Chương 19
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Bách Lý Sơn Nguyệt lắc đầu: "Hôm nay đã nói với con rất nhiều rồi, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai rảnh rỗi ta sẽ lại đến trò chuyện với con."
Bà chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò thị nữ: "Hãy hầu hạ Tiểu Hà như hầu hạ Hề Linh."
Lời nói của bà đối với ta quá mức nuông chiều, sự thân thiện khó hiểu này khiến ta có chút sởn gai ốc.
Ta theo bản năng ngăn bà lại: "Hề Linh là ai?"
Bà dừng bước: "Là dưỡng nữ của ta."
Ta nhớ đến ngày hôm đó ở trong sân của Trần đại ca, người nữ tử xinh đẹp bán khăn choàng đã từng nhắc đến cái tên này.
Nàng nói gì nhỉ, Hề Linh trước kia là đứa trẻ mồ côi không nhà không cửa, sau đó được Bách Lý Sơn Nguyệt nhận nuôi, trở thành Công chúa duy nhất của đất nước này.
Ta hít sâu một hơi, ép buộc bản thân hỏi ra câu hỏi thứ hai: "Vậy, ta là con gái riêng của bà và phụ thân sao?"
Bách Lý Sơn Nguyệt cười, rất thoải mái, tựa như như đóa hoa tươi vừa được tưới nước đầy đủ.
"Không phải đâu, Tiểu Hà, thân phận của con rất quang minh chính đại" Bà nói, "Con là con gái của ta và Hoắc Du."
Ta gần như theo phản xạ có điều kiện, quay đầu lại hỏi phụ thân: "Thật ra tên của người là Hoắc Du sao?"
Phụ thân sững người một chút, cười khổ: "Hoắc Du là phụ thân ruột của con."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Hoắc Du là ai?" Ta nói, "Con chỉ biết Hoàng hậu nương nương họ Hoắc."
Bách Lý Sơn Nguyệt nói: "Hoắc Du là đệ đệ của Hoàng hậu, phụ thân của con."
Ta nhíu mày, còn muốn hỏi thêm nữa.
Bà nói trời đã quá muộn rồi, ngày mai hãy nói những chuyện khác.
Ta đứng ở cửa nhìn bà đi xa, lưng bà thẳng tắp, y phục lay động như gợn sóng. Phía sau bà đi theo rất nhiều người hầu, nhưng không biết tại sao, ta lại có cảm giác bà lẻ loi một mình.
37
Trong cung điện chỉ còn lại ta và phụ thân, hai chúng ta nhìn nhau một lúc.
Ta thật sự không biết nên nói gì, quá khó nói nên lời.
"Ơ, vậy là, người không phản bội mẫu thân à?" Ta dựa vào giường, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn ông.
Mặt phụ thân không chút thay đổi, giọng điệu lại tức giận: "Trong mắt con, phụ thân là loại người như vậy sao?"
Ta gãi đầu, nghĩ đến điều gì đó, lại rất hùng hồn: "Con tìm thấy bức thư người viết trong thư phòng, trong đó người nói lời ngon tiếng ngọt, khen mẫu thân là 'dung nhan tuyệt thế', là 'thông minh tuyệt đỉnh', lời hay ý đẹp không ít đâu. Kết hợp với việc người mấy tháng không có tin tức, người nào cũng sẽ nghĩ người nói một đằng làm một nẻo thôi!"
Bàn tay phụ thân đang cầm chén trà dừng lại giữa không trung, chắc là rất muốn xông đến đánh ta.
Nhưng ông đã dùng tình phụ tử bao la tha thứ cho ta, nói: "Đó thực ra là thư Hoắc Du viết cho con, người hắn khen là Bách Lý Sơn Nguyệt."
Ta sững sờ, nghĩ đến chiếc tủ sách lộn xộn không ăn nhập gì với thư phòng ngăn nắp của ông, nghĩ đến bức tượng mỹ nhân ngọc bích được chạm khắc tinh xảo trên tủ sách.
Những thứ đó, chắc là đồ Hoắc Du sưu tầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó ta cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà khi có mặt Bách Lý Sơn Nguyệt ta không dám hỏi: "Hoắc Du bây giờ ở đâu?"
"Hoắc Du đã chết." Phụ thân quay người đi, nhưng ta lại chú ý đến bàn tay cầm chén của ông không được vững vàng, nước trà đổ vài giọt lên tấm thảm nhung.
Vết loang lổ ướt át, giống như nước mắt.
38
Ta ngủ li bì đến sáng hôm sau, một đêm không mộng mị, ngủ một giấc ngon lành.
Điều này rất kỳ lạ.
Từ khi ta bị mù, ta luôn ngủ không ngon, ban đêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau đó lại đếm tiếng chuông đồng hồ nước rồi mới ngủ tiếp.
Trần Tiểu Nhị đã từng chê cười ta, quầng thâm mắt đen như đi ăn trộm ban đêm.
Lý Tiểu Nhị thì tặng ta hương liệu hỗ trợ giấc ngủ, ta lười quá, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mà dùng.
Chủ đề tối qua đột ngột dừng lại, phụ thân nhanh chóng tìm cớ chuồn mất.
Thực ra ta biết, nguyên nhân mà ông và Bách Lý Sơn Nguyệt đều chạy nhanh như nhau không gì khác chính là sợ ta không thể chấp nhận được thân thế của mình.
Ta mở mắt đếm những bông hoa trên màn che, đếm được một nửa thì đột nhiên cảm thấy rất chán nản.
Ta từ Triệu Tiểu Hà của gia đình quyền quý biến thành Lý Tiểu Hà dòng dõi hoàng tộc, chán nản.
Rồi lại từ Công chúa Lý Tiểu Hà trở về làm nữ nhi thường dân Triệu Tiểu Hà, cũng chán nản.
Đột nhiên phát hiện ra ta có thể là con gái riêng của phụ thân, ta cảm thấy hơi phiền.
Bây giờ lại nói với ta, phụ thân ta thực ra không phải phụ thân ta, mẫu thân ta thực ra không phải mẫu thân ta, ta càng phiền hơn.
Hơ, chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây?
Ta căn bản không phải không thể chấp nhận được, ta chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Nhanh chóng kết luận, nói cho ta biết ta là ai, ta nên dùng thân phận gì để đối mặt với những người bạn tốt của ta.
Thôi được rồi, ta thừa nhận, điều ta muốn biết nhất là, ta nên dùng lập trường gì để đối mặt với Lý Tiểu Nhị.
Y phục mà thị nữ mang đến đều có màu sắc sặc sỡ, ta tùy tiện chọn một bộ thay vào.
Ta mơ màng buồn ngủ trước gương đồng, chỉ nhớ kỹ thuật trang điểm của thị nữ khá nhẹ nhàng.
Ta đứng ngẩn người một lúc ở cửa, bất ngờ phát hiện trong sân có thêm một chiếc xích đu.
Ta ngồi trên xích đu đung đưa.
Gió thổi bay tóc ta, những chiếc chuông nhỏ trên váy ta phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.
Có người nhẹ nhàng đẩy ta từ phía sau, giúp ta bay cao hơn.
Ta quay đầu lại, là Bách Lý Sơn Nguyệt.
Bà chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò thị nữ: "Hãy hầu hạ Tiểu Hà như hầu hạ Hề Linh."
Lời nói của bà đối với ta quá mức nuông chiều, sự thân thiện khó hiểu này khiến ta có chút sởn gai ốc.
Ta theo bản năng ngăn bà lại: "Hề Linh là ai?"
Bà dừng bước: "Là dưỡng nữ của ta."
Ta nhớ đến ngày hôm đó ở trong sân của Trần đại ca, người nữ tử xinh đẹp bán khăn choàng đã từng nhắc đến cái tên này.
Nàng nói gì nhỉ, Hề Linh trước kia là đứa trẻ mồ côi không nhà không cửa, sau đó được Bách Lý Sơn Nguyệt nhận nuôi, trở thành Công chúa duy nhất của đất nước này.
Ta hít sâu một hơi, ép buộc bản thân hỏi ra câu hỏi thứ hai: "Vậy, ta là con gái riêng của bà và phụ thân sao?"
Bách Lý Sơn Nguyệt cười, rất thoải mái, tựa như như đóa hoa tươi vừa được tưới nước đầy đủ.
"Không phải đâu, Tiểu Hà, thân phận của con rất quang minh chính đại" Bà nói, "Con là con gái của ta và Hoắc Du."
Ta gần như theo phản xạ có điều kiện, quay đầu lại hỏi phụ thân: "Thật ra tên của người là Hoắc Du sao?"
Phụ thân sững người một chút, cười khổ: "Hoắc Du là phụ thân ruột của con."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Hoắc Du là ai?" Ta nói, "Con chỉ biết Hoàng hậu nương nương họ Hoắc."
Bách Lý Sơn Nguyệt nói: "Hoắc Du là đệ đệ của Hoàng hậu, phụ thân của con."
Ta nhíu mày, còn muốn hỏi thêm nữa.
Bà nói trời đã quá muộn rồi, ngày mai hãy nói những chuyện khác.
Ta đứng ở cửa nhìn bà đi xa, lưng bà thẳng tắp, y phục lay động như gợn sóng. Phía sau bà đi theo rất nhiều người hầu, nhưng không biết tại sao, ta lại có cảm giác bà lẻ loi một mình.
37
Trong cung điện chỉ còn lại ta và phụ thân, hai chúng ta nhìn nhau một lúc.
Ta thật sự không biết nên nói gì, quá khó nói nên lời.
"Ơ, vậy là, người không phản bội mẫu thân à?" Ta dựa vào giường, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn ông.
Mặt phụ thân không chút thay đổi, giọng điệu lại tức giận: "Trong mắt con, phụ thân là loại người như vậy sao?"
Ta gãi đầu, nghĩ đến điều gì đó, lại rất hùng hồn: "Con tìm thấy bức thư người viết trong thư phòng, trong đó người nói lời ngon tiếng ngọt, khen mẫu thân là 'dung nhan tuyệt thế', là 'thông minh tuyệt đỉnh', lời hay ý đẹp không ít đâu. Kết hợp với việc người mấy tháng không có tin tức, người nào cũng sẽ nghĩ người nói một đằng làm một nẻo thôi!"
Bàn tay phụ thân đang cầm chén trà dừng lại giữa không trung, chắc là rất muốn xông đến đánh ta.
Nhưng ông đã dùng tình phụ tử bao la tha thứ cho ta, nói: "Đó thực ra là thư Hoắc Du viết cho con, người hắn khen là Bách Lý Sơn Nguyệt."
Ta sững sờ, nghĩ đến chiếc tủ sách lộn xộn không ăn nhập gì với thư phòng ngăn nắp của ông, nghĩ đến bức tượng mỹ nhân ngọc bích được chạm khắc tinh xảo trên tủ sách.
Những thứ đó, chắc là đồ Hoắc Du sưu tầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó ta cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà khi có mặt Bách Lý Sơn Nguyệt ta không dám hỏi: "Hoắc Du bây giờ ở đâu?"
"Hoắc Du đã chết." Phụ thân quay người đi, nhưng ta lại chú ý đến bàn tay cầm chén của ông không được vững vàng, nước trà đổ vài giọt lên tấm thảm nhung.
Vết loang lổ ướt át, giống như nước mắt.
38
Ta ngủ li bì đến sáng hôm sau, một đêm không mộng mị, ngủ một giấc ngon lành.
Điều này rất kỳ lạ.
Từ khi ta bị mù, ta luôn ngủ không ngon, ban đêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau đó lại đếm tiếng chuông đồng hồ nước rồi mới ngủ tiếp.
Trần Tiểu Nhị đã từng chê cười ta, quầng thâm mắt đen như đi ăn trộm ban đêm.
Lý Tiểu Nhị thì tặng ta hương liệu hỗ trợ giấc ngủ, ta lười quá, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mà dùng.
Chủ đề tối qua đột ngột dừng lại, phụ thân nhanh chóng tìm cớ chuồn mất.
Thực ra ta biết, nguyên nhân mà ông và Bách Lý Sơn Nguyệt đều chạy nhanh như nhau không gì khác chính là sợ ta không thể chấp nhận được thân thế của mình.
Ta mở mắt đếm những bông hoa trên màn che, đếm được một nửa thì đột nhiên cảm thấy rất chán nản.
Ta từ Triệu Tiểu Hà của gia đình quyền quý biến thành Lý Tiểu Hà dòng dõi hoàng tộc, chán nản.
Rồi lại từ Công chúa Lý Tiểu Hà trở về làm nữ nhi thường dân Triệu Tiểu Hà, cũng chán nản.
Đột nhiên phát hiện ra ta có thể là con gái riêng của phụ thân, ta cảm thấy hơi phiền.
Bây giờ lại nói với ta, phụ thân ta thực ra không phải phụ thân ta, mẫu thân ta thực ra không phải mẫu thân ta, ta càng phiền hơn.
Hơ, chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây?
Ta căn bản không phải không thể chấp nhận được, ta chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Nhanh chóng kết luận, nói cho ta biết ta là ai, ta nên dùng thân phận gì để đối mặt với những người bạn tốt của ta.
Thôi được rồi, ta thừa nhận, điều ta muốn biết nhất là, ta nên dùng lập trường gì để đối mặt với Lý Tiểu Nhị.
Y phục mà thị nữ mang đến đều có màu sắc sặc sỡ, ta tùy tiện chọn một bộ thay vào.
Ta mơ màng buồn ngủ trước gương đồng, chỉ nhớ kỹ thuật trang điểm của thị nữ khá nhẹ nhàng.
Ta đứng ngẩn người một lúc ở cửa, bất ngờ phát hiện trong sân có thêm một chiếc xích đu.
Ta ngồi trên xích đu đung đưa.
Gió thổi bay tóc ta, những chiếc chuông nhỏ trên váy ta phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.
Có người nhẹ nhàng đẩy ta từ phía sau, giúp ta bay cao hơn.
Ta quay đầu lại, là Bách Lý Sơn Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro