Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!

Chương 1

Đang cập nhật

2025-03-19 14:16:03

Ngày đầu tiên đi làm, tổng giám đốc bảo tôi rất giống đứa con gái thất lạc của ông ấy, trả tôi mức lương mười vạn, yêu cầu mỗi cuối tuần đi ăn trưa với phu nhân.

 

Bạn trai tôi đứng trước toàn bộ đồng nghiệp trong phòng ban, mắng tôi thậm tệ:

 

"Em cũng tin cái lý do vụng về như vậy à? Đây chính là quy tắc ngầm trong công sở đấy! Nếu mẹ em biết chuyện đầu tiên em làm sau khi tốt nghiệp là ôm đùi một ông già để kiếm lợi, chắc chắn bà ấy tức đến mức nhảy lầu mất!"

 

Thế là tôi từ chối lời đề nghị của sếp.

 

Sau đó, có người tố cáo rằng chúng tôi đã lén lút xúc phạm tổng giám đốc, lãnh đạo lập tức sa thải cả hai.

 

Bạn trai tôi bị đả kích nặng nề, dọn đến nhà tôi ăn nhờ ở đậu mà không chịu đi làm. Hết tiền, hắn ta lại quay sang vòi mẹ tôi.

 

Thậm chí, hắn ta còn giới thiệu cho tôi một đường dây bán trứng* (*tế bào trứng)

 

Tôi từ chối, nhưng lại bị hắn ta chuốc thuốc mê đưa vào một phòng khám chui. Do thao tác không đảm bảo, tôi đau đớn đến chết.

 

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày đầu tiên gặp tổng giám đốc.

 

Lần này, tôi hét lớn:

 

"Sếp ơi! Ngài đúng là ba ruột của tôi dù chúng ta chẳng có huyết thống gì, mãi yêu!”

 

1

 

"Nghe nói con gái của tổng giám đốc bị thất lạc từ năm bảy tuổi?"

 

"Sau khi cô bé mất tích, công ty này làm ăn phát đạt hẳn lên… Chắc là bị đem đi hiến tế rồi, giới nhà giàu thích chơi mấy trò này lắm."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

……

 

"Niệm Niệm, đám tư bản đều bẩn thỉu cả. Sau này thấy tổng giám đốc thì tránh xa ra."

 

Bạn trai tôi, Trần Tư Viễn, thì thầm bên tai, kiên nhẫn răn dạy tôi:

 

"Em mới tốt nghiệp, chân ướt chân ráo bước chân vào xã hội còn chưa biết gì, phải nghe lời anh, hiểu chưa?"

 

Nhưng tôi chỉ lạnh lùng bật cười, lao thẳng ra khỏi phòng trà.

 

Đứng trước tổng giám đốc đang thị sát công việc, tôi lớn tiếng gọi:

 

"Sếp ơi! Ngài là ba của con sao?"

 

"Hai chúng ta đều có hai mắt, đều là người da vàng tóc đen, nhìn hệt nhau luôn đấy!"

 

"Con biết mà! Con biết Đào Bạch Bạch sẽ không bao giờ làm con thất vọng! Chắc chắn ba chính là ba con!"

 

Cả tầng lầu lặng ngắt như tờ trong chớp mắt.

 

Đám quản lý cấp cao và đồng nghiệp đều c.h.ế.t sững trước hành động của tôi.

 

Tổng giám đốc buông tài liệu trong tay xuống, bước đến trước mặt tôi, ánh mắt từ kinh ngạc và sửng sốt dần dần chuyển thành kích động.

 

Ông ấy nắm lấy tay tôi, cẩn thận quan sát, giọng nói run rẩy:

 

"Vậy là đúng rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ông kéo tôi vào văn phòng, nói rằng con gái ông cũng có một nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay giống tôi.

 

Rồi ông hỏi han ký ức thời thơ ấu của tôi.

 

Đến khi tôi bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt của bạn trai đã hoàn toàn thay đổi.

 

Hắn ta hằn học ném tập tài liệu vào mặt tôi, chỉ tay mắng mỏ:

 

"Hà Niệm! Em còn biết xấu hổ không hả? Tốt nghiệp cao học mà lại chạy theo nịnh nọt tư bản à?"

 

"Cả công ty đều biết em là bạn gái anh đấy! Lần này em làm anh mất mặt quá rồi!"

 

"Nếu còn không chịu tỉnh ngộ thì chia tay đi!"

 

Tôi bật cười.

 

"Được thôi."

 

Tự mình nắm bắt cơ hội tốt vẫn hơn là bám theo hắn ta để bị bán trứng.

 

2

 

Kiếp trước cũng y hệt như vậy.

 

Sau khi trò chuyện với tổng giám đốc trong văn phòng, ông ấy nói rằng không chỉ ngoại hình, tính cách mà cả nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay tôi cũng trùng khớp với con gái thất lạc của mình.

 

Ông hỏi tôi có đồng ý làm xét nghiệm ADN không. Dù kết quả ra sao, ông vẫn muốn tôi dọn về nhà ở.

 

Mười mấy năm qua, bà Dư vì nhớ con mà mắc chứng trầm cảm nặng. Tổng giám đốc hy vọng tôi có thể thường xuyên bầu bạn với bà ấy, giúp bà vui vẻ hơn.

 

Tổng giám đốc Dư Chấn Hoa là một doanh nhân nổi tiếng, nhiều lần xuất hiện trên bản tin thời sự.

 

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi thấy đôi tay ông ấy run rẩy, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn.

 

Tôi không thể từ chối một người ba đang tuyệt vọng được.

 

Nhưng hôm qua, mẹ tôi bị ngã gãy chân đang phải bó bột ở nhà… Tôi cần chăm sóc bà ấy.

 

Thế nên, tôi khéo léo từ chối lời đề nghị dọn đến nhà họ Dư, chỉ đồng ý đến gặp phu nhân mỗi cuối tuần, cùng phu nhân đi dạo và ăn trưa.

 

Còn về xét nghiệm ADN, tôi vẫn muốn suy nghĩ thêm.

 

Tôi sợ một khi có kết quả, dù thế nào cũng sẽ khiến mẹ tôi đau lòng.

 

Ngay lúc đó, tổng giám đốc đã chuyển khoản cho tôi mười vạn, cam kết rằng từ nay về sau lương tháng của tôi sẽ tính theo mức này. Nếu tôi có bất kỳ yêu cầu nào thì cứ việc nói với ông.

 

Bước ra khỏi văn phòng, tôi phấn khích đến run rẩy.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một khoản tiền lớn như vậy!

 

Tôi nghĩ, sau khi tan làm sẽ đi mua thực phẩm chức năng bổ sung canxi cho mẹ, rồi đãi Trần Tư Viễn một bữa lẩu, mua thêm một đôi giày thể thao cho hắn ta.

 

Nhưng Trần Tư Viễn đã phát hiện ra lịch sử giao dịch của tôi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!

Số ký tự: 0