Triều Mộ Tinh Hà

Chương 6

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Ta thật thông minh.

Đọc tiếp xuống dưới, ồ, ông còn khen mẫu thân "Dung nhan tuyệt sắc, thông minh tuyệt đỉnh", những lời sến súa này sao chưa từng nghe ông nói trực tiếp nhỉ?

Phụ thân ơi phụ thân, không ngờ người cũng là người nam nhân sắt đá nhưng lại có trái tim dịu dàng. Ta cười đến nỗi không ngậm miệng lại được.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cuối thư, ta biết được nguồn gốc tên của mình.

Nét chữ phóng khoáng, đến đây lại rõ ràng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Ông viết: Đặt cho con nhũ danh Tiểu Hà, là hy vọng con giống như mẫu thân con, gột rửa hết bụi trần, không nhiễm chút ô uế, dù gặp phải tình thế khó khăn không thể thay đổi, cũng có thể kiên cường vượt qua, tỏa sáng như những vì sao.

Ta sững người… phụ thân chưa bao giờ nói những điều này với ta.

Ông chôn giấu tất cả những kỳ vọng vào trong đống giấy cũ, ta không nhìn thấy cũng không thể biết được, thì ra ông hy vọng ta "gột rửa hết bụi trần, không nhiễm chút ô uế", hy vọng ta "kiên cường vượt qua, tỏa sáng như những vì sao".

Vậy thì, những lúc ta nghịch ngợm, những lúc ta lười biếng, những lúc ta giở trò gian xảo, trong lòng ông thất vọng đến mức nào?

Ta gấp lá thư lại, nhét lại vào phong bì, lùi lại hai bước, chăm chú đánh giá kệ báu.

Phía trên ngăn bí mật là một bộ văn phòng tứ bảo rất nhỏ nhắn.

Cán bút mảnh mai, thỏi mực nhỏ xinh, trên thành nghiên mực được khắc hình hoa sen ta thích nhất.

Đây là lúc ta bắt đầu học chữ, phụ thân đã đặc biệt nhờ người mang từ phương Nam về.

Ta đưa tay sờ lên thành nghiên mịn màng, chạm vào là một lớp bụi dày.

Ta lặng lẽ thở dài.

Kinh sử tử tập, trí tuệ cổ xưa, vì sợ hãi những bộ sách đồ sộ này, ta đã từ bỏ cơ hội suy nghĩ, tìm tòi bằng chính trí óc của mình, tìm mọi cách để lười biếng.

Hôm nay bị thương ở tay không viết được chữ, ngày mai ăn no quá bụng khó chịu đầu óc càng thêm choáng váng.

Ta cùng Trần Tiểu Nhị bọn họ cười đùa, coi sự phóng đãng là thú vui.

Mấy phu tử dạy học bị ta chọc tức bỏ đi hết, có một người lớn tuổi nhất, râu tóc bạc phơ, nói rằng ta không xứng đọc sách thánh hiền.

Phải rồi, chiều hôm trước ta đã lén thả hai con cóc vào phòng của ông ấy, chúng kêu ộp oạp suốt đêm.

Còn nhớ khi đó mẫu thân một tay lật sổ sách quản lý gia đình, một tay che chở cho ta đang sợ hãi, nói với phụ thân đang tức giận quát mắng: "Con gái rồi cũng phải xuất giá, chàng cứ bắt con bé học những thứ này làm gì?"

Còn phụ thân ngồi sau bàn, không nói một lời, nhưng dường như nhìn xuyên qua ta thấy được điều gì khác, trong căn phòng đầy mùi mực giấy lộ ra vẻ mặt tiếc nuối và thất vọng đan xen.

Lúc đó ta còn nhỏ, bây giờ nghĩ lại, thật sự hối hận.

Ta buông nắm đ.ấ.m không biết đã siết chặt từ lúc nào, kéo ghế lê ra, bắt đầu đọc từ những cuốn sách bị phụ thân lật đến nhàu nát.

Ừm, quả thực rất thâm sâu.

Rất nhiều thuật ngữ ta đều không hiểu, dùng giấy bút chép lại, định ngày mai đi hỏi Tiểu Thái tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ phía đông, lại chiếu vào từ cửa sổ phía tây, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ẩn mình trong ánh nến nhảy nhót trong đêm tối.

Ngày hôm sau ta dậy từ rất sớm, ôm sách đến học cung.

Ta tưởng mình là người đến sớm nhất, không ngờ Tiểu Thái tử đã ở trong đó rồi, ngọn nến trên bàn đã cháy được một nửa.

Ta đưa tay chọc vào vai huynh ấy.

Huynh ấy quay đầu lại, thấy là ta, lại ngạc nhiên nhìn đồng hồ nước.

"Sao nàng đến sớm vậy?" Huynh ấy dừng bút.

"Chuyện này, nói ra thì dài dòng lắm."

Ta đặt sách xuống, vội đẩy bàn của mình đến bên cạnh huynh ấy.

Tiểu Thái tử vội vàng đứng dậy giúp ta, vẻ mặt rất vui vẻ: "Nàng muốn ngồi cạnh ta sao?"

Ta ngồi xuống, trải sách ra bên cạnh huynh ấy, cười tủm tỉm.

"Đúng vậy điện hạ, huynh đã hứa sẽ giúp ta bổ túc bài, huynh không được nuốt lời."

Trần Tiểu Nhị đến đúng giờ, thấy ta đổi chỗ ngồi, rất thất vọng ngồi xổm xuống trước bàn của ta, đáng thương nhìn ta: "Triệu Tiểu Hà, sao ngươi lại bỏ ta một mình đi học chứ, còn coi ta là huynh đệ tốt nữa không?"

Ta cúi đầu ghi chép lại nội dung Tiểu Thái tử giảng giải, bút dưới tay xoẹt xoẹt xoẹt.

Trần Tiểu Nhị nâng niu chiếc hộp đựng dế trong lòng bàn tay, định đưa cho ta xem: "Ngươi xem này, con dế vô địch mới của ta, làm bằng gỗ, lợi hại lắm, còn biết kêu nữa! Ngươi nghe xem?"

Ta gập sách lại, đặt bút xuống, đưa tay ra.

Tiểu Thái tử cúi đầu viết chữ, nhưng lại không viết được chữ nào.

Trần Tiểu Nhị tưởng ta cuối cùng cũng không chịu nổi cám dỗ, cười hề hề.

Ta nắm c.h.ặ.t c.h.â.n sau của con dế gỗ, lắc lắc trước mặt hắn: "Trần Tiểu Nhị, ngươi làm sao vậy? Chúng ta đến học cung để làm gì?"

Trần Tiểu Nhị bị ta hỏi đến ngây người.

Ta vỗ mạnh xuống bàn: "Là đến để học hành!"

Hắn bị ta dọa sợ, ngã phịch xuống đất.

Ta thở dài, ra vẻ thương cho roi cho vọt: "Ngươi muốn sau này sử sách ghi chép về ngươi thế nào? Trần Vô Đam, con cháu dòng dõi danh thần, cả nhà trung nghĩa, chỉ mình hắn tầm thường ngu dốt, tuy là bạn đọc của Thái tử, suốt ngày chỉ biết đá gà chơi chó, chẳng làm nên trò trống gì?"

Ta ném con dế gỗ vào trong chiếc lọ đựng dế ngũ sắc, vừa nói cho hắn nghe, cũng vừa tự nói với chính mình: "Ngươi có lỗi với phụ thân ngươi lắm."

Trần Tiểu Nhị thất hồn lạc phách quay về, ngay cả lọ dế cũng quên mang theo.

Tiểu Thái tử ngừng bút, quay đầu nhìn ta.

Ta không nói gì nữa, tự mình tiếp tục viết bài tập phu tử giao.

Viết được một lúc, lại không viết nổi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0