Triều Mộ Tinh Hà

Chương 18

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

35

Thiếu niên luyện b.ắ.n cung, đã không còn thỏa mãn với việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung ban ngày nữa.

Hắn đeo cung tên lên núi, tìm kiếm trong đêm đen những đôi mắt phản quang của chim săn mồi. hắn nhanh nhẹn chạy nhảy, giương cung giữa những tán lá, sau khi thành công thì lại thong thả xách con mồi về làm bữa ăn đêm.

Trời đất bao la, hắn tự do tự tại, sống rất khoái hoạt.

Một buổi chiều nọ, hắn vẫn như thường lệ đi tuần tra trong rừng núi, tùy ý giương cung, nhắm vào cái bóng lay động trong bụi rậm.

Thả tay, mũi tên cùng lông vũ chìm vào tán lá.

Nhưng không có tiếng con mồi ngã xuống như dự đoán, hắn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của một thiếu nữ.

Thiếu nữ ngã ngồi giữa đám cây xanh um, tà váy rực rỡ loang lổ máu.

Hắn vạch cành cây sang một bên đi tới, nàng vừa hơi ngẩng đầu lên, nước mắt liền như những hạt châu lăn xuống.

Giữa vùng núi hoang vu, lộn xộn, ngổn ngang cành lá khô héo, chỉ có một mình nàng xinh đẹp mà yếu đuối, giống như tiên nữ lạc vào trần gian.

Hoặc cũng có thể… là món quà mà Thượng đế ban tặng cho hắn.

Một món quà cuối cùng khiến chàng thiếu niên có điều cầu mong.

Hắn vội vàng xử lý vết thương, cõng thiếu nữ xuống núi, tiếng thở của nàng vang lên bên tai hắn.

"Ta đưa nàng đi tìm người nhà." Hắn nói.

Thiếu nữ buồn bã cúi đầu: "Ta không còn người thân nữa."

Tia nắng cuối cùng còn sót lại trên bầu trời, nàng nói nơi nào có ánh tà dương chính là nhà của nàng.

Ánh tà dương nhạt dần, ánh sao dần lên.

Thi thoảng vang lên vài tiếng sói tru, trăng tròn soi sáng đường núi.

Nàng bồn chồn lo lắng, hắn lại thản nhiên tự tại.

"Ngày mai ta sẽ đến thay thuốc cho nàng." Hắn nói.

Thiếu nữ gật đầu, cằm vô tình chạm vào vành tai hắn.

Hắn còn chưa kịp cảm nhận gì, thiếu nữ đã đỏ bừng mặt.

Vết thương không sâu, bảy ngày là có thể khỏi.

Hắn cố tình đến đủ mười lăm ngày.

Hắn chưa từng lấy lòng nữ tử nào, nhưng dường như lại vô sư tự thông.

Yêu một người, có lẽ chính là muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất tặng cho nàng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn vượt núi băng rừng, dù sao cũng không ai quản được hắn.

Ban đầu tặng thảo dược, tặng băng gạc. Sau đó tặng chim bồ câu, tặng sáo trúc.

Cứ như vậy, từng chút từng chút một, hắn biến căn nhà nhỏ hoang vắng này trở nên náo nhiệt.

Hoa nở rực rỡ, chim hót líu lo.

Hắn dựa cửa thổi sáo trêu chim.

Nàng chống cằm ngẩng đầu nhìn hắn.

Thi thoảng ánh mắt chạm nhau, là ai cười lúm đồng tiền, lại là ai tim đập thình thịch.

Mây bay trên trời cũng từng dừng chân, nhìn thế gian nhỏ bé, quả là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Vết thương do tên b.ắ.n của thiếu nữ đã lành, trên đôi chân thon thả mịn màng không còn nhìn thấy một chút sẹo nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng không chịu buông.

Thiếu nữ hoang mang gọi hắn, hắn lại như cuối cùng đã hạ quyết tâm.

"Nàng không có người thân, vậy ta làm người thân của nàng, được không?"

Hắn quyết định từ bỏ thân phận tôn quý, từ bỏ huyết thống ruột thịt, từ bỏ lời thề với quốc gia, từ bỏ tất cả những gì bên ngoài núi sông kia.

Thiếu nữ bảo hắn hãy suy nghĩ lại, suy nghĩ thật kỹ.

"Có lẽ ta không xứng đáng." Nàng cụp mi xuống, tránh ánh mắt của hắn, vô cùng ảm đạm.

Hắn buông tay, giúp nàng đi giày đi tất, đứng yên bên cửa sổ.

"Ta trời sinh lạnh lùng, duy chỉ có với nàng là nhiệt tình. Trên thế gian này ngoài nàng ra, không có thứ gì có thể thắp sáng ta."

Hắn cười: "Sinh mệnh của ta, nên là một ngọn lửa mãnh liệt."

Họ yêu nhau.

Chàng thiếu niên để lại một bức thư ngắn gọn, không để người nhà đến tìm.

Nắng chiếu làm việc, trăng rọi nghỉ ngơi.

Núi xanh làm bạn, nước biếc làm thân.

Những lời nói của thiếu nữ trước đây đầy rẫy sơ hở, chàng thiếu niên không truy hỏi.

Chàng thiếu niên võ nghệ cao cường, thuốc men tặng nàng đều là của hiếm có một không hai, thiếu nữ cũng không hề tò mò.

Bí ẩn và bí ẩn gặp nhau rồi lại hấp dẫn lẫn nhau, quấn quýt thành một cuộn len rối rắm.

Ban đầu, họ đều cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát.

Họ chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau là đủ.

Sau này, họ đều hối hận.

Chỉ cần hỏi thêm một câu, kết cục của mọi chuyện có lẽ đã không như thế này.

36

Câu chuyện đột ngột dừng lại, ta vẫn còn chìm đắm trong đó, ngẩng đầu lên, ngây ngốc hỏi Bách Lý Sơn Nguyệt: "Sau đó thì sao?"

Bà không nói gì.

Ta mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, trời đã gần tối.

Bà đứng dậy, nhận lấy chiếc áo choàng từ tay thị nữ, nhẹ nhàng khoác lên vai ta.

Ta không tự nhiên mà lùi lại một chút, bà hơi dừng bước, không tiến lại thêm nữa, giữ khoảng cách với ta.

"Mặt trời lặn rồi, ban đêm trời lạnh, vào nhà nói chuyện thôi."

Trong phòng có một lò sưởi ấm áp, chúng ta ngồi quanh lò sưởi.

Ta cởi áo choàng ra, cố gắng làm như không có chuyện gì mà đẩy nó sang một bên.

Bách Lý Sơn Nguyệt nhìn thấy, nhưng không nói gì.

Phụ thân lại thở dài.

Ta mơ hồ có linh cảm chẳng lành, nhưng vừa nghĩ đến mẫu thân ở quê nhà xa xôi, trái tim mềm yếu lại cứng rắn trở lại.

"Bà còn muốn tiếp tục nói nữa không?" Ta hỏi với vẻ mặt vô cảm, trông chắc chắn rất lạnh lùng.

Thực ra khóe mắt ta vẫn luôn liếc trộm đám thị vệ và thị nữ, rất sợ bọn họ nói ta không tôn trọng chủ quân, xông lên đánh ta gì đó.

Nhưng không có.

Bọn họ đều nín thở, không có bất kỳ động tác thừa nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0