Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!
Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-19 14:16:03
Tôi nhìn hắn ta, hoàn toàn vỡ lẽ.
Trước đây tôi chỉ nghĩ Trần Tư Viễn là tên đàn ông keo kiệt bủn xỉn, nào ngờ hắn ta lại độc ác đến tột độ.
Tôi cố gắng giải thích với giám đốc.
"Chiều nay tôi không tự ý rời vị trí, là tổng giám đốc đích thân bảo tôi đi đón sinh nhật bà Dư.
“Mẹ tôi cũng không phải tự nhiên đến gây chuyện, là Trần Tư Viễn gọi bà ấy đến!"
Nói xong, tôi không quan tâm mẹ tôi còn định khóc lóc thế nào, kéo bà thẳng ra ngoài bắt taxi về nhà.
Tôi quay lại bàn làm việc thu dọn tài liệu, chuẩn bị mang về hoàn thành nốt báo cáo dang dở.
Tôi đeo ba lô, định lên xe về cùng mẹ.
Bà đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe qua.
"Yên tâm đi, Hà Niệm Niệm hoàn toàn không nghi ngờ gì đâu.”
“Mẹ nắm thóp nó chặt lắm."
"Cảm ơn con, San San. Mẹ kiếm tiền cũng chỉ vì con thôi.”
“Từ nay, không chỉ bạn trai nó là của con, mà tiền của nó cũng là của con hết."
Cả người tôi cứng đờ.
Tôi đứng sững giữa cơn mưa, không thể nhúc nhích nổi.
Thì ra… tất cả mọi người đều biết tôi không phải con ruột của bà.
Chẳng trách…
Hồi nhỏ, mẹ tôi rất yêu quý cô con gái nhà hàng xóm có cửa hàng tạp hóa… Bởi vì cô bé đó chính là con ruột bà, Lý San San.
Tôi muốn ăn thịt kho tàu, phải lau dọn nhà cả tuần mới dám mở miệng xin.
Còn cô bé kia thì ngày nào cũng có bánh ngọt và trái cây mẹ tôi mang về sau giờ tan làm.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại không được mẹ cho ăn những thứ đó, chỉ có thể ngồi bên cạnh, thèm thuồng nhìn.
Đợi cô bé ăn xong đi khỏi, tôi nhặt vỏ hộp lên, cố gắng l.i.ế.m từng chút kem còn sót lại.
Lên đại học, tôi mới biết thì ra dâu tây trong bánh cupcake chẳng hề ngọt chút nào.
Đúng lúc này, bà Dư nhắn tin đến.
[Niệm Niệm, đã có kết quả rồi… Con chính là con gái của mẹ! Mẹ tìm thấy con thật rồi!]
Tôi nhìn chằm chằm hai tờ kết quả xét nghiệm ADN, nhất thời có chút hoảng hốt.
Là thật sao?
Người phụ nữ trên xe, người mà tôi gọi là mẹ suốt hai mươi mấy năm qua… thật sự chỉ là mẹ nuôi thôi ư?
Điện thoại reo lên, là bà Dư.
Bà và tổng giám đốc đều cực kỳ kích động.
"Niệm Niệm, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Phòng của con vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng, chờ con trở về.”
“Con thử nói chuyện với mẹ nuôi xem, dọn đến ở với chúng ta nhé?"
Tôi còn chưa kịp thoát khỏi cơn chấn động, tin nhắn trên Alipay vang lên.
"Ting!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Số dư tài khoản: +1.000.000 NDT
Ghi chú: 'Tiền tiêu vặt cho con gái yêu'
Là ba mẹ ruột tôi gửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Ồ… Không buồn chút nào.
Chẳng đau lòng gì hết!
Mất một người mẹ, nhưng lại có thêm hai vị thần tài…
Quả là kiếm lời rồi, anh em ạ!
Tôi lập tức nhắn tin trả lời mẹ ruột.
[Dạ mẹ!]
Tôi thoải mái ngồi vào taxi.
Mẹ nuôi nửa nằm nửa ngả ở ghế sau, mắt khép hờ, giọng điệu lười biếng:
"Mẹ hết tiền rồi, con chuyển cho mẹ mười vạn xài trước đi. Hai mươi vạn kia mẹ cũng vì giúp con xin lỗi người ta mới phải bỏ ra, con phải trả lại cho mẹ."
Tôi cười khẩy:
"Không được."
Mẹ nuôi lập tức bật dậy, trừng mắt nhìn tôi:
"Mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi con khôn lớn, lo cho con ăn học ít nhất cũng cả trăm vạn! Con còn dám không đưa tiền cho mẹ?"
Tôi nhìn bà ta, chậm rãi nói:
"Mẹ từng chi một đồng nào cho con chưa? Học phí toàn là con vay trợ cấp sinh viên.”
“Con không có tiền đâu, vừa gửi hết vào sổ tiết kiệm rồi."
Mẹ nuôi tức đến run người, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, nhưng nửa ngày vẫn chẳng nói nổi câu nào.
Tôi quay mặt ra cửa sổ, nhìn phong cảnh lùi dần sau lớp kính.
Hồi nhỏ, tôi thường thắc mắc:
Mẹ là giáo viên mầm non, lương một tháng cũng gần chục ngàn, sao ngày nào cũng thiếu thốn thế này?
Tôi ăn nhờ ở đậu, muốn lấy lòng người lớn để được chia cơm, dần dần học được cách dẻo miệng.
Chỉ có khéo nịnh nọt, tôi mới có thể ăn no.
Hồi đó, mọi người đều khó khăn, đối xử với tôi thế nào hoàn toàn dựa vào lòng tốt của họ.
Tôi đưa mẹ nuôi về nhà xong thì lập tức quay lại làm việc.
May mắn là hôm sau là cuối tuần, tôi thức trắng đêm mới hoàn thành nốt báo cáo.
Trưa hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại của giám đốc đánh thức.
"Cô còn chưa đến sao? Mọi người đã đợi cô một tiếng đồng hồ rồi!"
Tôi vừa mở mắt ra đã thấy 56 cuộc gọi nhỡ từ Trần Tư Viễn.
Tên ngu ngốc này rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Nhưng trưởng phòng đã lên tiếng, tôi đành nhanh chóng thu dọn rồi lao đến địa điểm hắn ta gửi.
Vừa mở cửa phòng, tôi đã thấy bên trong có hơn 10 người.
Ba con tôm hùm Úc to tướng nằm trên bàn, còn vô số món ăn sơn hào hải vị khác.
Nhìn sơ qua cũng biết bữa tiệc này phải mất ít nhất 500 - 600 ngàn tệ.
Trần Tư Viễn đứng dậy kéo tôi ra ngoài, nhỏ giọng nói:
"Anh xin trưởng phòng cả đêm qua mới có được cơ hội này cho em.”
Trước đây tôi chỉ nghĩ Trần Tư Viễn là tên đàn ông keo kiệt bủn xỉn, nào ngờ hắn ta lại độc ác đến tột độ.
Tôi cố gắng giải thích với giám đốc.
"Chiều nay tôi không tự ý rời vị trí, là tổng giám đốc đích thân bảo tôi đi đón sinh nhật bà Dư.
“Mẹ tôi cũng không phải tự nhiên đến gây chuyện, là Trần Tư Viễn gọi bà ấy đến!"
Nói xong, tôi không quan tâm mẹ tôi còn định khóc lóc thế nào, kéo bà thẳng ra ngoài bắt taxi về nhà.
Tôi quay lại bàn làm việc thu dọn tài liệu, chuẩn bị mang về hoàn thành nốt báo cáo dang dở.
Tôi đeo ba lô, định lên xe về cùng mẹ.
Bà đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe qua.
"Yên tâm đi, Hà Niệm Niệm hoàn toàn không nghi ngờ gì đâu.”
“Mẹ nắm thóp nó chặt lắm."
"Cảm ơn con, San San. Mẹ kiếm tiền cũng chỉ vì con thôi.”
“Từ nay, không chỉ bạn trai nó là của con, mà tiền của nó cũng là của con hết."
Cả người tôi cứng đờ.
Tôi đứng sững giữa cơn mưa, không thể nhúc nhích nổi.
Thì ra… tất cả mọi người đều biết tôi không phải con ruột của bà.
Chẳng trách…
Hồi nhỏ, mẹ tôi rất yêu quý cô con gái nhà hàng xóm có cửa hàng tạp hóa… Bởi vì cô bé đó chính là con ruột bà, Lý San San.
Tôi muốn ăn thịt kho tàu, phải lau dọn nhà cả tuần mới dám mở miệng xin.
Còn cô bé kia thì ngày nào cũng có bánh ngọt và trái cây mẹ tôi mang về sau giờ tan làm.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại không được mẹ cho ăn những thứ đó, chỉ có thể ngồi bên cạnh, thèm thuồng nhìn.
Đợi cô bé ăn xong đi khỏi, tôi nhặt vỏ hộp lên, cố gắng l.i.ế.m từng chút kem còn sót lại.
Lên đại học, tôi mới biết thì ra dâu tây trong bánh cupcake chẳng hề ngọt chút nào.
Đúng lúc này, bà Dư nhắn tin đến.
[Niệm Niệm, đã có kết quả rồi… Con chính là con gái của mẹ! Mẹ tìm thấy con thật rồi!]
Tôi nhìn chằm chằm hai tờ kết quả xét nghiệm ADN, nhất thời có chút hoảng hốt.
Là thật sao?
Người phụ nữ trên xe, người mà tôi gọi là mẹ suốt hai mươi mấy năm qua… thật sự chỉ là mẹ nuôi thôi ư?
Điện thoại reo lên, là bà Dư.
Bà và tổng giám đốc đều cực kỳ kích động.
"Niệm Niệm, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Phòng của con vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng, chờ con trở về.”
“Con thử nói chuyện với mẹ nuôi xem, dọn đến ở với chúng ta nhé?"
Tôi còn chưa kịp thoát khỏi cơn chấn động, tin nhắn trên Alipay vang lên.
"Ting!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Số dư tài khoản: +1.000.000 NDT
Ghi chú: 'Tiền tiêu vặt cho con gái yêu'
Là ba mẹ ruột tôi gửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Ồ… Không buồn chút nào.
Chẳng đau lòng gì hết!
Mất một người mẹ, nhưng lại có thêm hai vị thần tài…
Quả là kiếm lời rồi, anh em ạ!
Tôi lập tức nhắn tin trả lời mẹ ruột.
[Dạ mẹ!]
Tôi thoải mái ngồi vào taxi.
Mẹ nuôi nửa nằm nửa ngả ở ghế sau, mắt khép hờ, giọng điệu lười biếng:
"Mẹ hết tiền rồi, con chuyển cho mẹ mười vạn xài trước đi. Hai mươi vạn kia mẹ cũng vì giúp con xin lỗi người ta mới phải bỏ ra, con phải trả lại cho mẹ."
Tôi cười khẩy:
"Không được."
Mẹ nuôi lập tức bật dậy, trừng mắt nhìn tôi:
"Mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi con khôn lớn, lo cho con ăn học ít nhất cũng cả trăm vạn! Con còn dám không đưa tiền cho mẹ?"
Tôi nhìn bà ta, chậm rãi nói:
"Mẹ từng chi một đồng nào cho con chưa? Học phí toàn là con vay trợ cấp sinh viên.”
“Con không có tiền đâu, vừa gửi hết vào sổ tiết kiệm rồi."
Mẹ nuôi tức đến run người, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, nhưng nửa ngày vẫn chẳng nói nổi câu nào.
Tôi quay mặt ra cửa sổ, nhìn phong cảnh lùi dần sau lớp kính.
Hồi nhỏ, tôi thường thắc mắc:
Mẹ là giáo viên mầm non, lương một tháng cũng gần chục ngàn, sao ngày nào cũng thiếu thốn thế này?
Tôi ăn nhờ ở đậu, muốn lấy lòng người lớn để được chia cơm, dần dần học được cách dẻo miệng.
Chỉ có khéo nịnh nọt, tôi mới có thể ăn no.
Hồi đó, mọi người đều khó khăn, đối xử với tôi thế nào hoàn toàn dựa vào lòng tốt của họ.
Tôi đưa mẹ nuôi về nhà xong thì lập tức quay lại làm việc.
May mắn là hôm sau là cuối tuần, tôi thức trắng đêm mới hoàn thành nốt báo cáo.
Trưa hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại của giám đốc đánh thức.
"Cô còn chưa đến sao? Mọi người đã đợi cô một tiếng đồng hồ rồi!"
Tôi vừa mở mắt ra đã thấy 56 cuộc gọi nhỡ từ Trần Tư Viễn.
Tên ngu ngốc này rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Nhưng trưởng phòng đã lên tiếng, tôi đành nhanh chóng thu dọn rồi lao đến địa điểm hắn ta gửi.
Vừa mở cửa phòng, tôi đã thấy bên trong có hơn 10 người.
Ba con tôm hùm Úc to tướng nằm trên bàn, còn vô số món ăn sơn hào hải vị khác.
Nhìn sơ qua cũng biết bữa tiệc này phải mất ít nhất 500 - 600 ngàn tệ.
Trần Tư Viễn đứng dậy kéo tôi ra ngoài, nhỏ giọng nói:
"Anh xin trưởng phòng cả đêm qua mới có được cơ hội này cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro