Triều Mộ Tinh Hà

Chương 15

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Ta dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, nhất định sẽ dẫn người đi cùng.”

Gió đêm rít gào, len lỏi qua khe hở của tấm rèm, khiến ngọn nến lung lay.

Thái tử bày tỏ muốn đi cùng ta, ta nghiêm nghị từ chối huynh ấy.

"Huynh là Thái tử điện hạ, dưới một người trên vạn người, nếu xảy ra chuyện gì thì mười cái đầu của ta cũng không đủ để chém."

Lý do này quá đủ sức thuyết phục.

Thái tử vài lần muốn phản bác, đều bị ta trừng mắt nhìn đến im bặt.

Cuối cùng, Trần đại ca vỗ bàn quyết định: "Thái tử điện hạ tôn quý, Trần Vô Đam võ công thấp kém, ta sẽ đi cùng muội. Xin điện hạ ở lại giám quân, có việc gì cứ để Trần Vô Đam trà trộn vào đoàn thương nhân truyền tin."

Thái tử nghẹn lời hồi lâu: "Thực ra ta cũng không tôn quý đến vậy, cũng khá là biết đánh đấm..."

Trần đại ca thành khẩn nhìn Thái tử, nói: "Quân doanh không thể một ngày không có chủ soái, có điện hạ tọa trấn, vi thần mới yên tâm."

27

Cứ như vậy, Trần đại ca và ta lấy danh nghĩa huynh muội lập thành đoàn thương nhân, mang theo những tấm lụa gấm rực rỡ cùng đồ sứ tinh xảo đi đến Tuyết Tùng.

Những người khác trong đoàn đều là người quen đường buôn bán, thành thạo điều khiển thuyền vượt qua sông Ung Tư, đưa chúng ta vào quốc đô.

Quốc đô cũng rất náo nhiệt, không kém gì kinh đô.

Nhưng trên đường phần lớn là nữ tử, ai nấy đều hoạt bát, cử chỉ hào phóng, còn có khí độ hơn nam tử.

Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng và sạp nhỏ, rau củ quả đủ màu sắc tươi ngon, có rất nhiều loại ta chưa từng thấy qua.

Ta nhìn hoa quả thêm vài lần, Trần đại ca liền hỏi: "Muốn ăn không?"

Ta vội vàng xua tay: "Không không không."

Đại thẩm liền cười tủm tỉm nhìn chúng ta: "Làm gì có chuyện để nam nhân trả tiền, tiểu muội, hắn thèm rồi đấy, ngươi mua cho hắn nếm thử hai quả đi."

Trần đại ca đứng bên cạnh cười, ta lặng lẽ lấy tiền trong túi đưa cho đại thẩm, cầm quả, rồi đi.

Mây rất dày, từng cụm từng cụm in trên nền trời thấp.

Cứ như vươn tay ra là có thể chạm tới.

Trần đại ca xách hành lý của ta, đi phía trước thong thả lựa chọn vài món ăn vặt.

Nghĩ lại cũng buồn cười, lần đầu gặp mặt ta rất sợ y, y tùy ý dựa vào ghế thái sư, khí thế sắc bén như lưỡi d.a.o khiến ta không dám nói lời nào.

Giờ y lại nhàn nhã cắn quả, ngồi xổm bên đường mặc cả với tiểu thương, dáng vẻ ấy, lúc trước ta thật sự không dám tưởng tượng.

Đời người, thật kỳ diệu.

Trần đại ca bỗng quay lại, ánh mắt trong veo, giọng nói rõ ràng: "Tiểu muội, ta muốn uống sữa bò tươi, có thể mua cho ta một bát không?"

Huynh nhập vai cũng nhanh quá đấy!

Ta vừa oán thầm trong bụng, vừa cam chịu móc tiền trả.

Quốc đô thật lớn, mới đi được một đoạn nhỏ, chân ta đã chịu không nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đương nhiên, túi tiền càng chịu không nổi hơn.

Mua hoa quả, mua sữa bò cũng thôi đi, tại sao còn phải thưởng tiền cho người biểu diễn tạp kỹ nữa chứ?

Nhìn Trần đại ca tiêu tiền như nước, ta không hề nghi ngờ y đang trả thù ta.

Biết thế lúc trước đã nói Trần Tiểu Nhị không phải con ruột của Trần phu nhân rồi.

28

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nhuộm đỏ cả bầu trời.

Những đám mây ngũ sắc rực rỡ phủ kín cả một góc trời.

Lúc nghỉ chân trong tiểu viện, cuối cùng ta cũng không nhịn được hỏi Trần đại ca: "Huynh nói huynh có rất nhiều mật thám có thể giúp ta tìm kiếm manh mối, sao không thấy huynh liên lạc với họ thế?"

Trần đại ca ngồi trên ghế tựa ung dung, chỉ vào mặt trời nói: "Thấy mặt trời chưa, đợi nó hoàn toàn lặn xuống, muội sẽ biết."

Ta đi đi lại lại trong sân, y cười: "Tiểu nha đầu đừng nóng vội như vậy, dễ già lắm. Muội ngồi xuống, uống chén trà, mọi chuyện sẽ tự nhiên được giải quyết."

Ta bê một chiếc ghế tựa ngồi cạnh y, ngửa đầu chờ mặt trời lặn.

Lúc ta mở mắt ra, trời đã tối.

Trên người ta đắp một chiếc chăn lông dài, Trần đại ca đang nói chuyện với mấy người ở phía bên kia sân.

Ta nhìn kỹ, mấy người đó rõ ràng là:

Đại thẩm bán hoa quả, tiểu đệ bán sữa bò, nữ nhân xinh đẹp cứ nài nỉ ta mua khăn choàng đỏ thẫm...

Những tiểu thương mà Trần đại ca đã ghé qua, người đánh xe ngựa vô tình va phải, tráng hán khoe khoang bí quyết huấn luyện chim ưng, không biết từ lúc nào đã tụ tập từ khắp nơi về tiểu viện nhỏ bé này.

Mùa xuân ở Tuyết Tùng vẫn còn hơi se lạnh, ta quấn chăn bước xuống ghế, đi về phía bọn họ.

Còn chưa đến gần, Trần đại ca như có mắt sau lưng, không quay đầu lại nói: "Đi giày vào."

Y đứng giữa đám đông, một thân hắc y.

Ta biết, lúc này, y lại biến thành vị Đại Tướng quân quyết đoán, sát phạt đó.

29

Tiểu đệ bán sữa bò nói, khi hắn đang vắt sữa bò trên đồng cỏ ở núi Ma Lặc, hắn nhìn thấy một đội binh lính vội vã rời khỏi núi.

Trong đó có một cô nương ngũ quan xinh đẹp, có chút giống ta, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ.

Nữ nhân xinh đẹp bán khăn choàng nói, nàng biết cô nương đó là ai, đó là Hề Linh, dưỡng nữ của chủ quân, cũng là cô nhi từng lang thang vô gia cư bên hồ Ma Lặc.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Người đánh xe ngựa nói, một tháng trước, hắn đã mua một lượng lớn thảo dược cho ngự y trong vương đình, trong đó có một loại thảo dược cầm máu, nhu cầu gấp đôi so với trước đây.

Trần đại ca nói, Tiểu Hà, phụ thân muội có lẽ vẫn còn sống.

Nhiệt độ trên cao nguyên giảm xuống rất nhanh, ta quấn chặt chăn lông dày, nghe y kiên nhẫn hỏi han, nghe y phân tích tỉ mỉ, nghe y từng bước sắp xếp bố trí.

Chúng ta phải vào vương đình.

Trần đại ca nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0