Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!
Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-19 14:16:03
"Dì rất thích con, chú Dư cũng sẽ tiếp tục trả con mức lương này, được không?"
Tôi cười tít mắt, suýt không khép nổi miệng.
Dĩ nhiên là không có ý kiến gì rồi!
Tôi lập tức bứt mấy cọng tóc đưa bà ấy.
Bà Dư hờn trách, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
"Có đau không?"
Tôi cười ngây ngô:
"Không đau ạ! Hoàn toàn không cảm thấy gì luôn!"
Một tháng mười vạn, một năm là một trăm hai mươi vạn!
Tôi nhận thầu toàn bộ giá trị tinh thần của phu nhân đại gia trong tương lai luôn rồi!
Tất cả các ngày lễ lớn nhỏ, mỗi thứ Bảy, Chủ Nhật, tôi đều sẽ ở đây làm "chuyên viên chăm sóc tâm hồn"!
5
Tôi nhảy chân sáo rời khỏi biệt thự, trong đầu đã lên kế hoạch sẵn:
Tết này có thể mua cho mẹ một chiếc xe nhỏ để tiện đi lại, mùa đông đi làm cũng đỡ lạnh hơn.
Để toàn tâm toàn ý chăm sóc bà Dư, tôi quyết định tắt máy điện thoại.
Lúc mở lại, có 88 cuộc gọi nhỡ từ Trần Tư Viễn và 18 cuộc từ mẹ tôi!
Tôi vội vàng gọi lại báo bình an, cũng định nhân cơ hội chia sẻ tin vui.
Nhưng chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vang lên tiếng mắng xối xả của mẹ tôi:
"Mau đến công ty ngay! Hà Niệm Niệm, mẹ cứ nghĩ con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ai ngờ con cũng chẳng khác gì mấy đứa con gái hám tiền ngoài kia!"
Tôi hít sâu một hơi.
"Mẹ, con sẽ đến ngay. Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu."
Khi tôi đến nơi, mẹ tôi đang quỳ trước mặt Trần Tư Viễn.
Mọi người xung quanh đều nhìn với ánh mắt lạnh nhạt.
Trước mặt hắn ta là một chồng phong bao lì xì dày cộp.
Tôi lập tức nổi giận.
"Mẹ! Đầu gối mẹ còn chưa lành hẳn, mẹ mau đứng dậy đi!"
Lý San San liếc tôi một cái, chậm rãi nói:
"Cuối cùng Niệm Niệm cũng về rồi. Nghe tôi khuyên một câu, người trẻ tuổi đôi khi phạm lỗi cũng không sao, nhưng phải biết nghĩ đến ba mẹ mình chứ.”
“Cô tùy hứng không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, lại còn khiến mẹ cô phải quỳ ở đây suốt bốn tiếng đồng hồ. Thật không ra thể thống gì!"
Tôi vừa hét lên vừa kéo mẹ dậy:
"Nếu mẹ tôi có chuyện gì, chị làm tổ trưởng thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy!"
Mẹ tôi vùng vẫy thoát ra, giận dữ gằn từng tiếng:
"Con ra ngoài cũng cư xử vô giáo dục như thế à? Mọi người đã nói hết với mẹ rồi!”
“Chính con tự nguyện theo tổng giám đốc vào phòng làm việc, ông ta còn chuyển khoản riêng cho con 10 vạn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con nói xem, số tiền này không qua tài vụ mà chuyển thẳng vào tài khoản cá nhân con, nghe đã thấy ghê tởm!”
“Con làm ra chuyện bẩn thỉu như thế thì còn mặt mũi nào mà dám lớn tiếng quát tháo?"
Mồ hôi túa đầy trán tôi.
Mẹ tôi luôn cả tin, ai nói gì cũng cho là thật.
Lý San San đưa bà cốc nước, dịu dàng an ủi:
"Chịu khó dạy dỗ con cái, chuyện này không liên quan gì đến bác đâu, bác gái. Có những đứa trẻ sinh ra đã không biết điều rồi."
Mẹ tôi kiên quyết quỳ xuống lần nữa, khẩn khoản nói:
"Mẹ đã đưa hết hai mươi vạn tiền tiết kiệm cả đời cho tổ trưởng Lý rồi.”
“Hà Niệm Niệm, mẹ đã cố hết sức giúp con rồi, bây giờ chỉ cần con cúi đầu xin lỗi bạn trai và đồng nghiệp một câu thôi!"
Tôi không thể tin nổi, gào lên:
"Mẹ có tỉnh táo không vậy?! Mẹ không hề tin con sao? Con chẳng làm gì sai cả!”
“Hai mươi vạn đó là cả đời mẹ dành dụm, mẹ nói đưa là đưa luôn?”
“Trước đây, con muốn ăn một miếng thịt cũng phải năn nỉ mẹ cả tuần! Con đã phạm tội gì sao? Con chỉ là không mua cà phê thôi mà!"
Mẹ tôi đứng bật dậy, không biết dây thần kinh nào bị kích thích, đột ngột lao đến bên cửa sổ.
Chưa đầy hai giây, bà đã trèo lên ghế, nửa người thò hẳn ra ngoài.
"Mẹ không muốn sống nữa!"
"Dù sao mẹ cũng ngu ngốc, chỉ biết làm phiền con!"
…
Trời ạ, đây là tầng 28 đấy!
6
Không chỉ tôi, mà tất cả đồng nghiệp đều bị dọa đến mức hồn bay phách lạc.
Mẹ tôi nhảy lên ghế nhanh đến mức tôi còn tưởng đầu gối bà đã khỏi hẳn rồi.
Bà đứng trên đó khóc thảm thiết, tiếng kêu gào nhanh chóng thu hút sự chú ý của bộ phận an ninh.
"Mau bố trí nệm hơi!"
"Gọi cảnh sát ngay!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cả người tôi run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, chờ đúng thời cơ rồi lao tới ôm chặt lấy eo bà.
Nhưng mẹ tôi lại vung tay, đ.ấ.m thẳng vào đầu tôi.
Tôi nghiến răng chịu đau, kéo bà xuống ghế rồi cả người rã rời ngồi bệt xuống sàn, cảm giác chỉ còn lại sự mệt mỏi tột độ.
"Mẹ, con đưa mẹ về nhà."
Hai mươi vạn là tiền của bà, bà có quyền sử dụng nó. Nhưng muốn tôi xin lỗi à? Không đời nào!
Lý San San cùng trưởng phòng và mấy đồng nghiệp phòng an ninh chạy đến, không quên thêm dầu vào lửa.
"Vào công ty ngày đầu tiên đã gây ra chuyện lớn như vậy, trưởng phòng Cố thật sự muốn giữ cô ta lại sao?"
Trần Tư Viễn chẳng những không có ý định dàn xếp, mà còn hả hê hùa vào:
"Bác gái, nhảy lầu chỉ khiến công ty phải bồi thường tiền thôi. Nếu muốn xin lỗi thì phải làm gì đó thực tế hơn đi chứ."
Tôi cười tít mắt, suýt không khép nổi miệng.
Dĩ nhiên là không có ý kiến gì rồi!
Tôi lập tức bứt mấy cọng tóc đưa bà ấy.
Bà Dư hờn trách, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
"Có đau không?"
Tôi cười ngây ngô:
"Không đau ạ! Hoàn toàn không cảm thấy gì luôn!"
Một tháng mười vạn, một năm là một trăm hai mươi vạn!
Tôi nhận thầu toàn bộ giá trị tinh thần của phu nhân đại gia trong tương lai luôn rồi!
Tất cả các ngày lễ lớn nhỏ, mỗi thứ Bảy, Chủ Nhật, tôi đều sẽ ở đây làm "chuyên viên chăm sóc tâm hồn"!
5
Tôi nhảy chân sáo rời khỏi biệt thự, trong đầu đã lên kế hoạch sẵn:
Tết này có thể mua cho mẹ một chiếc xe nhỏ để tiện đi lại, mùa đông đi làm cũng đỡ lạnh hơn.
Để toàn tâm toàn ý chăm sóc bà Dư, tôi quyết định tắt máy điện thoại.
Lúc mở lại, có 88 cuộc gọi nhỡ từ Trần Tư Viễn và 18 cuộc từ mẹ tôi!
Tôi vội vàng gọi lại báo bình an, cũng định nhân cơ hội chia sẻ tin vui.
Nhưng chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vang lên tiếng mắng xối xả của mẹ tôi:
"Mau đến công ty ngay! Hà Niệm Niệm, mẹ cứ nghĩ con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ai ngờ con cũng chẳng khác gì mấy đứa con gái hám tiền ngoài kia!"
Tôi hít sâu một hơi.
"Mẹ, con sẽ đến ngay. Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu."
Khi tôi đến nơi, mẹ tôi đang quỳ trước mặt Trần Tư Viễn.
Mọi người xung quanh đều nhìn với ánh mắt lạnh nhạt.
Trước mặt hắn ta là một chồng phong bao lì xì dày cộp.
Tôi lập tức nổi giận.
"Mẹ! Đầu gối mẹ còn chưa lành hẳn, mẹ mau đứng dậy đi!"
Lý San San liếc tôi một cái, chậm rãi nói:
"Cuối cùng Niệm Niệm cũng về rồi. Nghe tôi khuyên một câu, người trẻ tuổi đôi khi phạm lỗi cũng không sao, nhưng phải biết nghĩ đến ba mẹ mình chứ.”
“Cô tùy hứng không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, lại còn khiến mẹ cô phải quỳ ở đây suốt bốn tiếng đồng hồ. Thật không ra thể thống gì!"
Tôi vừa hét lên vừa kéo mẹ dậy:
"Nếu mẹ tôi có chuyện gì, chị làm tổ trưởng thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy!"
Mẹ tôi vùng vẫy thoát ra, giận dữ gằn từng tiếng:
"Con ra ngoài cũng cư xử vô giáo dục như thế à? Mọi người đã nói hết với mẹ rồi!”
“Chính con tự nguyện theo tổng giám đốc vào phòng làm việc, ông ta còn chuyển khoản riêng cho con 10 vạn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Con nói xem, số tiền này không qua tài vụ mà chuyển thẳng vào tài khoản cá nhân con, nghe đã thấy ghê tởm!”
“Con làm ra chuyện bẩn thỉu như thế thì còn mặt mũi nào mà dám lớn tiếng quát tháo?"
Mồ hôi túa đầy trán tôi.
Mẹ tôi luôn cả tin, ai nói gì cũng cho là thật.
Lý San San đưa bà cốc nước, dịu dàng an ủi:
"Chịu khó dạy dỗ con cái, chuyện này không liên quan gì đến bác đâu, bác gái. Có những đứa trẻ sinh ra đã không biết điều rồi."
Mẹ tôi kiên quyết quỳ xuống lần nữa, khẩn khoản nói:
"Mẹ đã đưa hết hai mươi vạn tiền tiết kiệm cả đời cho tổ trưởng Lý rồi.”
“Hà Niệm Niệm, mẹ đã cố hết sức giúp con rồi, bây giờ chỉ cần con cúi đầu xin lỗi bạn trai và đồng nghiệp một câu thôi!"
Tôi không thể tin nổi, gào lên:
"Mẹ có tỉnh táo không vậy?! Mẹ không hề tin con sao? Con chẳng làm gì sai cả!”
“Hai mươi vạn đó là cả đời mẹ dành dụm, mẹ nói đưa là đưa luôn?”
“Trước đây, con muốn ăn một miếng thịt cũng phải năn nỉ mẹ cả tuần! Con đã phạm tội gì sao? Con chỉ là không mua cà phê thôi mà!"
Mẹ tôi đứng bật dậy, không biết dây thần kinh nào bị kích thích, đột ngột lao đến bên cửa sổ.
Chưa đầy hai giây, bà đã trèo lên ghế, nửa người thò hẳn ra ngoài.
"Mẹ không muốn sống nữa!"
"Dù sao mẹ cũng ngu ngốc, chỉ biết làm phiền con!"
…
Trời ạ, đây là tầng 28 đấy!
6
Không chỉ tôi, mà tất cả đồng nghiệp đều bị dọa đến mức hồn bay phách lạc.
Mẹ tôi nhảy lên ghế nhanh đến mức tôi còn tưởng đầu gối bà đã khỏi hẳn rồi.
Bà đứng trên đó khóc thảm thiết, tiếng kêu gào nhanh chóng thu hút sự chú ý của bộ phận an ninh.
"Mau bố trí nệm hơi!"
"Gọi cảnh sát ngay!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cả người tôi run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, chờ đúng thời cơ rồi lao tới ôm chặt lấy eo bà.
Nhưng mẹ tôi lại vung tay, đ.ấ.m thẳng vào đầu tôi.
Tôi nghiến răng chịu đau, kéo bà xuống ghế rồi cả người rã rời ngồi bệt xuống sàn, cảm giác chỉ còn lại sự mệt mỏi tột độ.
"Mẹ, con đưa mẹ về nhà."
Hai mươi vạn là tiền của bà, bà có quyền sử dụng nó. Nhưng muốn tôi xin lỗi à? Không đời nào!
Lý San San cùng trưởng phòng và mấy đồng nghiệp phòng an ninh chạy đến, không quên thêm dầu vào lửa.
"Vào công ty ngày đầu tiên đã gây ra chuyện lớn như vậy, trưởng phòng Cố thật sự muốn giữ cô ta lại sao?"
Trần Tư Viễn chẳng những không có ý định dàn xếp, mà còn hả hê hùa vào:
"Bác gái, nhảy lầu chỉ khiến công ty phải bồi thường tiền thôi. Nếu muốn xin lỗi thì phải làm gì đó thực tế hơn đi chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro