Triều Mộ Tinh Hà

Chương 21

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Giọng nói của Bách Lý Sơn Nguyệt rất bình tĩnh, nội dung cũng chỉ là lời kể đơn giản thẳng thắn.

Nhưng không biết tại sao, ta lại không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

Ta vùi đầu vào đầu gối, cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt thấm ướt y phục.

"Đợi đến khi ta trở về nhà, nhìn thấy là một đống đổ nát bị lửa thiêu rụi. A ma chăn gia súc đã kể cho ta nghe tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm đó, lúc đó ta chỉ muốn c.h.ế.t theo phụ thân con. Nhưng con lại đang khóc, đôi mắt không dễ gì mới chữa khỏi của con đẫm lệ, ta nghĩ có lẽ ta còn một số việc cần phải hoàn thành.

Ta giao con cho Triệu đại tướng quân, cầu xin ông ấy nhận nuôi con. Sau đó ta trở về Tuyết Tùng, còn những chuyện sau đó, chính là những lời đồn đại mà con nghe được, ta trở về vương đình, dùng cách tàn nhẫn nhất g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ của ta. Thứ chống đỡ ta sống sót, ngoài thù hận đối với tỷ ấy, còn có tình yêu dành cho con."

Không biết từ lúc nào, giọng nói của Bách Lý Sơn Nguyệt đã đến bên tai ta.

Bà ôm lấy vai ta, khẽ nói: "Tiểu Hà, những chuyện này đều đã qua rồi. Nhìn thấy con trưởng thành như bây giờ, ta rất vui, phụ thân con chắc chắn cũng sẽ rất vui."

Ta bật khóc nức nở.

Đúng như bà nói, tất cả những chuyện này đều đã xảy ra trong quá khứ.

Ta chỉ có thể lắng nghe, nhưng lại chẳng thể thay đổi điều gì.

Cũng chính vì vậy, nỗi buồn này mới cuồn cuộn và dữ dội đến thế.

"Xin lỗi..." Ta nghẹn ngào nói, "Thật sự xin lỗi."

Bách Lý Sơn Nguyệt lắc đầu, ôm lấy ta, những ngón tay ấm áp khẽ lướt qua mái tóc.

"Không có gì phải xin lỗi cả." Bà ấy nói vậy.

Ta ôm chặt lấy bà, khóc nức nở như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng rơi xuống vạt áo bà.

Xin lỗi, ta chưa bao giờ biết câu chuyện của hai người.

Cảm ơn người, đã để con được lớn lên vô tư vô lo như thế.

39

Khi Tuyết Tùng quốc ban bố chiếu thư về tân chủ quân, ta đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ ở sông Ung Tư nghịch nước.

Công chúa Tuyết Tùng quốc thất lạc đã được tìm thấy, còn người được chọn làm Nữ vương lại là Hề Linh.

Những chuyện này đều bị ta ném ra sau đầu.

Bởi vì khi thuyền cập bến, ta sẽ được gặp lại Tiểu Thái tử.

Suốt thời gian ta sống ở Tuyết Tùng quốc, Trần Tiểu Nhị thỉnh thoảng có đến thăm.

Mang thư của Thái tử đến, rồi lại mang thư hồi âm của ta đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta viết đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện cây già đ.â.m chồi nảy lộc, đến chuyện nấm trên núi, thỉnh thoảng lại vẽ thêm một người tí hon đang đọc sách, trên đầu còn ghi chú ba chữ "Lý Tiểu Nhị".

Thư hồi âm của Tiểu Thái tử không dài, nhưng luôn rất nghiêm túc.

Huynh ấy kể cho ta nghe, Triệu Đại tướng quân đã diện kiến Bệ hạ, không biết đã nói gì, Bệ hạ giáng chức ông, nhưng cũng không truy cứu nữa.

Trong thư, huynh ấy kể cho ta nghe mọi người trong nhà đã che giấu cho ta như thế nào. Huynh ấy nói người trong kinh thành đều biết, tiểu nữ nhi Triệu gia lại đổ bệnh, lần này bệnh suốt sáu tháng trời, Triệu gia đóng cửa từ chối khách khứa, không cho ai gặp mặt.

Huynh ấy cũng xin lỗi vì hồi âm chậm trễ. Huynh ấy nói bệnh tình của Bệ hạ ngày càng bất ổn, phần lớn chính sự đều giao cho huynh ấy xử lý. Huynh ấy phê duyệt tấu chương mới hiểu được trị quốc không dễ dàng.

Đều là những câu chuyện thường ngày, chúng ta tuyệt nhiên không nhắc đến nhớ nhung.

Nhưng trong bức thư cuối cùng, huynh ấy cuối cùng cũng dè dặt hỏi: Khi nào ta mới có thể gặp lại nàng?

Ta gấp lá thư lại, khẽ thở dài.

Ta nói với Bách Lý Sơn Nguyệt, ta vẫn muốn quay về.

"Con biết làm vậy là bất hiếu." Ta nói, "Nhưng con không có hứng thú với vương vị. Ở Đại Hán có cha mẹ nuôi của con, có bằng hữu của con, còn có người con thích."

Ta không dám ngẩng đầu nhìn bà.

Không ngờ Bách Lý Sơn Nguyệt lại xoa đầu ta, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Đây không phải là bất hiếu. Khi sinh ra con, khi đưa con đến Triệu gia, ta cũng chưa từng hỏi ý kiến của con.”

“Tiểu Hà, con thích gì thì cứ làm điều đó. Nếu cảm thấy không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về nhà."

Ta ôm chặt lấy bà.

Ra khỏi cửa cung, Hề Linh đang đợi ta ở bên ngoài.

Gió đầu hè thổi lay tua rua trên váy nàng, ngũ quan xinh đẹp vẫn tuyệt mỹ như tranh vẽ.

"Ta luôn cảm thấy trước đây đã từng gặp ngươi." Ta nói, "Không phải ở Tuyết Tùng, mà là ở Đại Hán."

Nàng cười: "Phải. Tiệc mừng năm mới trong cung của các ngươi, ta cải trang thành người trong đoàn vũ kỷ. Khi múa, ta nhìn thấy ngươi, lúc đó khóe mắt ngươi có một nốt ruồi lệ, ta đã nói với Chủ quân, bà ấy rất lo lắng. Sau đó là ở biên quan, ta thấy ngươi ở quán mì nói nói cười cười với thiếu niên lang của ngươi, ánh mắt hắn nhìn ngươi, giống như một luồng ánh sáng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta gãi đầu, không nói nên lời.

Nhìn vẻ mặt của ta, nàng liền bật cười: "Làm gì vậy? Ta không phải là kẻ biến thái. Ta chỉ đơn thuần tò mò con gái ruột của Chủ quân trông như thế nào thôi. Dù sao, ta thật sự rất muốn làm bảo bối duy nhất trong lòng bà ấy."

Ta dùng mũi chân đá đá viên sỏi nhỏ: "Thật ra ta rất cảm ơn ngươi, so với ta, ngươi và Chủ quân mới giống mẹ con ruột thịt hơn."

Hề Linh mỉm cười rạng rỡ, vỗ vai ta: "Phải, cho nên ta hy vọng, ngươi hãy sống cuộc sống mà ngươi muốn, để bà ấy lại cho ta bầu bạn."

Trời xanh ngắt.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, gió thổi bay những sợi tóc mai, ánh sáng mờ ảo xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gò má trắng nõn của nàng.

"Triệu Tiểu Hà, đừng mang gánh nặng. Nếu có một người có thể nhìn ta như vậy, dù thế nào ta cũng sẽ đến bên cạnh hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0