Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!
Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-19 14:16:03
“Anh và San San đã mua quà giúp em rồi, cộng thêm bữa ăn này, tổng cộng là 188.000 tệ. Em chỉ cần đưa anh 200.000 tệ là được."
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn ta.
Phía sau ghế của Lý San San có ba chiếc túi Chanel, năm chiếc túi Louis Vuitton và mấy món trang sức vàng bạc.
Biết là để xin lỗi giúp tôi, nhưng không biết còn tưởng đâu sắp dạm hỏi nhà gái luôn cơ đấy.
Trần Tư Viễn ngẩng cao đầu, ra vẻ rộng lượng:
"Đây là cơ hội cuối cùng để em cứu vãn mối quan hệ của chúng ta.”
“Em nên biết trân trọng đi.”
“Đừng để sau này ôm hận không dứt phải quay lại tìm anh, quỳ gối cầu xin anh tha thứ.”
“Lúc đó, có hối hận đến xanh ruột, anh cũng sẽ không đoái hoài đến em nữa!"
8
Tôi nhìn hắn ta như nhìn một kẻ thần kinh.
"Tôi chẳng làm gì sai, dựa vào đâu mà phải xin lỗi? Anh bị ảo tưởng à?"
Đám đồng nghiệp trong phòng cũng bắt đầu xôn xao.
"Tiểu Trần, chẳng phải cậu đợi Hà Niệm Niệm đến rồi ăn chút gì đó xong giải tán sao? Tôi còn phải đi đón con gái nữa."
"Đúng đấy, cuối tuần ai chẳng có việc riêng chứ?"
Rất nhiều người tỏ vẻ khó chịu, đứng dậy định rời đi.
Trần Tư Viễn hoảng hốt, vội vàng trấn an mọi người, sau đó quay ngoắt sang siết chặt cổ tay tôi, thấp giọng gằn từng chữ:
"Tổng giám đốc vừa chuyển cho em mười vạn, anh biết em vẫn còn tiền tiết kiệm. Mau đưa đây!"
Nhìn đồng nghiệp bắt đầu tụ tập quanh mình, tôi quyết định chơi tới bến luôn.
"Anh nghĩ tôi ngu chắc? Mọi người cứ tưởng anh mời, dựa vào đâu tôi phải bỏ ra hai mươi vạn để anh lấy lòng người khác?"
"Với lại, đừng có nhắc đến mối quan hệ của chúng ta nữa. Việc từng hẹn hò với anh là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời tôi đấy!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lời còn chưa dứt, Trần Tư Viễn đã giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi bị tát cũng không đau buồn mà nhếch mép cười, ung dung bước vào phòng tiệc cầm lên mấy món quà xa xỉ chia cho đồng nghiệp.
"Mấy chiếc túi này toàn hàng chục ngàn một cái.”
“Mọi người vất vả rồi, nhận lấy quà đi rồi về với gia đình!"
Lý San San thấy tôi phân phát quà cho mọi người mà chẳng có phần mình, liền bồn chồn xoay quanh tôi như chong chóng, nhưng lại chẳng dám hé răng nửa lời.
Cô ta chỉ biết quay sang trợn mắt với Trần Tư Viễn, thì thào chỉ đủ hai người nghe:
"Anh bảo mua tặng em mà! Mau lấy lại đi!"
Nghe Trần Tư Viễn nói tôi không chịu đưa hai mươi vạn, Lý San San lập tức nổi điên, bật khóc trước mặt trưởng phòng:
"Tôi không ngờ Hà Niệm Niệm lại có ác cảm với tôi đến vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thật ra là tôi muốn làm hòa với cô ta nên mới chủ động tổ chức bữa tiệc này.”
“Nhưng không ngờ cô ta lại bảo mình không làm gì sai, còn chửi tôi lắm chuyện, thậm chí còn nói mọi người không xứng đáng được ăn những món này!"
Tôi nghe xong chỉ biết vỗ tay bôm bốp.
Lật mặt nhanh như lật bánh tráng, tôi phục con người cô ta luôn!
Tôi không nói hai lời, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Lý San San ôm má nhào vào lòng Trần Tư Viễn.
Sắc mặt trưởng phòng ngày càng u ám, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Đúng là vô giáo dục, loại rác rưởi này sao nhân sự lại tuyển vào vậy? Mau cuốn gói rồi biến khỏi công ty ngay!"
Nghe đến đây, tôi liền mở điện thoại lên quay lại.
"Anh có thể lặp lại câu vừa rồi không? Tôi còn muốn gửi cho ba mẹ ruột nghe nữa."
Trưởng phòng trợn mắt giật lấy điện thoại tôi rồi hung hăng ném xuống đất, anh ta chỉ tay vào mặt tôi, quát:
"Mày còn dám quay lén? Tao làm việc ở đây năm năm rồi, mày nghĩ một thực tập sinh như mày có thể đấu lại tao chắc?"
"Tao chỉ cần búng tay một cái là mày có thể bị đuổi việc ngay lập tức đấy!"
Lý San San bấy giờ cũng lên tiếng hùa theo: "Đúng vậy, cô đừng quên, anh tôi chính là giám đốc nhân sự!"
…
Nửa tiếng sau.
Giám đốc nhân sự đến.
Trần Tư Viễn khoác vai Lý San San, vẻ mặt đắc ý.
Hắn ta không che giấu nổi niềm vui sướng trong mắt, nụ cười cao ngạo chứa đầy sự khinh thường và chế giễu dành cho tôi.
Lý San San thì cứ như tìm được cứu tinh, lập tức chạy đến ôm chân giám đốc nhân sự, khóc nấc lên:
"Anh à, cuối cùng anh cũng tới!”
“Anh nhất định phải giúp em xử lý con nhỏ này!”
“Nó mới đi làm ngày đầu mà đã quyến rũ tổng giám đốc, cách mấy hôm sau còn dẫn mẹ đến công ty làm loạn, bây giờ lại định cướp quà của em!"
Cô ta nói nhanh đến nỗi trưởng phòng còn chưa kịp mở miệng, đã bị cô ta cướp lời.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía giám đốc nhân sự.
Chỉ cần người này phán một câu, tôi sẽ lập tức cuốn gói rời đi.
Giám đốc nhân sự cau mày, ánh mắt chậm rãi đảo quanh phòng.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy bỗng thay đổi hoàn toàn.
Vẻ dữ dằn biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, thậm chí… mắt anh ấy còn hoe đỏ.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn ta.
Phía sau ghế của Lý San San có ba chiếc túi Chanel, năm chiếc túi Louis Vuitton và mấy món trang sức vàng bạc.
Biết là để xin lỗi giúp tôi, nhưng không biết còn tưởng đâu sắp dạm hỏi nhà gái luôn cơ đấy.
Trần Tư Viễn ngẩng cao đầu, ra vẻ rộng lượng:
"Đây là cơ hội cuối cùng để em cứu vãn mối quan hệ của chúng ta.”
“Em nên biết trân trọng đi.”
“Đừng để sau này ôm hận không dứt phải quay lại tìm anh, quỳ gối cầu xin anh tha thứ.”
“Lúc đó, có hối hận đến xanh ruột, anh cũng sẽ không đoái hoài đến em nữa!"
8
Tôi nhìn hắn ta như nhìn một kẻ thần kinh.
"Tôi chẳng làm gì sai, dựa vào đâu mà phải xin lỗi? Anh bị ảo tưởng à?"
Đám đồng nghiệp trong phòng cũng bắt đầu xôn xao.
"Tiểu Trần, chẳng phải cậu đợi Hà Niệm Niệm đến rồi ăn chút gì đó xong giải tán sao? Tôi còn phải đi đón con gái nữa."
"Đúng đấy, cuối tuần ai chẳng có việc riêng chứ?"
Rất nhiều người tỏ vẻ khó chịu, đứng dậy định rời đi.
Trần Tư Viễn hoảng hốt, vội vàng trấn an mọi người, sau đó quay ngoắt sang siết chặt cổ tay tôi, thấp giọng gằn từng chữ:
"Tổng giám đốc vừa chuyển cho em mười vạn, anh biết em vẫn còn tiền tiết kiệm. Mau đưa đây!"
Nhìn đồng nghiệp bắt đầu tụ tập quanh mình, tôi quyết định chơi tới bến luôn.
"Anh nghĩ tôi ngu chắc? Mọi người cứ tưởng anh mời, dựa vào đâu tôi phải bỏ ra hai mươi vạn để anh lấy lòng người khác?"
"Với lại, đừng có nhắc đến mối quan hệ của chúng ta nữa. Việc từng hẹn hò với anh là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời tôi đấy!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lời còn chưa dứt, Trần Tư Viễn đã giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi bị tát cũng không đau buồn mà nhếch mép cười, ung dung bước vào phòng tiệc cầm lên mấy món quà xa xỉ chia cho đồng nghiệp.
"Mấy chiếc túi này toàn hàng chục ngàn một cái.”
“Mọi người vất vả rồi, nhận lấy quà đi rồi về với gia đình!"
Lý San San thấy tôi phân phát quà cho mọi người mà chẳng có phần mình, liền bồn chồn xoay quanh tôi như chong chóng, nhưng lại chẳng dám hé răng nửa lời.
Cô ta chỉ biết quay sang trợn mắt với Trần Tư Viễn, thì thào chỉ đủ hai người nghe:
"Anh bảo mua tặng em mà! Mau lấy lại đi!"
Nghe Trần Tư Viễn nói tôi không chịu đưa hai mươi vạn, Lý San San lập tức nổi điên, bật khóc trước mặt trưởng phòng:
"Tôi không ngờ Hà Niệm Niệm lại có ác cảm với tôi đến vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thật ra là tôi muốn làm hòa với cô ta nên mới chủ động tổ chức bữa tiệc này.”
“Nhưng không ngờ cô ta lại bảo mình không làm gì sai, còn chửi tôi lắm chuyện, thậm chí còn nói mọi người không xứng đáng được ăn những món này!"
Tôi nghe xong chỉ biết vỗ tay bôm bốp.
Lật mặt nhanh như lật bánh tráng, tôi phục con người cô ta luôn!
Tôi không nói hai lời, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Lý San San ôm má nhào vào lòng Trần Tư Viễn.
Sắc mặt trưởng phòng ngày càng u ám, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Đúng là vô giáo dục, loại rác rưởi này sao nhân sự lại tuyển vào vậy? Mau cuốn gói rồi biến khỏi công ty ngay!"
Nghe đến đây, tôi liền mở điện thoại lên quay lại.
"Anh có thể lặp lại câu vừa rồi không? Tôi còn muốn gửi cho ba mẹ ruột nghe nữa."
Trưởng phòng trợn mắt giật lấy điện thoại tôi rồi hung hăng ném xuống đất, anh ta chỉ tay vào mặt tôi, quát:
"Mày còn dám quay lén? Tao làm việc ở đây năm năm rồi, mày nghĩ một thực tập sinh như mày có thể đấu lại tao chắc?"
"Tao chỉ cần búng tay một cái là mày có thể bị đuổi việc ngay lập tức đấy!"
Lý San San bấy giờ cũng lên tiếng hùa theo: "Đúng vậy, cô đừng quên, anh tôi chính là giám đốc nhân sự!"
…
Nửa tiếng sau.
Giám đốc nhân sự đến.
Trần Tư Viễn khoác vai Lý San San, vẻ mặt đắc ý.
Hắn ta không che giấu nổi niềm vui sướng trong mắt, nụ cười cao ngạo chứa đầy sự khinh thường và chế giễu dành cho tôi.
Lý San San thì cứ như tìm được cứu tinh, lập tức chạy đến ôm chân giám đốc nhân sự, khóc nấc lên:
"Anh à, cuối cùng anh cũng tới!”
“Anh nhất định phải giúp em xử lý con nhỏ này!”
“Nó mới đi làm ngày đầu mà đã quyến rũ tổng giám đốc, cách mấy hôm sau còn dẫn mẹ đến công ty làm loạn, bây giờ lại định cướp quà của em!"
Cô ta nói nhanh đến nỗi trưởng phòng còn chưa kịp mở miệng, đã bị cô ta cướp lời.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía giám đốc nhân sự.
Chỉ cần người này phán một câu, tôi sẽ lập tức cuốn gói rời đi.
Giám đốc nhân sự cau mày, ánh mắt chậm rãi đảo quanh phòng.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy bỗng thay đổi hoàn toàn.
Vẻ dữ dằn biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, thậm chí… mắt anh ấy còn hoe đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro