Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!
Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-19 14:16:03
Trần Tư Viễn là kiểu đàn ông sĩ diện, lúc nào cũng tỏ ra hào phóng với bạn gái trước mặt người ngoài.
Nhưng thực chất, những hành động "rộng rãi" của hắn ta đều nhằm thỏa mãn cơn nghiện kiểm soát.
Chúng tôi yêu nhau lâu như vậy, đương nhiên tôi hiểu rõ hắn ta có điểm yếu gì.
Nhìn hắn ta giận đến mức bóp chặt tài liệu nhưng vẫn không lật được trang nào, tôi vô cùng khoái chí.
Đang định bước ra khỏi phòng thì một giọng nói chói tai vang lên.
"Hà Niệm Niệm! Ngày đầu đi làm mà cô dám gây náo loạn thế này, ảnh hưởng đến cả công việc của mọi người!"
"Tiện thể, ra ngoài mua cà phê cho cả nhóm đi! Starbucks nhé. Không được thanh toán bằng công quỹ, coi như phạt cô vì tội gây rối."
Tôi đang nghĩ đến bà Dư nên vội vàng đáp:
"Muốn uống thì tự đi mà mua, tôi không uống."
Đến khi quay đầu lại, tôi mới nhận ra người vừa lên tiếng là trưởng nhóm Lý San San.
Cái tên này… tôi đã thấy trên địa chỉ nhận hàng dự phòng trong tài khoản Taobao của Trần Tư Viễn.
Nhưng lúc này, chẳng gì có thể cản tôi đi cung cấp giá trị tinh thần cho phu nhân đại gia cả.
4
Hôm nay đúng là sinh nhật của bà Dư.
Nghe đồng nghiệp buôn chuyện, bà ấy luôn xem ngày này là khoảng thời gian đau khổ nhất trong năm, bởi con gái bà mất tích cũng vào ngày này.
Tôi mạnh tay chi tiền, đặt một chiếc bánh sinh nhật, mua một bó hoa tươi thanh nhã.
Nghĩ đến việc đến nhà họ Dư đúng giờ cơm, tôi còn ghé chợ mua ít rau củ theo mùa, hải sản tươi sống, cả thịt gà, vịt, cá.
Tra Google thấy tổng giám đốc và phu nhân đều là người Giang Tây, ăn cay khá giỏi.
Mà vừa hay, món Giang Tây lại chính là sở trường của tôi!
Dù tài khoản đã tăng thêm 10 vạn nhưng thói quen tiết kiệm đã ăn vào máu, tôi vẫn kéo theo cả đống túi lớn túi nhỏ chen lên xe buýt.
Nhà họ Dư nằm trên sườn núi.
Tôi leo dốc đến mức mệt bở hơi tai, vậy mà Trần Tư Viễn vẫn không ngừng gọi điện cho tôi.
[Nếu em còn không về, anh sẽ kể với mẹ em chuyện em tùy tiện nhận bừa một ông ba đấy nhé!]
[Công việc này là mẹ em nhờ anh xin cho, vậy mà em không biết quý trọng, còn làm liên lụy đến anh!]
[Bà ấy chắc sẽ thấy có lỗi mà dúi anh một phong bao đỏ để bù đắp mất! Có khi còn chống gậy đến công ty đấy.]
Tôi vừa nhìn điện thoại vừa tức điên lên.
Trước đây, tôi chỉ biết hắn ta bủn xỉn, không ngờ hắn ta lại đê tiện đến mức này.
Nhưng bây giờ không phải lúc để chấp nhặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ sinh nhật của bà Dư, bởi đây chính là chìa khóa dẫn đến tương lai giàu sang của tôi!
Còn mẹ tôi, tôi sẽ giải thích với bà sau.
Tôi cắn răng nhắn lại một câu, giận dữ mắng:
[Nếu mẹ tôi có chuyện gì thì anh cứ chuẩn bị tinh thần đi!]
Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền thấy một người phụ nữ đứng trước cổng biệt thự, dường như đã đợi từ lâu.
Tuy chưa bao giờ gặp bà ấy, nhưng tôi chỉ cần nhìn một cái đã biết đó là bà Dư.
Bà ấy khoác một chiếc khăn choàng, dù khí chất đoan trang nhưng cơ thể gầy gò đến mức sắp trơ cả xương.
Bà sai người giúp việc nhận lấy đống đồ trong tay tôi, mắt hoe đỏ, run rẩy chạm vào tóc tôi, sau đó nắm lấy tay tôi, nhiều lần nghẹn ngào không thốt thành lời.
Tôi cố để cảm xúc của mình lan tỏa đến bà, nở nụ cười thật tươi.
"Chúc mừng sinh nhật dì ạ! Con không biết dì kiêng gì nên mua mỗi thứ một ít. Hôm nay để con trổ tài nấu nướng cho dì nhé!"
Nói rồi, tôi nhanh chóng vào bếp thành thạo chuẩn bị nguyên liệu, cắt thịt, làm cá, sơ chế nội tạng, rồi bắc chảo phi thơm dầu.
Vài động tác đảo chảo dứt khoát, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp gian bếp.
Bà Dư và người giúp việc đứng bên ngoài sững sờ nhìn tôi.
Tôi ngày càng đắc ý, chỉ chốc lát sau đã bưng tám món lên bàn, đúng lúc tổng giám đốc cũng tan làm về đến nhà.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau khi thổi nến, tôi háo hức nhìn họ nếm thử.
Bà Dư cẩn trọng đưa một miếng cá vào miệng.
Dù phong thái quý phái khiến bà kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt sáng lên đã nói rõ tất cả.
"Đây đúng là món Giang Tây chính gốc. Niệm Niệm, con học nấu ăn từ ai vậy? Là mẹ con dạy sao?"
Tổng giám đốc cũng lên tiếng:
"Trên hồ sơ ghi con tốt nghiệp cao học, không phải bếp trưởng New Oriental* mà."
*New Oriental: Một tổ chức giáo dục nổi tiếng ở Trung Quốc, không liên quan đến ngành bếp núc.
Tôi gãi đầu cười ngượng:
"Hồi nhỏ, mẹ gửi con cho bác chủ quán cơm đầu hẻm trông giúp.”
“Bác ấy bảo: 'Không nuôi kẻ rảnh rỗi', thế là mới học hết lớp 1, con đã biết cầm chảo đồng hai chục ký rồi."
Tổng giám đốc và bà Dư ăn sạch toàn bộ món trên bàn.
Cơm nước xong, tôi định cáo từ, vì mẹ vẫn đang chờ tôi chăm sóc ở nhà.
Nhưng bà Dư lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng dịu dàng:
"Niệm Niệm, con có thể làm xét nghiệm ADN không? Đừng áp lực quá, dù không phải con gái dì thì con vẫn có thể thường xuyên đến đây chơi."
Nhưng thực chất, những hành động "rộng rãi" của hắn ta đều nhằm thỏa mãn cơn nghiện kiểm soát.
Chúng tôi yêu nhau lâu như vậy, đương nhiên tôi hiểu rõ hắn ta có điểm yếu gì.
Nhìn hắn ta giận đến mức bóp chặt tài liệu nhưng vẫn không lật được trang nào, tôi vô cùng khoái chí.
Đang định bước ra khỏi phòng thì một giọng nói chói tai vang lên.
"Hà Niệm Niệm! Ngày đầu đi làm mà cô dám gây náo loạn thế này, ảnh hưởng đến cả công việc của mọi người!"
"Tiện thể, ra ngoài mua cà phê cho cả nhóm đi! Starbucks nhé. Không được thanh toán bằng công quỹ, coi như phạt cô vì tội gây rối."
Tôi đang nghĩ đến bà Dư nên vội vàng đáp:
"Muốn uống thì tự đi mà mua, tôi không uống."
Đến khi quay đầu lại, tôi mới nhận ra người vừa lên tiếng là trưởng nhóm Lý San San.
Cái tên này… tôi đã thấy trên địa chỉ nhận hàng dự phòng trong tài khoản Taobao của Trần Tư Viễn.
Nhưng lúc này, chẳng gì có thể cản tôi đi cung cấp giá trị tinh thần cho phu nhân đại gia cả.
4
Hôm nay đúng là sinh nhật của bà Dư.
Nghe đồng nghiệp buôn chuyện, bà ấy luôn xem ngày này là khoảng thời gian đau khổ nhất trong năm, bởi con gái bà mất tích cũng vào ngày này.
Tôi mạnh tay chi tiền, đặt một chiếc bánh sinh nhật, mua một bó hoa tươi thanh nhã.
Nghĩ đến việc đến nhà họ Dư đúng giờ cơm, tôi còn ghé chợ mua ít rau củ theo mùa, hải sản tươi sống, cả thịt gà, vịt, cá.
Tra Google thấy tổng giám đốc và phu nhân đều là người Giang Tây, ăn cay khá giỏi.
Mà vừa hay, món Giang Tây lại chính là sở trường của tôi!
Dù tài khoản đã tăng thêm 10 vạn nhưng thói quen tiết kiệm đã ăn vào máu, tôi vẫn kéo theo cả đống túi lớn túi nhỏ chen lên xe buýt.
Nhà họ Dư nằm trên sườn núi.
Tôi leo dốc đến mức mệt bở hơi tai, vậy mà Trần Tư Viễn vẫn không ngừng gọi điện cho tôi.
[Nếu em còn không về, anh sẽ kể với mẹ em chuyện em tùy tiện nhận bừa một ông ba đấy nhé!]
[Công việc này là mẹ em nhờ anh xin cho, vậy mà em không biết quý trọng, còn làm liên lụy đến anh!]
[Bà ấy chắc sẽ thấy có lỗi mà dúi anh một phong bao đỏ để bù đắp mất! Có khi còn chống gậy đến công ty đấy.]
Tôi vừa nhìn điện thoại vừa tức điên lên.
Trước đây, tôi chỉ biết hắn ta bủn xỉn, không ngờ hắn ta lại đê tiện đến mức này.
Nhưng bây giờ không phải lúc để chấp nhặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ sinh nhật của bà Dư, bởi đây chính là chìa khóa dẫn đến tương lai giàu sang của tôi!
Còn mẹ tôi, tôi sẽ giải thích với bà sau.
Tôi cắn răng nhắn lại một câu, giận dữ mắng:
[Nếu mẹ tôi có chuyện gì thì anh cứ chuẩn bị tinh thần đi!]
Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền thấy một người phụ nữ đứng trước cổng biệt thự, dường như đã đợi từ lâu.
Tuy chưa bao giờ gặp bà ấy, nhưng tôi chỉ cần nhìn một cái đã biết đó là bà Dư.
Bà ấy khoác một chiếc khăn choàng, dù khí chất đoan trang nhưng cơ thể gầy gò đến mức sắp trơ cả xương.
Bà sai người giúp việc nhận lấy đống đồ trong tay tôi, mắt hoe đỏ, run rẩy chạm vào tóc tôi, sau đó nắm lấy tay tôi, nhiều lần nghẹn ngào không thốt thành lời.
Tôi cố để cảm xúc của mình lan tỏa đến bà, nở nụ cười thật tươi.
"Chúc mừng sinh nhật dì ạ! Con không biết dì kiêng gì nên mua mỗi thứ một ít. Hôm nay để con trổ tài nấu nướng cho dì nhé!"
Nói rồi, tôi nhanh chóng vào bếp thành thạo chuẩn bị nguyên liệu, cắt thịt, làm cá, sơ chế nội tạng, rồi bắc chảo phi thơm dầu.
Vài động tác đảo chảo dứt khoát, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp gian bếp.
Bà Dư và người giúp việc đứng bên ngoài sững sờ nhìn tôi.
Tôi ngày càng đắc ý, chỉ chốc lát sau đã bưng tám món lên bàn, đúng lúc tổng giám đốc cũng tan làm về đến nhà.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau khi thổi nến, tôi háo hức nhìn họ nếm thử.
Bà Dư cẩn trọng đưa một miếng cá vào miệng.
Dù phong thái quý phái khiến bà kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt sáng lên đã nói rõ tất cả.
"Đây đúng là món Giang Tây chính gốc. Niệm Niệm, con học nấu ăn từ ai vậy? Là mẹ con dạy sao?"
Tổng giám đốc cũng lên tiếng:
"Trên hồ sơ ghi con tốt nghiệp cao học, không phải bếp trưởng New Oriental* mà."
*New Oriental: Một tổ chức giáo dục nổi tiếng ở Trung Quốc, không liên quan đến ngành bếp núc.
Tôi gãi đầu cười ngượng:
"Hồi nhỏ, mẹ gửi con cho bác chủ quán cơm đầu hẻm trông giúp.”
“Bác ấy bảo: 'Không nuôi kẻ rảnh rỗi', thế là mới học hết lớp 1, con đã biết cầm chảo đồng hai chục ký rồi."
Tổng giám đốc và bà Dư ăn sạch toàn bộ món trên bàn.
Cơm nước xong, tôi định cáo từ, vì mẹ vẫn đang chờ tôi chăm sóc ở nhà.
Nhưng bà Dư lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng dịu dàng:
"Niệm Niệm, con có thể làm xét nghiệm ADN không? Đừng áp lực quá, dù không phải con gái dì thì con vẫn có thể thường xuyên đến đây chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro