Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 96

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Chu Hoành Viễn là người theo phái hành động, chỉ sau vài ngày đã chốt được một căn hộ duplex ở khu dân cư cao cấp tại trung tâm thành phố. Đúng lúc cuối tuần có thời gian, hắn lập tức đưa Trình Dục đi xem nhà, cả hai đều khá hài lòng với môi trường xung quanh khu chung cư và cả bản thiết kế căn hộ, thế là đặt cọc luôn trong ngày.

Vì mua một căn nhà trị giá 10 triệu tệ nên Chu Hoành Viễn không dám cẩu thả, phải mời được bạn học cũ Mai Đình, hiện đang là luật sư, cùng hắn xem lại hợp đồng, sau khi rà soát hết mọi chỗ rồi mới để Trình Dục ký tên.

Ban đầu Trình Dục không chịu ký, người ta nói "vô công bất thụ lộc", dù lúc trước anh ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng Chu Hoành Viễn khôn lớn, thì cũng không đáng giá một khoản tiền lớn đến vậy. Nhưng Chu Hoành Viễn lại nói, chỉ như vậy hắn mới có thể yên tâm. Trình Dục nóng ruột, nhưng không sánh được với một Chu Hoành Viễn ăn nói khéo léo, miệng lưỡi dẻo quẹo, anh nắm chặt bút và hợp đồng, hồi lâu vẫn không ký tên của mình. Anh ở bên Chu Hoành Viễn một cách giản đơn, không vì tiền bạc, không cầu danh lợi, chỉ muốn sống cho thật tốt. Anh không muốn thiếu Chu Hoành Viễn một khoản "nợ" lớn như vậy, nhưng nhân viên bán nhà với bạn học cũ của Chu Hoành Viễn đều đang nhìn lom lom, mình cứ do dự mãi thế này cũng không được, anh không muốn làm Chu Hoành Viễn mất mặt, lúc này mới thuận theo ý hắn.

Rõ ràng có mỗi hai chữ thôi nhưng sau khi ký xong, Trình Dục đã toát mồ hôi nửa người. Xế chiều hôm đó, Chu Hoành Viễn chuyển tiền, mọi việc xong xuôi rồi thì hai chú cháu cùng mời Mai Đình ăn một bữa cơm.

Trình Dục tỉ mỉ đánh giá cô gái mặc âu phục ngồi đối diện mình, cô để tóc ngắn, vóc người cao gầy, giỏi giang cởi mở. Anh âm thầm lặp đi lặp lại tên cô, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hỏi, "Cô đã từng học ở Đại học Sư phạm S đúng không?"

Mai Đình mỉm cười, bắt chước theo Chu Hoành Viễn gọi Trình Dục là chú, "Chú, chú nhớ ra con rồi à?"

Trình Dục đỏ mặt. Lúc trước khi Chu Hoành Viễn tha hương, hắn đã thông qua Mai Đình để gián tiếp chuyển tiền đến tay anh. Chỉ có điều, khi ấy số tiền đó đối với Trình Dục không khác gì sỉ nhục, dĩ nhiên anh không chịu nhận, cho nên chi phiếu hay thẻ tiết kiệm gì đó, anh đều trả lại hết cho Mai Đình một cách nguyên vẹn.

Khi Chu Hoành Viễn còn học cấp 3, Trình Dục chưa từng gặp người bạn học nào của Chu Hoành Viễn, thứ nhất là vì anh biết thân phận mình dễ mang đến phiền phức cho Chu Hoành Viễn, thứ hai là vì anh thật sự rất bận, tăng ca cả ngày, không có thời gian để tâm đến những chuyện này. Giờ đây, mối quan hệ giữa anh và Chu Hoành Viễn đã tiến gần thêm một bước, thế là càng không biết nên cư xử thế nào với bạn học cũ của hắn. Hơn nữa, Trình Dục không biết Mai Đình biết bao nhiêu về mối quan hệ của bọn họ, sợ lộ ra "sơ hở" nào đó, khiến Chu Hoành Viễn lại khó xử trước mặt bạn học. Vì vậy Trình Dục chỉ mỉm cười với Mai Đình, không nói gì thêm. Bỗng nhiên Chu Hoành Viễn nắm lấy tay anh, thẳng thắn nói với Mai Đình, "Tớ với chú đang yêu nhau." Lời bộc bạch này quá đột ngột và hoàn toàn không cần thiết, chẳng qua hiện tại Chu Hoành Viễn xem nhẹ nhiều thứ, lại coi trọng nhiều điều, hành động tùy tâm, không còn muốn giấu giấu giếm giếm, sợ hãi e dè nữa.

Trình Dục với Mai Đình sau khi nghe lời Chu Hoành Viễn nói thì đều sững sờ, sau đó một người cúi gằm mặt, người còn lại trợn to mắt, đảo qua đảo lại nhìn hai người đối diện mình.

Trước đây Mai Đình đã nhiều phen làm trung gian giữa hai người vì chuyện tiền bạc, dù không trực tiếp tiếp xúc nhưng cũng nhận ra chút manh mối qua vài lần giằng co từ xa, cô nhận thấy rằng mối quan hệ giữa hai người không bình thường. Huống chi, lần này gặp nhau ở văn phòng bán nhà, sự thân mật giữa họ đã khác hẳn với mối quan hệ chú cháu thông thường. Cô vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa giữ vẻ mặt bình thản của một luật sư tinh anh. Cô biết Chu Hoành Viễn sĩ diện, lòng tự trọng cực cao, nên thật sự không ngờ Chu Hoành Viễn lại công khai với mình một cách trực tiếp như vậy, mà đối tượng công khai lại còn là người chú đã nuôi dưỡng hắn.

