Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!

Chương 7

Đang cập nhật

2025-03-19 14:16:03

Ngay sau đó, giám đốc nhân sự nhào đến, kích động đến mức suýt nữa thì bật khóc:

 

"Cô chủ… Cô về rồi sao! Cuối cùng cô cũng về rồi!"

 

9

 

Giám đốc nhân sự vừa dứt lời, cả phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.

 

Anh ấy nhớ lại những lời vừa nãy Lý San San nói, bỗng quay đầu trừng mắt cô ta.

 

"Em có thái độ gì đấy? Đây là thiên kim tiểu thư duy nhất của tổng giám đốc, em nên biết mình đang làm việc cho ai đi!"

 

Lý San San hoàn toàn đơ người.

 

Cô ta không bao giờ ngờ được rằng… tôi thực sự là con gái thất lạc của ông chủ!

 

Cô ta liếc nhìn Trần Tư Viễn, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn.

 

Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới khó nhọc thốt lên được một câu:

 

"Hà Niệm Niệm… thật sự là thiên kim tiểu thư?"

 

Hai ông bà Dư khoác tay nhau chậm rãi bước vào phòng, tiếng giày cao gót của quý bà nện xuống sàn vang vọng trong không gian yên lặng.

 

Ba tôi… Cũng chính là tổng giám đốc Dư, lạnh lùng quét mắt qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở Lý San San.

 

"Vừa rồi cô nói Niệm Niệm quyến rũ tôi?"

 

"Đúng là nực cười! Niệm Niệm chính là con gái ruột của tôi đấy!"

 

Cả người Lý San San run bần bật.

 

Mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt, há hốc miệng mà c.h.ế.t lặng.

 

Tổng giám đốc đã xác nhận, vậy thì đây chính là sự thật không thể chối cãi rồi.

 

Ba tôi đi đến trước mặt trưởng phòng, giọng lạnh băng:

 

"Vừa rồi anh nói Niệm Niệm là 'vô giáo dục' đúng không?"

 

Trưởng phòng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ba Dư, chân lập tức mềm nhũn, cả người đổ sụp xuống đất.

 

Ba tôi tiếp tục: "Còn anh, anh dám đòi hai mươi vạn của con gái tôi?"

 

Câu này là dành cho Trần Tư Viễn.

 

Tên khốn đó vốn luôn ra vẻ kiêu ngạo, nhưng giờ đây, mặt mày hắn ta trắng bệch, sững sờ đứng đực ra đó.

 

Ba tôi thản nhiên nói với giám đốc nhân sự:

 

"Đúng lúc gần đây công ty có kế hoạch tinh giản nhân sự, bộ phận của cậu có thể xem xét lại danh sách cần cắt giảm rồi đấy."

 

Giám đốc nhân sự lập tức khom người, cung kính đáp:

 

"Vâng, tổng giám đốc!"

 

Mẹ Dư dịu dàng kéo tay tôi, dẫn tôi ra khỏi phòng.

 

Bà nhìn vết đỏ trên mặt tôi, đau lòng xoa xoa: "Niệm Niệm, có đau không con?"

 

Tôi cười hì hì: "Không sao đâu mẹ, chẳng đau chút nào!"

 

Mẹ tôi lặng lẽ nhìn tôi, bỗng dưng rưng rưng nước mắt.

 

"Con đã nói không đau hai lần rồi… Nhưng trước đây, con gái mẹ rất sợ đau mà…"

 

"Niệm Niệm, kể cho mẹ nghe đi, những năm qua con đã sống thế nào?"

 

"Sau này dù có chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ luôn ở bên con! Mẹ sẽ không bao giờ để con chịu khổ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ba tôi đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng, rồi cũng chậm rãi nói: "Còn có ba nữa."

 

Tôi quay sang nhìn ông.

 

Không, đây không chỉ là tổng giám đốc Dư.

 

Ông là ba tôi… Là chỗ dựa vững chắc của tôi.

 

Tôi mím môi, sau đó mạnh mẽ gật đầu.

 

Thì ra, tình yêu thực sự sẽ không khiến người ta thấy tự ti, cũng không khiến người ta day dứt hay tuyệt vọng.

 

Tình yêu thực sự sẽ tiếp thêm cho ta sức mạnh.

 

Vỏ bọc kiên cường tôi tự dựng lên suốt bao năm qua bỗng chốc sụp đổ.

 

Tôi nhìn xuống cổ tay trống trơn, đột nhiên bật khóc nức nở.

 

Hèn nhát quá, đến cả hạnh phúc cũng khiến tôi thấy sợ hãi.

 

Tôi có thật sự xứng đáng với tình yêu của họ không? Xứng đáng với sự bảo bọc, với tất cả số tiền này không?

 

Hồi cấp hai, tất cả nữ sinh trong lớp đều đeo vòng tay bạc do mẹ tặng.

 

Đến sinh nhật, tôi lấy hết can đảm xin mẹ mua cho một chiếc.

 

Một chiếc vòng bạc đơn giản, giá rẻ nhất là tám mươi tệ thôi.

 

Nhưng mẹ nuôi nói tôi có tính đua đòi, tối hôm đó còn chạy đến gặp giáo viên chủ nhiệm yêu cầu nhà trường cấm học sinh mang đồ trang sức đến lớp.

 

Ngày hôm sau, tôi bị cả lớp cô lập.

 

Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến tôi mắc kẹt trong tâm lý tự ti, gặp Trần Tư Viễn rồi, mọi người đều nói tôi là kẻ mê tình yêu đến mù quáng.

 

Nhưng hắn ta là người đầu tiên từng tặng quà cho tôi, dù chỉ là một món đồ rẻ tiền.

 

Tôi ngồi trên chiếc sofa mềm mại trong căn biệt thự rộng lớn, sụt sịt kể lại tất cả với ba mẹ ruột.

 

Tôi không thể ngừng khóc.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Đột nhiên.

 

"Ting!"

 

Số dư tài khoản: +10.000.000 NDT

 

Ba tôi lạnh lùng nhìn tôi, nhưng vẻ ngoài nghiêm nghị không làm giảm đi vẻ phong độ ngời ngời của ông.

 

"Một tháng tiêu hết số này, tháng sau ba sẽ giao cho con nhiệm vụ tiêu tiền mới."

 

Tôi lập tức…

 

"Hức… Hức… Ha ha ha! Hô hô hô!"

 

Tôi vừa muốn khóc tiếp để giữ thể diện, nhưng lại không nhịn được mà bật cười.

 

Ba bảo mẫu trong biệt thự cười đến đau bụng, bà Dư dịu dàng lau nước mắt cho tôi.

 

Tôi thật sự… Không giữ nổi hình tượng nữa rồi!

 

10

 

Tôi chính thức dọn vào căn phòng mơ ước, bắt đầu cuộc sống xa hoa của một thiên kim tiểu thư.

 

Mà thực ra… cũng chẳng dễ chịu gì lắm.

 

Tiêu hết mười triệu trong một tháng đúng là nhiệm vụ quá khó!

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Đùa Một Câu, Không Ngờ Thành Thiên Kim Thật!

Số ký tự: 0