, gắp miếng thịt dê hoàng kỳ bỏ vào bát mì của Trần Tiểu Nhị.
Trần Tiểu Nhị thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên: “Cảm tạ Điện hạ, ngài quá khách sáo rồi.”
Trần đại ca đặt chén rượu xuống, mỉm cười: “Điện hạ là muốn đệ ăn nhiều, ít nói lại, đừng có tỏ ra am hiểu khi không hiểu gì.”
Ta khá vui vẻ, buông đũa xuống, sờ sờ má mình: “Thật sao thật sao? Ta nói cho ngươi biết, đường nét có thể thay đổi theo thời gian, ví dụ như cái mũi của ta này, mẫu thân nói lúc nhỏ ta là mũi tẹt, sống mũi bây giờ là do bà nắn cao lên đấy.”
Trần Tiểu Nhị vừa húp mì vừa tranh thủ liếc nhìn ta: “Đừng nói đùa, mũi của ngươi đúng là rất đẹp, sau này ta có nữ nhi cũng sẽ nắn sống mũi cho nó như vậy.”
Hắn bỗng nhiên lại buồn bã: “Ta và đại ca đều do cùng phụ mẫu sinh ra, tại sao huynh ấy lại anh tuấn hơn ta nhiều như vậy?”
Trần đại ca nghiêm túc nói: “Thật ra đệ là do tiểu thiếp sinh ra, mẫu thân mềm lòng, coi đệ như con ruột mà nuôi lớn đấy.”
Trần Tiểu Nhị “A” một tiếng, yếu ớt nói: “Mẫu thân trước đây cũng nói với ta huynh không phải con ruột của bà, bà là nể mặt phụ thân mà nuôi lớn huynh, cho nên huynh đến hai mươi tuổi mà vẫn chưa cưới thê tử, bà liền muốn đuổi huynh ra khỏi nhà.”
Hắn không húp mì nữa, lo lắng hỏi chúng ta: “Các ngươi nói xem, rốt cuộc ta và đại ca ai không phải con ruột đây?”
Ta gắp miếng thịt hấp cuối cùng, qua loa đáp: “Chắc chắn là đại ca của ngươi rồi, huynh không thấy huynh ấy đã tự mình ra ngoài xây phủ rồi sao?”
Trần Tiểu Nhị lại nhìn Thái tử với ánh mắt cầu cứu.
Thái tử ho khan một tiếng: “Cái này… Tiểu Hà nói cũng có lý.”
Trần đại ca mặt đen lại uống hết rượu trong bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bàn bên cạnh truyền đến một trận cười.
Ta quay đầu lại, mấy cô nương có đôi mắt sâu đang nhìn chúng ta cười.
Có một người trông khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Thấy chúng ta nhìn sang, họ nhanh chóng đứng dậy đi thanh toán, như thể sợ chúng ta nhìn thêm nữa vậy.
Chậc, ta quay đầu lại, ai bảo mỹ nhân không tự biết mình đẹp, rõ ràng là biết rõ ánh mắt của người xem mà.
Ăn cơm ăn cơm, may mà nhan sắc của Thái tử không mất tiền.
Chúng ta dừng lại ở đại doanh Nhạn Du Quan.
Quân doanh kỷ luật nghiêm minh, vô cùng chỉnh tề, phó tướng thay quyền chủ tướng, cũng quản lý quân đội đâu ra đấy.
Thái tử và Trần đại ca đi nói chuyện với phó tướng, ta và Trần Tiểu Nhị cưỡi ngựa thong thả dọc theo sông Ung Tư.
Không xa, núi Tân Bạch sừng sững hùng vĩ, mây trắng điểm xuyết bên sườn núi.
Đỉnh núi trắng xóa một màu, là tuyết tích quanh năm không tan.
Có mấy con chim ưng mỏ đỏ bay lượn trên cao, rồi lại vỗ cánh bay xa.
Trần Tiểu Nhị thúc ngựa đuổi kịp ta, thẳng thắn hỏi ta định làm thế nào để điều tra chuyện phụ thân ta mất tích.
Ta nghĩ một lúc, nói: “Thái tử chắc chắn sẽ điều tra hết những manh mối có thể tìm được trong quân doanh, có lẽ ta sẽ đến tộc Tuyết Tùng thử vận may. Nếu phụ thân ta thật sự thông đồng với địch, trong tộc Tuyết Tùng ít nhiều cũng sẽ có chút dấu vết.”
Trần Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn ta.
Ta mỉm cười, cố gắng nói một cách bình thường: “Trợn mắt to như vậy làm gì, có phải đi rồi không về nữa đâu. Trong Nhạn Du Quan có con lai, tộc Tuyết Tùng chắc chắn cũng có. Không phải ngươi bảo đường nét của ta đủ sâu sao, đây gọi là một khuôn mặt xưng bá thiên hạ.”
Trần Tiểu Nhị lắc đầu lia lịa: “Ngươi là nữ tử, một mình xâm nhập vào lãnh thổ nước khác, đừng nói Thái tử điện hạ và đại ca ta không cho phép, ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý.”
Hắn rất nghiêm túc hiến kế cho ta: “Như này đi, ngươi dẫn theo đại ca ta cùng đi. Ngươi xem tướng mạo của huynh ấy, nói là người Tuyết Tùng chính gốc cũng có người tin… Ê ngươi nói xem, đại ca ta có phải là con của phụ thân ta và tiểu thiếp người Tuyết Tùng không, sao mà khác ta nhiều vậy?”
Ta nghiêm túc sửa lời hắn: “Nói chính xác thì, là ngươi khác với đại ca ngươi nhiều như vậy.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta đưa tay ra làm một vòng tròn lớn, ra dấu với hắn: “Khác nhiều như vậy đấy.”
Lần này Trần Tiểu Nhị lại không để ý đến việc ta châm chọc hắn, cau mày nói: “Ta nói thật đấy, nếu ngươi muốn đi thì nhất định phải dẫn người đi cùng, một mình quá nguy hiểm. Ngươi không biết đâu, bây giờ lòng người hiểm ác lắm, ngươi ra ngoài nhất định phải đề phòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro