Triều Mộ Tinh Hà

Chương 5

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

"Lợi hại!" Ta reo hò, hoàn toàn quên mất Trần Tiểu Nhị mới là đồng đội của mình.

Tiểu Thái tử e thẹn cười.

Trần đại ca lạnh lùng tuyên bố: "Trần Vô Đam, thâm nhập địch, lương thảo lại không theo kịp, để lại sơ hở lớn như vậy cho địch. Nếu đây là chiến trường, đệ phải tự sát tạ tội."

Trần Tiểu Nhị mặt dày, cười ha hả nói: "Thái tử anh minh thần võ, không bằng, không bằng."

Tiểu Thái tử bị nịnh mặt không đổi sắc.

Trần Tiểu Nhị toàn quân bị diệt, bị đuổi ra ngoài quan sát.

Hắn háo hức muốn chỉ điểm cho ta, Trần đại ca chỉ cần liếc mắt một cái là hắn liền im thin thít như chim cút.

Ta đành phải cắn răng tự mình thử bố trí quân.

Xuất binh như thế nào đây.

Ta bắt đầu hối hận vì đã trốn học.

Đến lượt Tiểu Thái tử, huynh ấy không còn mạnh tay như lúc đối phó với Trần Tiểu Nhị nữa, bắt đầu do dự.

Trần đại ca khoanh tay đứng nhìn, cười lớn: "Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Tiểu Thái tử mặt không đổi sắc, vẫn cứ thong thả từ tốn.

Trần đại ca lắc đầu, tự mình ra tay, ba hai cái đã đánh tan tác đội quân của ta.

Tàn binh bại tướng trên sa bàn nằm ngổn ngang, thật là thảm thương.

Trần đại ca hỏi ta: "Có suy nghĩ gì không?"

Ta yếu ớt nói: "Suy nghĩ chính là, ừm, sau này ta sẽ không bao giờ trốn tiết binh pháp nữa."

Trần Tiểu Nhị quay mặt đi cười.

Cười rất to.

Ngươi có thể kiềm chế một chút không?

Trần đại ca không nói gì, bắt đầu phân tích vấn đề điều binh khiển tướng của hai bên.

Ta nghe mà chỉ hiểu lõm bõm.

Cuối cùng Trần đại ca cũng đặt cờ xuống, ra hiệu cho chúng ta ai về nhà nấy, ta ủ rũ đi ra ngoài.

Rồi bị gọi lại.

Tiểu Thái tử cũng dừng bước, vẻ mặt lo lắng nhìn qua nhìn lại giữa ta và Trần đại ca, chỉ thiếu nước viết lên mặt bốn chữ "Ngươi đừng mắng nàng" nữa thôi.

Trần đại ca không nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thái tử, y suy nghĩ một lát rồi nói: "Nàng về nhà phải bổ sung hết những bài học đã bỏ lỡ, nếu không trình độ quá kém, sẽ không có ý nghĩa gì khi đối chiến."

Lời này của y thật ra rất nghiêm khắc.

Ta "ồ" một tiếng, ủ rũ cáo lui.

Tiểu Thái tử vẫn luôn đi bên cạnh ta, rất thông cảm.

Trần Tiểu Nhị chạy tới: "Sớm đã nói với ngươi rồi, đại ca ta chính là Diêm La Vương, ta ở trước mặt huynh ấy còn chẳng dám hó hé. Nhưng ngươi đừng trách huynh ấy, huynh ấy là người khẩu xà tâm phật. Ngươi cũng phải có trách chính mình, sao lại dám trốn học của Diêm La Vương chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn lải nhải một hồi, nhận ra tâm trạng ta đang sa sút, cuối cùng cũng nói được một câu tử tế: "Này, có cần ta giúp ngươi bổ túc bài không? Bản thiếu gia ta rất lợi hại đấy."

Cái trình độ mèo ba chân của ngươi ấy hả.

Ta không thèm để ý đến hắn.

Mặt trời đã ngả về tây, chim chiều chậm rãi vỗ cánh, tụ thành từng chấm đen.

Bước chân ta chậm dần, chậm dần, nặng trĩu, nặng trĩu.

Nói ra chắc sẽ bị người ta cười nhạo, nữ nhi của Triệu đại tướng quân mà lại chẳng biết chút gì về binh pháp.

Tiểu Thái tử sờ sờ đầu ta.

Ta ngẩng phắt lên, dưới ánh hoàng hôn nắm chặt lấy tay áo Tiểu Thái tử: "Huynh giúp ta bổ túc bài đi, huynh giúp ta bổ túc bài đi!"

Tiểu Thái tử khó khăn lắm mới đưa tay ra khỏi tay áo, nắm lấy tay ta, rồi quay mặt đi cười: "Được."

Dưới ánh chiều tà nhạt nhòa, gương mặt nghiêng của huynh ấy dường như cũng tỏa ra ánh vàng kim, giống như một vị Bồ Tát.

Phổ độ chúng sinh, thiện tai thiện tai.

11

Nhân lúc phụ thân không có nhà, ta chiếm dụng thư phòng của ông.

Mẫu thân hỏi, ta đáp lại đầy lý lẽ: "Con phải bắt đầu chăm chỉ học hành rồi!"

Chiếu chỉ của Hoàng thượng đến rất đột ngột, phụ thân còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, thư phòng cơ bản vẫn giữ nguyên hiện trạng như lúc ông rời đi.

Phong cách thư phòng của ông rất không hài hòa. Ba kệ sách lớn sau bình phong, sách được xếp theo thứ tự cao thấp dần, ngay ngắn chỉnh tề như quân đội của ông. Nhưng đồ đạc trên kệ báu lại lộn xộn, không theo quy luật nào cả. Bên trái có một bức tượng mỹ nhân bằng ngọc phát sáng lấp lánh, ngay bên cạnh là một món binh khí không rõ là gì đã rỉ sét, trông như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ vụn.

Ta sờ mó lung tung, tình cờ ấn vào cái gì đó.

Trong kệ báu lại còn có một ngăn bí mật, hồi nhỏ ta chưa từng chú ý đến.

Ơ? Không phải trống không sao? Ta cạy ngăn bí mật ra, bên trong là một bức thư đã ố vàng.

Trên bì thư viết bốn chữ: "Ngô nhi thân khải".

Hửm hửm? Không phải là viết cho đại ca chứ?

Ta nuốt nước bọt, đóng hết cửa sổ lại, cẩn thận mở ra xem.

Đầu thư viết: Ái nữ Tiểu Hà.

Viết cho ta sao? Sao lại không đưa cho ta xem, còn giấu đi nữa chứ.

Chẳng lẽ là định đợi ta xuất giá mới đưa cho ta?

Không ngờ phụ thân lại tình cảm như vậy.

Chữ viết của phụ thân ngày trước rất khác so với bây giờ, trước đây nét chữ phóng khoáng, bay bổng, câu chữ hào sảng, tràn đầy khí phách.

Không giống như bây giờ, bị áo mũ quan trường trói buộc, ngay cả nét chữ cũng trở nên ôn hòa.

Nói về thảo nguyên rộng lớn, ông viết "Phụ thân sẽ nuôi cho con một con chim ưng mỏ đỏ, nếu con vẫn nhẹ nhàng như bây giờ, hãy để nó đưa con tuần tra đỉnh tuyết."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta đầy đầu vạch đen, dù có nhẹ nhàng đến đâu thì cũng sẽ đè nát chim ưng mất thôi, ta đâu phải là đứa trẻ mới sinh.

Ta vừa nghĩ như vậy, liếc mắt thấy ngày tháng ký tên, chậc, quả nhiên là lúc ta chào đời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0