Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-19 14:16:03

Hắn ta giận dữ quét sạch đống tài liệu trên bàn, lớn tiếng quát:

 

"Ông ta nhìn em với ánh mắt dơ bẩn như vậy, em không thấy sao?!"

 

"Nếu muốn ôm đùi lão già thì cần gì phải học lên cao học? Đợi đến mười tám tuổi là có thể lên sân khấu ngồi tiếp khách rồi!"

 

"Mẹ kiếp! Không ngờ trường học của anh lại đào tạo ra loại sinh viên hư hỏng như em!"

 

"Anh khuyên em mau chóng trả lại số tiền đó! Nếu không, anh phải cân nhắc lại mối quan hệ này rồi!"

 

Trước mặt tất cả đồng nghiệp, hắn ta chửi bới tôi không chừa một lời tục tĩu nào.

 

Mặt tôi đỏ bừng, cắn răng chuyển trả lại mười vạn, còn hứa sẽ không qua lại với tổng giám đốc nữa.

 

Thế gian này chẳng có bức tường nào không lọt gió cả.

 

Tin tức nhanh chóng đến tai ban lãnh đạo.

 

Không lâu sau, Trần Tư Viễn và tôi bị sa thải vì hành vi xúc phạm tổng giám đốc.

 

Hắn ta đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, không chịu tìm việc và dọn đến nhà tôi ở, ăn nhờ ở đậu suốt một thời gian dài.

 

Mẹ tôi thì cực kỳ dung túng hắn ta, thậm chí còn rút toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời ra cho hắn ta tiêu xài.

 

Cả gia đình chỉ dựa vào mức lương 4.000 tệ mỗi tháng của tôi khi còn là thực tập sinh, chẳng mấy chốc đã cạn kiệt.

 

Một ngày nọ, Trần Tư Viễn dẫn một người môi giới đến nhà, quảng cáo rằng tôi là sinh viên trường danh giá, ngoại hình xuất sắc nên sẽ có nguồn gen tốt.

 

Hắn ta đang cố thuyết phục tôi bán trứng.

 

Tôi kiên quyết từ chối.

 

Không ngờ, Trần Tư Viễn rình rập ở cổng khu chung cư, nhân lúc tôi sơ hở, hắn ta đánh thuốc mê rồi đưa tôi đến một phòng khám chui.

 

Trên bàn phẫu thuật bẩn thỉu ấy, tôi đau đớn đến chết.

 

3

 

Nhớ đến đây, tôi không thể nhịn nổi nữa, cười lạnh một tiếng.

 

"Anh nhất định phải nghĩ mọi chuyện bẩn thỉu đến thế à?"

 

"Nếu ông ấy thật sự là ba ruột của tôi thì sao? Anh không ủng hộ tôi đi tìm lại ba mẹ ruột của mình à?"

 

Trần Tư Viễn trố mắt nhìn tôi, khó tin thốt lên:

 

"Hà Niệm Niệm, em đừng có nằm mơ nữa! Em có chỗ nào giống thiên kim tiểu thư chứ?!"

 

"Chẳng lẽ cứ có một gã đàn ông mặc vest đi ngang qua, em liền sẵn sàng ôm chân người đó, lên giường gọi ông ta là ba chắc? Muốn làm con giáp thứ mười ba à, em thật khiến người ta buồn nôn!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng hắn ta ngày càng lớn, thu hút sự chú ý của đồng nghiệp xung quanh.

 

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

 

"Tổng giám đốc Dư cũng 60 tuổi rồi nhỉ? Mùi già chắc nồng nặc lắm."

 

"Bây giờ mấy cô gái trẻ chỉ thấy tiền là sáng mắt thôi, miễn giá cao là được, 80 tuổi cũng thơm phức á chứ!"

 

"Gã đàn ông này thảm thật, đi làm chẳng kiếm được đồng nào mà còn mất luôn bạn gái. Quen sáu năm rồi, chắc cũng chi không ít đâu, đúng là tội nghiệp."

 

Tôi trợn mắt.

 

Nếu những người này cũng bị bạn trai của mình chuốc thuốc mê rồi lén đưa đi bán trứng, e là bây giờ cũng chẳng cười nổi đâu.

 

Tôi mở điện thoại bật camera quay lại, hướng thẳng về phía Trần Tư Viễn, lớn giọng tuyên bố:

 

"Mọi người làm chứng giúp tôi nhé!

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Trần Tư Viễn công khai nhục mạ tôi bằng ngôn từ quá khích, còn bịa đặt rằng tổng giám đốc có quy tắc ngầm với thực tập sinh.

 

Hắn ta tung tin thất thiệt, gây ảnh hưởng tiêu cực đến công ty, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật lao động!"

 

Tôi còn chưa nói xong, sắc mặt Trần Tư Viễn đã thay đổi.

 

Hắn ta vốn hống hách ngang ngược, nhưng giờ lại nín họng ngay tức khắc.

 

Tôi lập tức thừa cơ chọc thêm một nhát.

 

"Chẳng phải anh ghét tư bản lắm sao? Tiếp tục chửi đi chứ! Anh là nghiên cứu sinh cơ mà, sợ gì bị trừ lương, bị sa thải?"

 

"Còn nữa, chiếc vòng cổ đầu tiên hắn tặng tôi là hàng nhái Pinduoduo. Không cần mang đến cửa hàng chính hãng giám định đâu, cứ để gần nam châm là nó tự dính vào luôn rồi."* 

 

"Còn vụ đi ăn lẩu Haidilao ấy à? Đợi đến 9 giờ tối để được giảm giá sinh viên 69% mới chịu dẫn tôi đi, bữa đó hết có 100 tệ, thế mà suốt hai năm nay cứ bô bô rằng tôi là kẻ đào mỏ!"

 

"Thi đậu cao học là do tôi tự học chăm chỉ, chẳng liên quan gì đến anh hết. Tình yêu như việc trồng hoa, nếu dựa vào anh mà sống thì tôi đã c.h.ế.t héo từ đời nào luôn rồi!"

 

Sắc mặt Trần Tư Viễn lập tức đỏ bừng như gan lợn, cổ họng nghẹn lại, há miệng mấp máy nửa ngày cũng không nói được câu nào.

 

Đám người hóng chuyện đứng xem nãy giờ cũng đột nhiên mất trí nhớ, lúc trước còn hùa theo hắn ta chê bai tổng giám đốc, bây giờ lại lập tức đổi chiều.

 

"Hai người đi ăn lẩu chỉ tốn có 100 tệ, thế mà còn bị chửi là kẻ đào mỏ? Anh trai à, anh đang diễn trò gì đấy?"

 

"Công ty mình có phúc lợi thuộc hàng tốt nhất trong ngành, tổng giám đốc cũng chẳng tệ như anh nghĩ đâu. Nhỡ đâu Niệm Niệm thật sự là thiên kim bị thất lạc thì sao? Anh không muốn bạn gái tìm lại ba mẹ ruột à? Đúng là đồ chuột cống lầm lũi trong bóng tối!"

 

Mặt Trần Tư Viễn đỏ gay như sắp phát nổ.

 

Hắn ta trừng mắt nhìn tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn cố nín nhịn.

 

Tôi cười thầm trong bụng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!

Số ký tự: 0