Triều Mộ Tinh Hà

Chương 20

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

"Lúc nhỏ con rất thích xích đu, xem ra điểm này vẫn không thay đổi." Bà nói.

Ta nhảy xuống xích đu, chiếc xích đu theo quán tính đập mạnh vào đầu gối ta.

Bách Lý Sơn Nguyệt lập tức giữ lấy dây xích đu.

Đầu gối rất đau, nhưng ta không hề nhúc nhích.

Ta cứ nhìn bà: "Người có thể nói cho ta biết, làm thế nào mà con từ con gái của người và Hoắc Du, biến thành con gái của phụ mẫu con không?"

"Đây lại là một câu chuyện rất dài." Bách Lý Sơn Nguyệt nói, bà ấy ngồi lên xích đu.

Ta ngẩng đầu nhìn bà ấy, bà ấy cũng đang nhìn ta.

Trong mắt bà ấy có những cảm xúc mà ta không thể hiểu được, giống như đang nhìn thấy thời gian trước kia thông qua ta.

"Có lẽ người có thể nói ngắn gọn lại." Ta tránh ánh mắt của bà ấy, ngồi xuống bãi cỏ.

"Năm thứ hai ở bên phụ thân con, ta có thai. Ông ấy rất muốn có một đứa con gái, nói muốn thông qua con gái để tưởng tượng ra dáng vẻ lúc nhỏ của ta. Sau đó con ra đời, quả nhiên là một bé gái." Bách Lý Sơn Nguyệt khẽ cười, "Ông ấy rất vui."

Xuân về cảnh đẹp, thỉnh thoảng có chim ưng mỏ đỏ bay thấp trên bầu trời.

Ta cũng không kìm được mà mỉm cười.

"Lúc nhỏ con rất thích uống sữa bò, thấy a ma chăn gia súc nào cầm sữa bò là lại cười với người ta. Có một hôm phụ thân con dắt hẳn một con bò sữa về nhà, ta hỏi ông ấy định làm gì, ông ấy vậy mà nói con gái nhà mình phải được nâng niu như bảo bối, không thể tùy tiện cười với người khác."

Bà ấy cười đến nỗi mắt cong cong, thuận tay cầm lấy một bình sữa bò nhỏ đưa cho ta, ta không tự chủ được mà đưa tay nhận lấy.

Ục ục.

Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

"Sau đó ta phát hiện con không còn cười nữa, nói chuyện với con con cũng không quay đầu lại nhìn ta. Chúng ta mới nhận ra mắt của con có chút vấn đề."

Bách Lý Sơn Nguyệt khẽ thở dài, "Cha con đã đưa vị thần y vân du tứ phương từ nước Đại Hán đến nước Tuyết Tùng, vị thần y đó đồng ý kê đơn thuốc, điều kiện là phụ thân con phải về nhà một chuyến.”

“Lúc đó ta mới biết thân phận của ông ấy, ông ấy đến từ gia tộc quyền quý có gốc rễ sâu xa nhất Đại Hán, ông ấy là đệ đệ ruột của Hoắc Hoàng hậu nước Đại Hán."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ông ấy không thể không đi xa, thần y giữ lời hứa, kê đơn thuốc cho con. Vị thuốc quan trọng nhất là hoa Ly Nhân Nguyệt, Ly Nhân Nguyệt là một loại cây có thời gian nở hoa rất ngắn, mỗi đêm ta đều lên núi hái hoa sắc thuốc. Đợi đến khi hoa tàn, mắt của con dần dần hồi phục thị lực, phụ thân con cũng trở về bên cạnh ta."

"Ông ấy hoàn toàn từ bỏ tất cả mọi thứ ở Đại Hán, danh tiếng, quyền lực, của cải. Ông ấy thật tâm thật ý cho rằng những thứ đó không quan trọng, vì vậy ta cũng cảm thấy không sao cả. Chúng ta đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian rất hạnh phúc, cũng chính vào lúc đó, ta đã gặp những người bạn của ông ấy, trong đó có Triệu đại tướng quân. Sau đó, có một ngày, tỷ tỷ của ta tìm đến."

Đây không phải là một bước ngoặt tốt đẹp.

Trong lời kể của Trần đại ca có nhắc đến tỷ tỷ của Bách Lý Sơn Nguyệt, nghe nói Bách Lý Sơn Nguyệt đã dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ ruột của mình, điểm này có thể coi là vết nhơ duy nhất trong hình tượng trong sạch của bà.

Ta mở to mắt, có chút lo lắng chờ đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bách Lý Sơn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của ta, cúi người sờ lên đỉnh đầu ta.

"Con đã nghe nói về chuyện của ta, phải không?"

Ta do dự gật đầu.

"Con đã lớn rồi, nên biết rằng, trên thế gian này không có thù hận nào là vô cớ." Bách Lý Sơn Nguyệt yên lặng nhìn bầu trời rộng lớn, thần sắc cũng bình yên như mây trôi.

Nhưng không biết tại sao, ta lại ngửi thấy mùi vị của cơn bão sắp đến.

"Thời niên thiếu ta rất được chủ quân yêu thích, mặc dù ta là con gái út của bà ấy, nhưng bà ấy quyết định sau trăm năm sẽ truyền ngôi cho ta. Tỷ tỷ ta rất bất mãn, cho rằng sự tồn tại của ta đã cướp đi quyền lực và địa vị vốn nên thuộc về tỷ ấy. Tỷ ấy bày mưu đuổi ta đi, ta bị ép phải lưu lạc ở vùng biên giới.”

“Tuy nhiên, trong cái rủi có cái may, ta đã gặp phụ thân của con. Vì vậy, đối với chuyện này, ta thực sự không quá hận tỷ ấy."

Không biết gió từ đâu thổi đến, làm rối tung tóc ta, tóc che khuất tầm mắt. Ta đưa tay lên vén, chạm vào đầu ngón tay ấm áp khô ráo của Bách Lý Sơn Nguyệt.

Bà ấy giúp ta vén tóc lại, sau đó dùng một sợi dây buộc tóc nhẹ nhàng buộc lại mái tóc dài rối bù của ta.

Quả thực là dáng vẻ của một người mẫu thân dịu dàng chăm sóc con cái.

Ta ngây người nhìn bà, bà chỉ mỉm cười với ta, tiếp tục kể.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Khoảng lúc con hơn hai tuổi một chút, tỷ tỷ của ta lại một lần nữa tìm đến ta. Tỷ ấy bị thương rất nặng, vì vậy không thể sinh con. Tỷ ấy tìm đến ta, muốn đưa con đi, đồng thời hứa hẹn sẽ cho con ngôi vị.

Ta đương nhiên không thể đồng ý, vì vậy tỷ ấy phái thích khách đến ám sát ta. Hôm đó vẫn là thời gian hoa Ly Nhân Nguyệt nở rộ, ta đi hái Ly Nhân Nguyệt, để phòng khi cần đến. Trong nhà chỉ có con và phụ thân con.”

“Phụ thân con võ nghệ rất cao cường, nhưng ông ấy không thể nào địch lại trăm người trong tình huống không hề chuẩn bị. Ông ấy chỉ kịp giấu con đi, còn bản thân thì không thể toàn thân rút lui."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0