Triều Mộ Tinh Hà

Chương 7

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

"Huynh đừng nhìn ta nữa." Ta nói.

"Được." Huynh ấy quả nhiên nói được làm được, không hỏi ta tại sao đột nhiên thay đổi, cũng không hỏi tại sao ta lại rơi nước mắt.

Một lát sau, huynh ấy lặng lẽ đưa cho ta một chiếc khăn tay từ dưới gầm bàn.

Trên khăn thêu hình chuồn chuồn chấm nước, hoa sen đỏ rực dưới ánh mặt trời.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, giống nhau như đúc.

Chiếc xích đu trong sân vẫn lặng lẽ đung đưa trong cô độc.

Trên giá sách vẫn còn ba mươi chín quyển thoại bản mới tinh.

Cây liễu đã xanh um, gió thu thổi qua, lại điểm chút vàng úa.

Dế đêm kêu râm ran, tiếng này nối tiếp tiếng kia, nhưng Trần Tiểu Nhị không bao giờ nhắc đến chuyện đấu dế nữa.

Ta sờ từng tấc đất trên sa bàn, cùng Tiểu Thái tử bàn luận về đội hình chiến thắng trước đây, hết lần này đến lần khác suy diễn lộ trình xuất binh.

Trần Đại ca dạy ta binh pháp, bắt đầu từ thời tiết, thổ nhưỡng, thực vật và động vật.

Chúng nằm ngoài sa bàn, nhưng lại thực sự tồn tại trên mảnh đất rộng lớn.

Ta mới biết, việc dẫn binh đánh trận cần học hỏi còn nhiều hơn cả ba mươi sáu kế trong sách vở.

Mẫu thân mỗi ngày đều nấu canh cho ta, tìm đủ mọi cách để bồi bổ cơ thể.

Đến khi nhắm mắt cũng có thể đọc vanh vách vị trí và thời gian xuất hiện của từng hồ nước trên thảo nguyên, ta đã cao hơn mẫu thân nửa cái đầu.

Ta đặt lá cờ nhỏ xuống, nhìn Tiểu Thái tử đang nói chuyện với Trần Đại ca.

Thời gian đã phù phép lên mỗi người chúng ta.

Huynh ấy cao lớn hơn rất nhiều, như cây trúc vươn mình, bàn tay rộng hơn, vai cũng nở nang. Khi huynh ấy cười với ta vẫn như gió mát trăng thanh, nhưng đã không còn là thiếu niên nhỏ bé ngày nào sẽ toát mồ hôi lạnh vì câu hỏi của Hoàng đế nữa.

Trần Tiểu Nhị di chuyển đến bên cạnh ta, nói: "Nhà mới của đại ca ta đã xây xong rồi, xong việc cùng đến nhà huynh ấy uống rượu nhé."

Hắn ủ rũ cúi đầu, trông có vẻ không vui lắm.

Chuyện gì vậy?

"Sao đột nhiên lại chuyển nhà?"

Hắn nắm chặt con tốt gỗ trong tay, ánh mắt đảo quanh, ấp úng: "Ngươi biết đấy, đại ca ta đã đến tuổi lập gia đình rồi, phụ mẫu cứ hỏi mãi..."

Ồ, bị ép hôn à?

Ta liếc nhìn Trần Đại ca, y dường như không thấy, vẫn chuyên tâm cùng Tiểu Thái tử nghiên cứu sa bàn.

Nhưng tốc độ nói chuyện của y rõ ràng chậm hơn bình thường, nhìn là biết đang lén nghe.

"Ngươi có đi không?" Trần Tiểu Nhị huých ta, lại bổ sung, "Đại ca ta chỉ mời ba chúng ta thôi, thiếu ai cũng không vui, ngươi đừng có lấy cớ ôn bài mà từ chối, dù sao, dù sao cũng giúp làm ấm nhà mới chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vị Đại tướng quân hành sự quyết đoán cũng sợ không có ai đến dự tiệc sao?

Ta nhất thời mềm lòng, cố ý nói to: "Nhất định phải đi chứ."

Liếc mắt thấy khóe miệng Trần Đại ca khẽ nhếch lên.

Nhà mới của Trần Đại ca rất tao nhã, nhưng đặc biệt nhất phải kể đến thư phòng.

"Ế..." Vừa bước vào, ta và Trần Tiểu Nhị đồng thời thốt lên kinh ngạc.

Tiểu Thái tử cố kìm nén không lên tiếng, nhưng đôi mắt mở to trong giây lát đã tố cáo huynh ấy.

Trần Đại ca dựa cửa cười, còn nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Sao vậy, cứ như chưa từng thấy người tộc Tuyết Tùng ấy nhỉ? Đừng nói với ta là các ngươi chưa từng thấy người Tuyết Tùng đấy nhé."

Ta thành thật nói: "Không phải chưa từng thấy người Tuyết Tùng, mà là không ngờ thư phòng của huynh lại treo một bức tranh mỹ nhân tuyệt diệu như vậy."

Thông thường, thư phòng của mọi người đều treo tranh sơn thủy, ngay cả một người đọc sách nửa vời như ta, trong thư phòng nhỏ cũng bày đặt treo một bức tranh Hàn Sơn Tự.

Còn bức tranh treo trong thư phòng của Trần Đại ca, mỹ nhân dáng người yểu điệu, mày đậm mắt sâu, áo đen váy đen, chỉ có một nốt ruồi son ở giữa trán, vô cùng nổi bật.

Nhìn kỹ lạc khoản, ồ, lại là bút tích của Trần Đại ca.

Ta bỗng nhiên linh cảm.

"Vậy đây chính là lý do huynh không muốn bị ép hôn sao?"

Trần Đại ca cầm chén trà, không chút do dự nói: "Đúng vậy."

Trần Tiểu Nhị nhíu mày thành một cục, hỏi: "Tại sao vậy?"

Trần Đại ca tặc lưỡi một cái, bước vào, bóng dáng kéo dài ra thành một vệt cô độc.

Y đặt chén trà xuống, thở dài: "Thời niên thiếu gặp được người quá mức kinh diễm, từ đó về sau nhìn ai cũng thấy tầm thường."

Lại thuận tay vỗ vai Tiểu Thái tử: "Ta nói có đúng không?"

Tiểu Thái tử gật đầu rất tán thành.

"Đây là đối tượng huynh thầm mến sao?" Ta tiếp tục hỏi, "Người đã lập gia đình sinh con kia ấy hả?"

Trần Đại ca mỉm cười, không nói gì.

Trần Tiểu Nhị nhảy dựng lên khỏi ghế thái sư, vô cùng ai oán: "Người huynh thầm mến thật sự đã lập gia đình sinh con rồi sao? Ta cứ tưởng huynh trêu chọc Triệu Tiểu Hà thôi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trần Đại ca nhướng mày, nửa thật nửa giả nói: "Biết đâu chỉ là lời người ta nói để đuổi khéo ta thôi."

Tiểu Thái tử im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Vậy thì là nàng ta không biết nhìn người, bỏ lỡ nhân duyên tốt đẹp."

Trần Đại ca cười lớn.

Theo lời Trần Đại ca, việc cô nương tộc Tuyết Tùng kia không vừa mắt y cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù sao lúc mới gặp, y không phải là Trần Đại tướng quân chiến công hiển hách, mà chỉ là một tiểu tốt vô danh ở biên quan cần được rèn luyện mà thôi.

Lúc đó y mới mười bốn tuổi, là một cậu bé ngỗ nghịch, đang tuổi ăn tuổi lớn, cơm đại trà căn bản không đủ no, cứ đến tối là y lại đói cồn cào ruột gan.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0