Triều Mộ Tinh Hà

Chương 17

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

33

Trước khi vào vương đình, chúng ta đều nghĩ rằng sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến trường kỳ.

Nhưng sự phát triển của tình hình quả thực có chút nằm ngoài dự đoán.

Ngày đầu tiên vào cung, ta cùng rất nhiều thị nữ khác đi đưa hoa.

Đầu xuân, hoa tươi không nhiều.

Nhưng hoa tươi được đưa đến nơi này lại rất nhiều.

Có thể thấy địa vị của người này cao đến mức nào.

Nhưng ta không ngờ, vị quý nhân này lại chính là phụ thân ta.

Đúng vậy, ngày đầu tiên vào cung, ta đã gặp ông ấy.

Ông ấy ngồi dưới ánh mặt trời trong sân, cả người ánh lên màu vàng kim, trông rất bình thản.

Ta cẩn thận quan sát ông ấy, xác nhận trên người ông ấy không có dấu vết bị tra tấn.

Khoảnh khắc chúng ta bốn mắt nhìn nhau, ông ấy gọi ta lại.

"Tiểu Hà."

Trong hàng ngũ thị nữ nối đuôi nhau đi vào, ta dừng bước.

Hàng ngũ không vì sự rời đi của ta mà dừng lại, ngược lại, vẫn tiếp tục công việc đang làm như dòng nước uốn lượn.

Vài người liếc nhìn ta một cách kín đáo.

Đó là ba người ở cùng phòng với ta, bọn họ biết lúc này tên ta không nên là hai chữ đó.

Ta cúi người đặt chậu hoa xuống.

Sau đó, dưới ánh mắt bình thản của ông ấy, ta không chút đắn đo ngồi phịch xuống đất.

Giống như trước đây.

"Tiểu Hà, sao con lại ở đây?"

"Con đến tìm người," ta đưa tay ra, ngắt từng cánh hoa một, "Dù phụ thân là phản quốc hay trung quân, thì đây đều là nơi có khả năng tìm thấy người nhất."

Ta ném tất cả những cánh hoa đã ngắt xuống đất, gió bắc nhẹ nhàng thổi, cánh hoa bay tứ tung.

Ta ngẩng đầu nhìn ông ấy, cố gắng mỉm cười: "Vậy tại sao phụ thân lại ở đây, là trung quân, hay là phản quốc?"

Ánh mắt của phụ thân không thay đổi, như biển cả, như núi non, như bầu trời.

Và ta biết, đây là một sự thừa nhận ngầm.

Thừa nhận kết quả mà ta không muốn nhìn thấy nhất.

Ánh mắt như vậy khiến ta từ sự bình tĩnh gắng gượng trở nên chất vấn đầy giận dữ: "Chủ tướng mất tích, quân đội rối loạn, Bệ hạ truy cứu trách nhiệm cho phó tướng của người, suýt nữa thì khép người vào tội thông đồng với địch. Thái tử điện hạ đã ngăn cản, đến giờ mẫu thân vẫn chưa biết chuyện này.”

“Mùa đông năm ngoái con bị mù bốn tháng, sau đó mới miễn cưỡng nhìn thấy được bóng người, tóc mẫu thân đã bạc trắng rất nhiều. Người thường xuyên viết thư cho phụ thân, bởi vì phụ thân là chỗ dựa của người. Thật nực cười phải không?”

“Người hồi âm cho mẫu thân là con và ca ca, chúng con giả giọng điệu, nét chữ của phụ thân, vắt óc viết những lời an ủi của phu quân dành cho thê tử.”

“Còn người! Khi chúng con phải chịu đựng tất cả những điều này, người lại ở trong vương đình ấm áp thoải mái, được Tuyết Tùng tộc coi là thượng khách!"

Tầm nhìn bỗng nhiên trở nên mờ mịt.

Ta lau nước mắt, lúc ngẩng đầu lên, giọng nói ẩn chứa sự cầu xin và bi ai mà ta không hề nhận ra.

"Vậy, phụ thân, rốt cuộc là vì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

34

Phụ thân kể cho ta nghe một câu chuyện rất dài.

Có một thiếu niên, xuất thân quyền quý, tính tình phóng khoáng.

Người nhà thấy hắn tự do buông thả, liền đưa hắn vào quân doanh.

Quân doanh như lửa, tôi luyện thân tâm thiếu niên thành cứng rắn như thép.

Nhưng quân doanh không thể tôi luyện tín ngưỡng của hắn.

Hắn dường như lãnh đạm, tín ngưỡng được xây dựng trên cơ sở đó cũng mỏng manh như tờ giấy.

Điều này khiến hắn lạc lõng trong quân doanh vốn rất trung quân ái quốc.

Một người như vậy chắc chắn là nguy hiểm.

Ngươi không biết điều gì khiến hắn hứng thú, cũng không biết hắn sẽ dừng bước vì điều gì.

Hắn sẽ không dễ dàng thay đổi ý chí của mình, lại có đủ tài nguyên và năng lượng để thực hiện ý chí đó.

Hiện tại hắn mặc giáp sắt bảo vệ quê hương, có lẽ chỉ là vì một thói quen khi không có việc gì làm.

Chậu hoa đã được sắp xếp ngay ngắn, những thị nữ như dòng nước chảy đã rời khỏi đây.

Âm thanh ồn ào huyên náo biến mất, chỉ còn lại giọng kể chuyện của phụ thân.

Cho đến khi có người khác bước vào.

Giọng nói của ông cũng dừng lại.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Những người hầu trong góc phòng đều quỳ xuống hành lễ, phụ thân không cử động, ta cũng không cử động.

Một người nữ nhân xuất hiện trước mặt ta.

Giữa trán bà có một nốt chu sa, sống mũi cao, hốc mắt sâu, môi mỏng, nhìn tổng thể ngũ quan phải nói là rất cứng rắn thậm chí là lạnh lùng.

Nhưng gò má bà đầy đặn, làn da đều màu, ánh mắt ôn hòa như ánh trăng, điều này làm giảm bớt vẻ áp bức từ ngũ quan của bà.

Giữa không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, ta lập tức nghĩ đến một cái tên.

Bách Lý Sơn Nguyệt.

Nếu ta có lông vũ như con vẹt trong ngự hoa viên, thì bây giờ chắc chắn ta đã xù lông lên rồi.

Ta cảnh giác quan sát bà, hy vọng có thể nhìn ra điều gì không ổn từ lời nói và cử chỉ của bà và phụ thân.

Nhưng không có.

Hai người họ thậm chí còn không trao đổi một ánh mắt nào.

Bách Lý Sơn Nguyệt ngồi xuống trước mặt ta, nhìn ta gần như trìu mến: "Tiểu Hà, con rất giống phụ thân con."

Ta lạnh lùng nói: "Mọi người đều nói ta giống mẫu thân."

Bách Lý Sơn Nguyệt cười một tiếng, nói: "Con chỉ có đôi mắt là giống ta."

Ta cảm thấy mình nghe nhầm, kinh ngạc lặp lại lời bà: "Tại sao mắt của ta lại giống bà?"

Gió đập vào váy của ta, những cánh hoa bay xa lại rơi lả tả xuống đầu gối ta.

Như những con bướm lạc đường, xuất hiện không đúng lúc.

Bách Lý Sơn Nguyệt không trả lời, bà nói: "Câu chuyện vừa rồi, phần sau nên để ta kể chứ?"

Phụ thân không nhìn bà, gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0