Mai Đình liên tục gật đầu, cố gắng tiêu hoá mối quan hệ không tưởng của hai người, nhưng lại nghe thấy Trình Dục vội vàng giải thích, "Bọn tôi không phải chú cháu ruột, không có quan hệ huyết thống..."

Mai Đình lại mạnh mẽ gật đầu thêm vài cái, sau đó làm ra vẻ đã hiểu rồi. Chu Hoành Viễn nhìn là biết cô đang hiểu lầm, nhưng cũng lười giải thích. Ba người tâm đầu ý hợp không nhắc đến chuyện này nữa, trong bầu không khí im lặng đầy sượng trân, bọn họ chỉ có thể gắp thức ăn cho nhau. Ăn được nửa chừng, Mai Đình đột nhiên ngẩng đấu lên, vẻ mặt hơi nghiêm túc, "Hai người không phải họ hàng ruột thịt, còn quan hệ thì không được pháp luật công nhận, đến lúc có chuyện gì xảy ra... Hai người phải chuẩn bị trước, muốn công chứng cái gì thì phải làm ngay đi..." Nói xong những lời này, Mai Đình lập tức hối hận, nào có bạn cũ gặp lại nhau mà nói mấy chuyện xui xẻo như thế? Cô vội vàng phỉ phui, "Coi tớ nói cái gì nè."

Nhưng Chu Hoành Viễn lại gật đầu, "Cậu nói đúng, phải đi công chứng trước..." Chỉ có điều, Mai Đình không nắm rõ tình hình cụ thể của bọn họ. Cả hai hiện giờ đều là "tướng không binh", là "cô hồn dã quỷ" đang lang thang ở thế giới này, những thân thích có thể tranh giành tài sản trên cơ bản đều đã chết hết, bọn họ chỉ còn lẫn nhau để nương tựa. Như vậy, lập di chúc trước hay có làm công chứng không thì quan trọng gì đâu?

Đồ ăn đã vào bụng, bàn tiệc đầy ngổn ngang, đó là lúc phải chia tay. Chu Hoành Viễn bỗng thả lỏng, hắn liếm môi, hạ quyết tâm, "Có năm nọ tớ đến Tam Á[1] để đón năm mới", nói đoạn hắn lén lút nhìn Trình Dục, giọng điệu có chút yếu ớt, "trong một cái party..." Lời vừa dứt, cả Trình Dục lẫn Mai Đình đều lập tức hiểu ngay bữa tiệc Chu Hoành Viễn đang nhắc tới là cảnh tượng như thế nào. Trình Dục cúi đầu, khô khốc nhìn tay mình.

[1] Tam Á (三亞) là một thành phố cực Nam ở đảo Hải Nam, Trung Quốc, còn được ca ngợi là Hawaii phương Đông.

Chu Hoành Viễn lén dò xét Trình Dục thêm vài lần nữa mới nói tiếp, "Tớ nhìn thấy Ngụy Tiêu, cô ta là "gái PR"[2] được mời tới party." Chu Hoành Viễn nói giảm nói tránh, nhưng hai người còn lại đâu phải thiếu nam thiếu nữ ngây thơ, hiểu ngay thức thì.

[2] Cụm gốc: 女公关, là cách gọi lịch sự nhằm ám chỉ gái bia ôm

Mai Đình sửng sốt, có vẻ như phải mất một lúc lâu mới hiểu được Chu Hoành Viễn đang nói tới ai. Những năm gần đây, tốt nghiệp cao học xong Mai Đình vẫn luôn làm việc ở văn phòng luật sư, bận đến mức thời gian kết hôn sinh con còn không có, lấy đâu ra tâm trí để hoài niệm mối tình hoang đường nực cười của thời thanh xuân? Cô lấy khăn mùi xoa ra lau tay, thờ ơ nói, "Gia đình Ngụy Tiêu không phải rất khá giả à? Sao lại lẫn vào nơi như vậy được."

Chu Hoành Viễn nhìn Mai Đình, "Nơi như vậy, công việc đó, không cần vất vả cũng không cần động não, lại nhanh có tiền, cô ta tới cũng chẳng có gì lạ."

Mai Đình thoáng giật giật khóe miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại được. Ở đầu kia của tuổi trẻ, cô đã từng nghĩ mình sẽ rất vui khi nghe được tin thế này, giờ đây, khi đứng ở đầu này của năm tháng, cô chỉ thấy vô cùng nhàm chán.

Cả ba không ai nói gì nữa. Ở tuổi 30, cần gì phải dùng đến sự gay gắt và mỉa mai để đánh giá một bạn học cũ đã sa chân vào chốn ăn chơi? Mọi sự vật đều có quy luật phát triển riêng, gieo nhân nào gặt quả đó, tất cả đều là sự lựa chọn của bản thân.

Trước khi chia tay, Mai Đình đột nhiên nói với Chu Hoành Viễn, "Hoành Viễn, cảm ơn cậu." Cảm ơn cậu vì ngày đó tận tình khuyên bảo, cảm ơn cậu vì lời đẹp đẽ năm xưa, cảm ơn cậu đã không phiền lòng vì sự ngu xuẩn và bướng bỉnh của tớ, cảm ơn cậu vì đã dang tay đỡ lấy tớ trong những năm tháng vô tri nhất, thiển cận nhất, để tớ được nhìn thấy một thế giới tuyệt vời hơn.

Chu Hoành Viễn sững người vài giây, rồi hắn cười lắc đầu, nói lời tạm biệt với Mai Đình.

Thời gian như con nước trôi, một đi không trở lại. Trong chớp mắt, đã nhiều năm như vậy rồi.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 96.

Tác giá muốn nói là: Cố gắng hoàn thành + thúc đẩy tình cảm. Hê hê hê nếu không nhớ rõ tình tiết thì hãy quay lại chương 47 để đọc nhoá~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0