Chương 4
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Cuối cùng cũng có người đến cứu viện, ta thở phào nhẹ nhõm.
Liếc mắt thấy tay Trần đại ca run run, chén trà Bích Loa Xuân hảo hạng đổ cả vào gạch xanh.
Rồi ta nghe y nói: "Về bảo mẫu thân, ta thích Triệu Tiểu Hà."
Trần Tiểu Nhị kêu toáng lên: "Không phải chứ? Nàng ta á hả?"
Trần đại ca nghiêm túc nói: "Nàng ấy trông giống người ta từng thầm thương trộm nhớ."
Ta nghiến răng: "Vậy sao huynh không đi tìm người huynh thầm thương trộm nhớ đi!"
Trần đại ca vẻ mặt vô tội: "Nàng ấy đã lấy phu quân sinh con rồi, đành phải làm khó nàng vậy."
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Trần Tiểu Nhị, giọng ta run run: "Trần đại ca, chúng ta mới gặp lần đầu, huynh làm vậy không ổn lắm đâu?"
Y thong thả đặt chén trà xuống bàn, hỏi ta: "Không ổn chỗ nào?"
"Gặp lần đầu, phải lấy nhân nghĩa làm trọng, huynh hãm hại ta như vậy, thật là không có đạo đức." Ta khuyên nhủ.
Y gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên hỏi ngược lại: "Vậy, lần đầu ta làm thầy nàng, nàng lại không đến lớp, là đạo lý gì?"
Y chỉ một câu đã chặn họng ta, ta nhất thời cứng họng, y đã đứng dậy: "Ngày mai giờ Mùi, đến điểm binh trường."
Trần Tiểu Nhị nhét vội miếng mứt hoa hồng vào miệng, nhảy dựng lên đuổi theo y: "Đại ca, huynh đi đâu vậy?"
Trần đại ca biến mất sau cánh cửa hình trăng non, chỉ còn lại một câu nói đầy ai oán: "Về nhà xem mắt chứ còn đi đâu!"
9
Hôm sau ta ngoan ngoãn đến lớp.
Chân đi giày da, eo đeo loan đao nhỏ.
Mẫu thân tiễn ta ra cửa, ta hỏi bà: "Con có giống Hoa Mộc Lan không?"
Bà điểm nhẹ lên trán ta: "Đừng để bị thương đấy nhé."
Hứ.
Tiểu Thái tử thấy ta rất vui, sờ sờ trán ta hỏi ta đã đỡ hơn chưa.
À đúng rồi, lý do ta xin nghỉ không phải là "Trần Tiểu Nhị và Lý Tiểu Nhị quá phiền phức, ta chịu không nổi nữa, phải tìm một nơi yên tĩnh để ở nếu không ta sẽ phát điên".
Mà là "Hu hu hu, tiên sinh ơi, đầu con choáng váng, n.g.ự.c khó chịu, buồn nôn muốn ói… ọe… tiên sinh tiên sinh, người đừng đứng xa con như vậy, con nghi ngờ là di chứng của việc trúng độc, tiên sinh ơi con có thể xin phép về nhà tĩnh dưỡng không ạ?"
Vì vậy, nhìn vẻ mặt quan tâm của Tiểu Thái tử, ta thấy hơi ngại.
"Khỏe lắm rồi, khỏe như vâm, ta có thể ba quyền đánh c.h.ế.t một con hổ trắng mắt xanh."
Huynh ấy cười đến híp cả mắt, trông như vầng trăng khuyết.
Ta không nhịn được véo nhẹ vào má huynh ấy.
Trần Tiểu Nhị bước một bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: "Mau lên ngựa, nếu không đại ca ta sẽ cưới ngươi đấy."
Ngươi bị điên à?
Ta mặt mày đen sì đi theo hắn, Tiểu Thái tử hỏi ta: "Ai muốn cưới nàng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Một tên ngốc." Ta hậm hực, xoay người lên ngựa.
Tiểu Thái tử đi theo phía sau nhỏ giọng nói: "Người muốn cưới nàng, cũng không phải ai cũng là kẻ ngốc đâu."
Có vài người bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra đã đỏ mặt tía tai rồi.
Ừm, chính là ta.
Ta cúi đầu thúc ngựa, phóng thẳng đến điểm binh trường, từ xa đã thấy Trần đại ca đứng dưới ánh mặt trời.
Một thân hắc y, trông rất oai phong lẫm liệt.
Ta cúi đầu nhìn y phục trắng của mình, lại quay sang nhìn y phục trắng của Trần Tiểu Nhị, rồi lại nhìn y phục đen của Tiểu Thái tử.
Các đại nhân vật đều thích mặc đồ đen sao?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
10
Nắng quá gắt, ngay cả bóng người cũng có đường nét sắc lạnh.
May mà Trần đại ca không đến nỗi mất trí bắt chúng ta chạy ngựa dưới trời nắng chang chang, y vẫy tay ra hiệu cho chúng ta vào trong.
Trong phòng có một sa bàn khổng lồ, núi non trùng điệp, sông ngòi uốn lượn, là bản đồ thu nhỏ của toàn bộ lãnh thổ.
Trần đại ca nói, binh thư tuy hay, nhưng nếu không thực hành diễn tập thì cũng chỉ là lý thuyết suông.
Y muốn chúng ta tưởng tượng mình là đại tướng quân, mỗi người dẫn đầu một đội quân có số lượng và trang bị tương đương để đối kháng.
Đương nhiên, ta và Trần Tiểu Nhị hai đứa làm nền hợp thành một đội, đóng vai quân phòng thủ. Trần đại ca cùng Tiểu Thái tử hợp thành một đội, đóng vai quân dị tộc.
Tiểu Thái tử nhìn ta và Trần Tiểu Nhị ở phía đối diện sa bàn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần đại ca.
Thật kỳ lạ, ta lại hiểu được ánh mắt này.
Thật ra ta cũng rất muốn cùng đội với Tiểu Thái tử, nghe nói thủ lĩnh của dị tộc đều là mỹ nhân.
Dị tộc có tên riêng của họ, gọi là tộc Tuyết Tùng, có lẽ bởi vì họ sống dưới chân núi tuyết.
Tộc Tuyết Tùng là xã hội mẫu hệ, nữ giới được tôn sùng. Người tộc Tuyết Tùng ai nấy đều xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết. Nghe nói trước đây khi tộc Tuyết Tùng suy yếu, không ít tộc nhân bị buộc phải đến đất nước ta kiếm sống, bán nghệ bán thân, không phải là ít.
Quả nhiên vận mệnh của cá nhân và quốc gia gắn liền với nhau.
Ta cảm thán một hồi, ngẩng đầu lên phát hiện bọn họ đều đang nhìn ta.
"Sao vậy?"
Tiểu Thái tử nhỏ giọng nói: "Đến lượt nàng bố trí quân rồi."
Ồ ồ.
Ta vội vàng để tướng sĩ của mình đi theo bước chân của Trần Tiểu Nhị.
Trong lúc Tiểu Thái tử đang nghiên cứu xuất binh, Trần Tiểu Nhị huých ta, ngang nhiên nói chuyện riêng trong lớp học: "Trước mặt đại ca ta mà ngươi cũng dám lơ đãng, ngươi thật sự rất lợi hại đấy."
Ta khiêm tốn: "Quá khen quá khen."
"Đùng" một tiếng, tượng gỗ Tướng quân của Trần Tiểu Nhị bị đẩy ngã, lăn lông lốc ra khỏi sa bàn.
Thật là thê lương.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, Tiểu Thái tử mặt lạnh tanh, quân đội đã bao vây Trần Tiểu Nhị hoàn toàn.
Liếc mắt thấy tay Trần đại ca run run, chén trà Bích Loa Xuân hảo hạng đổ cả vào gạch xanh.
Rồi ta nghe y nói: "Về bảo mẫu thân, ta thích Triệu Tiểu Hà."
Trần Tiểu Nhị kêu toáng lên: "Không phải chứ? Nàng ta á hả?"
Trần đại ca nghiêm túc nói: "Nàng ấy trông giống người ta từng thầm thương trộm nhớ."
Ta nghiến răng: "Vậy sao huynh không đi tìm người huynh thầm thương trộm nhớ đi!"
Trần đại ca vẻ mặt vô tội: "Nàng ấy đã lấy phu quân sinh con rồi, đành phải làm khó nàng vậy."
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Trần Tiểu Nhị, giọng ta run run: "Trần đại ca, chúng ta mới gặp lần đầu, huynh làm vậy không ổn lắm đâu?"
Y thong thả đặt chén trà xuống bàn, hỏi ta: "Không ổn chỗ nào?"
"Gặp lần đầu, phải lấy nhân nghĩa làm trọng, huynh hãm hại ta như vậy, thật là không có đạo đức." Ta khuyên nhủ.
Y gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên hỏi ngược lại: "Vậy, lần đầu ta làm thầy nàng, nàng lại không đến lớp, là đạo lý gì?"
Y chỉ một câu đã chặn họng ta, ta nhất thời cứng họng, y đã đứng dậy: "Ngày mai giờ Mùi, đến điểm binh trường."
Trần Tiểu Nhị nhét vội miếng mứt hoa hồng vào miệng, nhảy dựng lên đuổi theo y: "Đại ca, huynh đi đâu vậy?"
Trần đại ca biến mất sau cánh cửa hình trăng non, chỉ còn lại một câu nói đầy ai oán: "Về nhà xem mắt chứ còn đi đâu!"
9
Hôm sau ta ngoan ngoãn đến lớp.
Chân đi giày da, eo đeo loan đao nhỏ.
Mẫu thân tiễn ta ra cửa, ta hỏi bà: "Con có giống Hoa Mộc Lan không?"
Bà điểm nhẹ lên trán ta: "Đừng để bị thương đấy nhé."
Hứ.
Tiểu Thái tử thấy ta rất vui, sờ sờ trán ta hỏi ta đã đỡ hơn chưa.
À đúng rồi, lý do ta xin nghỉ không phải là "Trần Tiểu Nhị và Lý Tiểu Nhị quá phiền phức, ta chịu không nổi nữa, phải tìm một nơi yên tĩnh để ở nếu không ta sẽ phát điên".
Mà là "Hu hu hu, tiên sinh ơi, đầu con choáng váng, n.g.ự.c khó chịu, buồn nôn muốn ói… ọe… tiên sinh tiên sinh, người đừng đứng xa con như vậy, con nghi ngờ là di chứng của việc trúng độc, tiên sinh ơi con có thể xin phép về nhà tĩnh dưỡng không ạ?"
Vì vậy, nhìn vẻ mặt quan tâm của Tiểu Thái tử, ta thấy hơi ngại.
"Khỏe lắm rồi, khỏe như vâm, ta có thể ba quyền đánh c.h.ế.t một con hổ trắng mắt xanh."
Huynh ấy cười đến híp cả mắt, trông như vầng trăng khuyết.
Ta không nhịn được véo nhẹ vào má huynh ấy.
Trần Tiểu Nhị bước một bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: "Mau lên ngựa, nếu không đại ca ta sẽ cưới ngươi đấy."
Ngươi bị điên à?
Ta mặt mày đen sì đi theo hắn, Tiểu Thái tử hỏi ta: "Ai muốn cưới nàng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Một tên ngốc." Ta hậm hực, xoay người lên ngựa.
Tiểu Thái tử đi theo phía sau nhỏ giọng nói: "Người muốn cưới nàng, cũng không phải ai cũng là kẻ ngốc đâu."
Có vài người bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra đã đỏ mặt tía tai rồi.
Ừm, chính là ta.
Ta cúi đầu thúc ngựa, phóng thẳng đến điểm binh trường, từ xa đã thấy Trần đại ca đứng dưới ánh mặt trời.
Một thân hắc y, trông rất oai phong lẫm liệt.
Ta cúi đầu nhìn y phục trắng của mình, lại quay sang nhìn y phục trắng của Trần Tiểu Nhị, rồi lại nhìn y phục đen của Tiểu Thái tử.
Các đại nhân vật đều thích mặc đồ đen sao?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
10
Nắng quá gắt, ngay cả bóng người cũng có đường nét sắc lạnh.
May mà Trần đại ca không đến nỗi mất trí bắt chúng ta chạy ngựa dưới trời nắng chang chang, y vẫy tay ra hiệu cho chúng ta vào trong.
Trong phòng có một sa bàn khổng lồ, núi non trùng điệp, sông ngòi uốn lượn, là bản đồ thu nhỏ của toàn bộ lãnh thổ.
Trần đại ca nói, binh thư tuy hay, nhưng nếu không thực hành diễn tập thì cũng chỉ là lý thuyết suông.
Y muốn chúng ta tưởng tượng mình là đại tướng quân, mỗi người dẫn đầu một đội quân có số lượng và trang bị tương đương để đối kháng.
Đương nhiên, ta và Trần Tiểu Nhị hai đứa làm nền hợp thành một đội, đóng vai quân phòng thủ. Trần đại ca cùng Tiểu Thái tử hợp thành một đội, đóng vai quân dị tộc.
Tiểu Thái tử nhìn ta và Trần Tiểu Nhị ở phía đối diện sa bàn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần đại ca.
Thật kỳ lạ, ta lại hiểu được ánh mắt này.
Thật ra ta cũng rất muốn cùng đội với Tiểu Thái tử, nghe nói thủ lĩnh của dị tộc đều là mỹ nhân.
Dị tộc có tên riêng của họ, gọi là tộc Tuyết Tùng, có lẽ bởi vì họ sống dưới chân núi tuyết.
Tộc Tuyết Tùng là xã hội mẫu hệ, nữ giới được tôn sùng. Người tộc Tuyết Tùng ai nấy đều xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết. Nghe nói trước đây khi tộc Tuyết Tùng suy yếu, không ít tộc nhân bị buộc phải đến đất nước ta kiếm sống, bán nghệ bán thân, không phải là ít.
Quả nhiên vận mệnh của cá nhân và quốc gia gắn liền với nhau.
Ta cảm thán một hồi, ngẩng đầu lên phát hiện bọn họ đều đang nhìn ta.
"Sao vậy?"
Tiểu Thái tử nhỏ giọng nói: "Đến lượt nàng bố trí quân rồi."
Ồ ồ.
Ta vội vàng để tướng sĩ của mình đi theo bước chân của Trần Tiểu Nhị.
Trong lúc Tiểu Thái tử đang nghiên cứu xuất binh, Trần Tiểu Nhị huých ta, ngang nhiên nói chuyện riêng trong lớp học: "Trước mặt đại ca ta mà ngươi cũng dám lơ đãng, ngươi thật sự rất lợi hại đấy."
Ta khiêm tốn: "Quá khen quá khen."
"Đùng" một tiếng, tượng gỗ Tướng quân của Trần Tiểu Nhị bị đẩy ngã, lăn lông lốc ra khỏi sa bàn.
Thật là thê lương.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, Tiểu Thái tử mặt lạnh tanh, quân đội đã bao vây Trần Tiểu Nhị hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro