Chương 16
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
30
Lúc Trần Tiểu Nhị đến, ta đang luyện tập lễ nghi của vương đình Tuyết Tùng.
Hắn thừa dịp trời tối lặng lẽ đẩy cửa sân bước vào.
Vừa nhìn thấy ta liền "hơ" một tiếng: "Trước kia khi ngươi mặc y phục và để kiểu tóc người Hán, nhiều nhất cũng chỉ là ngũ quan hơi sắc nét hơn một chút, nhìn vẫn là cô nương người Hán chúng ta."
Trần Tiểu Nhị đi quanh ta một vòng, tấm tắc khen ngợi: "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ngươi ăn mặc như vậy, hầy, nhìn quả thật giống người Tuyết Tùng tộc rồi."
Ta soi gương cười ha hả một lúc, sau đó hỏi hắn: "Ngươi đến đây làm gì?"
Trần Tiểu Nhị vỗ trán, nói: "Xem trí nhớ của ta này."
Hắn lục lọi trong đống hàng hóa, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho ta.
"Thái tử điện hạ dặn ta phải giao Ly Nhân Nguyệt nguyên vẹn cho ngươi." Trần Tiểu Nhị bày ra vẻ mặt hoàn thành nhiệm vụ, "Ta đã bọc ba lớp bông, sợ dọc đường va đập làm vỡ vụn, dược tính sẽ giảm bớt."
Ta nhận lấy Ly Nhân Nguyệt, Trần Tiểu Nhị nhìn ta chằm chằm, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói.
Ta ngẩng đầu, liếc thấy vẻ mặt ấp úng của hắn, kỳ quái hỏi: "Hôm nay sao ngươi lại lề mề thế, không giống phong cách của ngươi chút nào."
Trần Tiểu Nhị trợn trắng mắt, ngồi phịch xuống trước gương lớn, nói một hơi như b.ắ.n liên thanh: "Ngươi nói muốn đi vương đình là đi vương đình, có nghĩ đến cảm nhận của chúng ta không?”
“Phải, ta biết đại ca ta đáng tin cậy, nhưng ngươi cũng phải nghĩ xem, đây là chuyện cẩn tắc vô ưu. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta... ta sẽ mất đi một người bạn tốt, chẳng phải sẽ đau lòng c.h.ế.t sao?"
Ta bị hắn chọc cười, ôm chiếc hộp ngồi xuống bên cạnh hắn.
Gió trên núi tuyết gào thét ầm ầm, đập vào cửa sổ bang bang.
Ta nhẹ giọng nói trong ánh sáng ồn ào: "Ta biết các ngươi lo lắng cho ta. Nhưng... đó là phụ thân ta."
Là người phụ thân đã dắt tay ta chọn ngựa con.
Là người phụ thân đối xử công bằng với ta và ca ca.
Là người phụ thân đã vượt ngàn dặm mang về chiếc ống đựng bút khắc hình hoa sen.
Là người phụ thân đã phá bỏ định kiến thế tục, muốn nữ nhi của ông thoát khỏi sự ràng buộc của kim chỉ.
Ta lớn lên ngang bướng ngông cuồng, nhưng không ngã quá đau, đều là vì ông ấy bảo vệ quá tốt.
Ông ấy đặt rất nhiều kỳ vọng vào ta, mà ta lại tỉnh ngộ quá muộn.
Có lẽ lần này, ta có thể thử bảo vệ ông ấy.
31
"Ngươi biết ngươi và Lý Tiểu Nhị khác nhau lớn nhất ở điểm nào không?" Ta nói.
Trần Tiểu Nhị lập tức chối đây đẩy: "Hả? Sao ngươi lại nhắc đến Thái tử điện hạ, ngài ấy không bảo ta đến làm thuyết khách đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vòng ngón tay trên tua rua váy, vốn định thở dài, cuối cùng lại không nhịn được cười: "Huynh ấy quá trầm ổn, còn ngươi lại dễ dàng nổi nóng."
Ta lùi lại vài bước, nằm ngửa trên bãi cỏ.
Dải ngân hà lấp lánh, mãi không tắt.
Giống như ánh mắt của một số người, dù có muốn nói lại thôi, cũng không giấu được cảm xúc dạt dào.
Cách một dòng sông Ung Tư, cách một ngọn núi Tân Bạch, ta biết huynh ấy cũng đang ngắm cùng một bầu trời sao.
"Lý Tiểu Nhị chắc chắn rất muốn đến đây, nhưng không được, huynh ấy không chỉ là Lý Tiểu Nhị của ta, mà còn là Thái tử điện hạ của Đại Hán."
Ta gối tay ra sau đầu, hương thơm của cỏ non thoang thoảng bên mũi, "Ta phải làm việc này, không chỉ vì ta, mà còn vì huynh ấy."
Tiếng bước chân khe khẽ, ta ngẩng đầu lên, là Trần đại ca.
Không biết y đến từ lúc nào, cũng không biết y nghe được bao nhiêu.
Trần Tiểu Nhị còn đang ngơ ngác, Trần đại ca đã tiếp lời ta: "Phụ thân của Triệu Tiểu Hà, sẽ không và cũng không thể là kẻ phản bội."
Ta mỉm cười không thành tiếng, cắn cọng cỏ, nói lí nhí: "Huynh ấy lo lắng cho sự an toàn của ta, ta cũng lo lắng cho thanh danh của huynh ấy. Một người luôn trong sạch, quang minh lỗi lạc, sao có thể vì ta mà bị hoen ố chứ."
Trần đại ca thở dài.
Ta cười cười: "Cho nên ngươi đừng lo lắng nữa, việc cần làm, ta nhất định sẽ làm tốt."
Trần Tiểu Nhị vẫn mặt ủ mày chau nhìn ta.
Ta nhảy dựng lên từ bãi cỏ cười ha hả, búng vào trán hắn một cái: "Không được bi quan! Chuyện này không có vạn nhất đâu!"
Trần Tiểu Nhị cũng nhảy dựng lên đuổi đánh ta, chúng ta cười đùa chạy vào phòng.
Ánh sao vừa vặn, ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
32
Vương đình tuyển chọn thị nữ, Trần đại ca nhét ta vào trong đó.
Trước khi vào vương đình, ta đã được phổ cập rất nhiều kiến thức.
Quốc tính của Tuyết Tùng quốc là Bách Lý, chủ quân Bách Lý Sơn Nguyệt đã nắm quyền hơn mười năm, dốc sức trị vì, xoay chuyển tình thế suy yếu trước đó của Tuyết Tùng quốc.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Dân gian đánh giá bà khá là phân cực, người thì nói bà có đại trí tuệ, biết dùng người cũng biết cai trị. Người thì nói bà tàn nhẫn độc ác, bằng chứng là bà đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ ruột của mình trong cuộc đấu tranh quyền lực.
Trần Tiểu Nhị nghe nói về cái c.h.ế.t của tỷ tỷ Bách Lý Sơn Nguyệt thì vô cùng cảm khái: "Tỷ muội ruột thịt, sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
Trần đại ca liếc hắn một cái.
Trần Tiểu Nhị quả quyết nói: "Ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy! Đúng không Triệu Tiểu Hà?"
Ta bị sữa bò sặc: "Ngươi nói ngươi thì nói đi, lôi ta vào làm gì? Ta chưa bao giờ nói xấu ca ca sau lưng!"
Trần Tiểu Nhị, kẻ thường xuyên nói xấu ca ca sau lưng, bưng chén trà thong thả bước ra ngoài: "Ta đi xem hoa lang độc ở hậu viện nở chưa, các ngươi cứ nói chuyện đi, đừng bận tâm đến ta."
Lúc Trần Tiểu Nhị đến, ta đang luyện tập lễ nghi của vương đình Tuyết Tùng.
Hắn thừa dịp trời tối lặng lẽ đẩy cửa sân bước vào.
Vừa nhìn thấy ta liền "hơ" một tiếng: "Trước kia khi ngươi mặc y phục và để kiểu tóc người Hán, nhiều nhất cũng chỉ là ngũ quan hơi sắc nét hơn một chút, nhìn vẫn là cô nương người Hán chúng ta."
Trần Tiểu Nhị đi quanh ta một vòng, tấm tắc khen ngợi: "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ngươi ăn mặc như vậy, hầy, nhìn quả thật giống người Tuyết Tùng tộc rồi."
Ta soi gương cười ha hả một lúc, sau đó hỏi hắn: "Ngươi đến đây làm gì?"
Trần Tiểu Nhị vỗ trán, nói: "Xem trí nhớ của ta này."
Hắn lục lọi trong đống hàng hóa, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho ta.
"Thái tử điện hạ dặn ta phải giao Ly Nhân Nguyệt nguyên vẹn cho ngươi." Trần Tiểu Nhị bày ra vẻ mặt hoàn thành nhiệm vụ, "Ta đã bọc ba lớp bông, sợ dọc đường va đập làm vỡ vụn, dược tính sẽ giảm bớt."
Ta nhận lấy Ly Nhân Nguyệt, Trần Tiểu Nhị nhìn ta chằm chằm, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói.
Ta ngẩng đầu, liếc thấy vẻ mặt ấp úng của hắn, kỳ quái hỏi: "Hôm nay sao ngươi lại lề mề thế, không giống phong cách của ngươi chút nào."
Trần Tiểu Nhị trợn trắng mắt, ngồi phịch xuống trước gương lớn, nói một hơi như b.ắ.n liên thanh: "Ngươi nói muốn đi vương đình là đi vương đình, có nghĩ đến cảm nhận của chúng ta không?”
“Phải, ta biết đại ca ta đáng tin cậy, nhưng ngươi cũng phải nghĩ xem, đây là chuyện cẩn tắc vô ưu. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta... ta sẽ mất đi một người bạn tốt, chẳng phải sẽ đau lòng c.h.ế.t sao?"
Ta bị hắn chọc cười, ôm chiếc hộp ngồi xuống bên cạnh hắn.
Gió trên núi tuyết gào thét ầm ầm, đập vào cửa sổ bang bang.
Ta nhẹ giọng nói trong ánh sáng ồn ào: "Ta biết các ngươi lo lắng cho ta. Nhưng... đó là phụ thân ta."
Là người phụ thân đã dắt tay ta chọn ngựa con.
Là người phụ thân đối xử công bằng với ta và ca ca.
Là người phụ thân đã vượt ngàn dặm mang về chiếc ống đựng bút khắc hình hoa sen.
Là người phụ thân đã phá bỏ định kiến thế tục, muốn nữ nhi của ông thoát khỏi sự ràng buộc của kim chỉ.
Ta lớn lên ngang bướng ngông cuồng, nhưng không ngã quá đau, đều là vì ông ấy bảo vệ quá tốt.
Ông ấy đặt rất nhiều kỳ vọng vào ta, mà ta lại tỉnh ngộ quá muộn.
Có lẽ lần này, ta có thể thử bảo vệ ông ấy.
31
"Ngươi biết ngươi và Lý Tiểu Nhị khác nhau lớn nhất ở điểm nào không?" Ta nói.
Trần Tiểu Nhị lập tức chối đây đẩy: "Hả? Sao ngươi lại nhắc đến Thái tử điện hạ, ngài ấy không bảo ta đến làm thuyết khách đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vòng ngón tay trên tua rua váy, vốn định thở dài, cuối cùng lại không nhịn được cười: "Huynh ấy quá trầm ổn, còn ngươi lại dễ dàng nổi nóng."
Ta lùi lại vài bước, nằm ngửa trên bãi cỏ.
Dải ngân hà lấp lánh, mãi không tắt.
Giống như ánh mắt của một số người, dù có muốn nói lại thôi, cũng không giấu được cảm xúc dạt dào.
Cách một dòng sông Ung Tư, cách một ngọn núi Tân Bạch, ta biết huynh ấy cũng đang ngắm cùng một bầu trời sao.
"Lý Tiểu Nhị chắc chắn rất muốn đến đây, nhưng không được, huynh ấy không chỉ là Lý Tiểu Nhị của ta, mà còn là Thái tử điện hạ của Đại Hán."
Ta gối tay ra sau đầu, hương thơm của cỏ non thoang thoảng bên mũi, "Ta phải làm việc này, không chỉ vì ta, mà còn vì huynh ấy."
Tiếng bước chân khe khẽ, ta ngẩng đầu lên, là Trần đại ca.
Không biết y đến từ lúc nào, cũng không biết y nghe được bao nhiêu.
Trần Tiểu Nhị còn đang ngơ ngác, Trần đại ca đã tiếp lời ta: "Phụ thân của Triệu Tiểu Hà, sẽ không và cũng không thể là kẻ phản bội."
Ta mỉm cười không thành tiếng, cắn cọng cỏ, nói lí nhí: "Huynh ấy lo lắng cho sự an toàn của ta, ta cũng lo lắng cho thanh danh của huynh ấy. Một người luôn trong sạch, quang minh lỗi lạc, sao có thể vì ta mà bị hoen ố chứ."
Trần đại ca thở dài.
Ta cười cười: "Cho nên ngươi đừng lo lắng nữa, việc cần làm, ta nhất định sẽ làm tốt."
Trần Tiểu Nhị vẫn mặt ủ mày chau nhìn ta.
Ta nhảy dựng lên từ bãi cỏ cười ha hả, búng vào trán hắn một cái: "Không được bi quan! Chuyện này không có vạn nhất đâu!"
Trần Tiểu Nhị cũng nhảy dựng lên đuổi đánh ta, chúng ta cười đùa chạy vào phòng.
Ánh sao vừa vặn, ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
32
Vương đình tuyển chọn thị nữ, Trần đại ca nhét ta vào trong đó.
Trước khi vào vương đình, ta đã được phổ cập rất nhiều kiến thức.
Quốc tính của Tuyết Tùng quốc là Bách Lý, chủ quân Bách Lý Sơn Nguyệt đã nắm quyền hơn mười năm, dốc sức trị vì, xoay chuyển tình thế suy yếu trước đó của Tuyết Tùng quốc.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Dân gian đánh giá bà khá là phân cực, người thì nói bà có đại trí tuệ, biết dùng người cũng biết cai trị. Người thì nói bà tàn nhẫn độc ác, bằng chứng là bà đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ ruột của mình trong cuộc đấu tranh quyền lực.
Trần Tiểu Nhị nghe nói về cái c.h.ế.t của tỷ tỷ Bách Lý Sơn Nguyệt thì vô cùng cảm khái: "Tỷ muội ruột thịt, sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
Trần đại ca liếc hắn một cái.
Trần Tiểu Nhị quả quyết nói: "Ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy! Đúng không Triệu Tiểu Hà?"
Ta bị sữa bò sặc: "Ngươi nói ngươi thì nói đi, lôi ta vào làm gì? Ta chưa bao giờ nói xấu ca ca sau lưng!"
Trần Tiểu Nhị, kẻ thường xuyên nói xấu ca ca sau lưng, bưng chén trà thong thả bước ra ngoài: "Ta đi xem hoa lang độc ở hậu viện nở chưa, các ngươi cứ nói chuyện đi, đừng bận tâm đến ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro