Triều Mộ Tinh Hà

Chương 8

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Y lén lút ra khỏi doanh trại, đi vòng ra sau núi để bắt thỏ. Trên núi có những cái bẫy săn b.ắ.n được đặt từ rất lâu, cành khô lá rụng phủ kín mít, y không cẩn thận giẫm phải, bị thương ở chân, kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay.

Cô nương tộc Tuyết Tùng, chính là xuất hiện vào lúc đó.

Nàng đeo giỏ tre đi hái thuốc, đầy những vết thương nhỏ trên tay, vậy mà vẫn cố sức kéo y lên khỏi hố.

"Ánh trăng đêm đó thật đẹp, nàng không son phấn, nhưng còn đẹp hơn cả ánh trăng." Trần Đại ca nói như vậy.

Ta nghe đến hứng thú, thúc giục y: "Sau đó thì sao? Huynh đã bày tỏ tấm lòng như thế nào?"

Trần Đại ca bị ta cắt ngang dòng cảm xúc, nhìn ta cười như không cười: "Tính nóng nảy của muội, cũng chỉ có người nào đó mới chịu đựng được thôi."

Tiểu Thái tử cúi đầu uống một ngụm trà.

Ta chắp tay xin lỗi: "Huynh cứ tiếp tục, huynh cứ tiếp tục."

Trần Đại ca duỗi lưng, nhìn mặt trời đang dần xuống núi, nói muốn dẫn chúng ta đi dùng bữa.

"Câu chuyện hay phải đi kèm với rượu ngon." Y nói như vậy.

Bốn chúng ta ngồi bên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, hoa quế nổi lềnh bềnh trên mặt rượu màu hổ phách.

Trần Tiểu Nhị giả vờ như không có chuyện gì, lén lút ôm hộp thức ăn trên bàn vào lòng.

Tiểu Thái tử nhanh tay lẹ mắt, cướp mấy hạt dẻ rang đưa cho ta.

Hạt dẻ trong lòng bàn tay vẫn còn nóng hổi, ta chống cằm cười, nghiêng đầu nhìn bầu trời.

Qua song cửa gỗ lim, có thể thấy trăng đang dần dần leo lên ngọn cây.

Ánh nến hắt lên gương mặt Trần Đại ca những bóng đen sâu thẳm, giọng nói của y cũng theo sắc trời mà trở nên trầm thấp hơn.

Loại thảo dược cô nương kia muốn hái là một loài hoa chỉ nở vào ban đêm.

Y vẫn như cũ mỗi đêm đều lẻn ra khỏi doanh trại, nhưng không chỉ vì đồ ăn nữa.

Trong lòng y chất chứa hình bóng cô nương này, vì sự e thẹn của tuổi trẻ, chưa bao giờ nói ra.

Cô nương đi hái thuốc, y đi trước dọn dẹp những bụi gai góc nhọn.

Trời mưa đường trơn, y bê đá đến cho nàng bước.

Không để nàng đau, không để nàng bẩn, đem một tấm chân tình vụng về dâng tặng nàng.

Cứ như vậy ba bốn ngày trôi qua, cô nương nhận ra những lần gặp gỡ liên tiếp không phải là ngẫu nhiên.

Vào một ngày mưa, cô nương đỡ y dậy khi y trượt chân trong vũng bùn, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ phức tạp.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng đặt giỏ tre xuống, hỏi y: "Ngươi có biết ta hái thuốc cho ai không?"

Y lắc đầu.

Nàng dựa vào gốc cây, thản nhiên nói: "Là cho con ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đầu óc y trống rỗng, thảo dược đang nắm chặt trong tay rơi hết xuống đất.

Y luống cuống ngồi xuống nhặt, cúi đầu, mũ lại lăn lông lốc ra xa. Mưa rơi lộp độp trên mặt y, nước chảy từ xương mày xuống, cả khuôn mặt ướt sũng.

Cả núi rừng đều là tiếng mưa rơi trên lá cây, vậy mà y lại nghe thấy cô nương thở dài.

Tiếng thở dài nhẹ nhàng mà nặng nề, như thiêu đốt trái tim y.

Cô nương bảo y đừng đến giúp nữa, lý do là "không biết báo đáp thế nào".

Y cúi đầu từ chối, mỗi đêm vẫn lên núi giúp đỡ.

Chỉ là y không còn chủ động bắt chuyện nữa.

Sau đó, có một ngày y bị lão binh bắt gặp khi đang lẻn ra khỏi doanh trại, bị đánh ba mươi roi.

Y dưỡng thương rất lâu, việc đầu tiên sau khi có thể xuống giường là lên núi tìm nàng.

Nhưng lúc đó, hoa thảo dược đã tàn.

Cô nương kia không bao giờ xuất hiện nữa.

Câu chuyện kết thúc, ba chúng ta nhìn nhau, im lặng không nói nên lời.

Trần Đại ca dường như vẫn chìm đắm trong hồi ức, tự giễu cười hai tiếng, uống rượu hết chén này đến chén khác.

Bàn tay cầm chén của y không còn vững vàng như mọi khi, rượu trong chén sóng sánh đổ ra bàn.

Bầu không khí này quá kỳ lạ.

Khó đảm bảo Trần Đại ca tỉnh rượu rồi có g.i.ế.c chúng ta diệt khẩu hay không.

Trần Tiểu Nhị lập tức sụt sùi ôm lấy cánh tay Trần Đại ca, nói: "Đại ca ơi, đệ không biết huynh còn có chuyện đau lòng này, sau này phụ mẫu lại bắt huynh xem mắt, đệ nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng mà đại ca ơi, ngoài kia đầy cỏ thơm, việc gì phải khổ thế. Nếu huynh rời kinh thành quá lâu không biết cô nương nào tốt, thì cứ hỏi đệ nhé.”

“Đệ nhất định sẽ tìm cho huynh cô nương tốt nhất, bây giờ tìm cô nương tộc Tuyết Tùng có thể hơi khó, nhưng đệ cũng có thể sắp xếp cho huynh. Đại ca ơi, huynh đừng có c.h.ế.t dí ở cái cây cong queo này nữa, Trần gia chúng ta còn phải dựa vào huynh để quang tông diệu tổ nữa hu hu hu..."

Trần Đại ca đang chìm đắm trong nỗi buồn, day day trán, bất đắc dĩ đặt chén rượu xuống gỡ tay Trần Tiểu Nhị ra.

Nhân lúc Trần Đại ca không chú ý, Trần Tiểu Nhị lén huých ta, nháy mắt ra hiệu cho ta nói gì đó.

Ta hắng giọng, rót cho mình một chén rượu, giơ cao chén rượu, nói vài câu chúc rượu linh tinh.

"Trần Tiểu Nhị nói đúng đấy, ngoài kia đầy cỏ thơm, việc gì phải khổ thế, chỉ cần bản thân là một báu vật. Trần Đại ca, huynh đừng buồn nữa, cô nương tốt đầy ra đó."

Trần Đại ca say mắt lờ đờ đưa tay lấy chén rượu của ta.

Ngón tay y khẽ nâng, miệng chén nghiêng, rượu trong chén đổ hết xuống đất.

Hương rượu nồng nàn lan tỏa trong không khí.

"Con gái con đứa, uống rượu gì chứ?" Y nói.

Trần Đại ca xoa xoa thái dương, úp ngược chén rượu của ta sang chỗ cách xa ta, rồi đẩy một chén sữa bò đến, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ra hiệu cho ta uống sữa.

Đúng lúc này, Tiểu Thái tử đột nhiên cầm lấy bình rượu, nhanh chóng rót rượu, dứt khoát cụng chén với Trần Đại ca.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0