Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 95

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Kể từ sau khi hai người ở bên nhau, cả ngày Chu Hoành Viễn cứ quấn lấy Trình Dục, ăn ngủ cùng nhau, ra đường cùng nhau, còn luôn tỏ ra cực kỳ thân mật, theo thời gian, hàng xóm láng giềng xung quanh dấy lên nhiều lời đồn đại.

Mặc dù căn hộ này nằm trong khu thương mại, nhưng toà nhà nơi Trình Dục sống ban đầu được thầu bởi ngân hàng ZT, hàng xóm xung quanh không phải nhân viên ngân hàng ZT thì cũng là người thân bạn bè của nhân viên. Tuy có thể không phải ai cũng quen biết Trình Dục, nhưng ở lâu rồi, coi như cũng biết rõ nhau. Lúc đầu, Trình Dục nuôi một đứa con nít choai choai, cộng thêm việc anh không có vợ, đã gây ra không ít lời đàm tiếu rồi. Sau đó anh từ chức ở ngân hàng ZT, đánh cược vào việc thi nghiên cứu sinh rồi học tiến sĩ, càng khiến người ta bàn tán nhiều hơn. Chưa kể đến việc anh còn trải qua vài mối tình thất bại, 40 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Giờ đây, sau nhiều năm, anh lại lần nữa sống chung với cháu trai của mình, khiến tin đồn lan truyền không dứt.

Phần lớn người sống ở đây đều là người có học thức, họ sẽ không tự hạ thấp mình để công khai thốt ra những "lời lẽ tục tằng", nhưng đằng sau lưng, họ lại dốc hết sức để sỉ nhục người khác, ngay cả trong ánh mắt cũng lộ đầy vẻ khinh miệt. Các phụ huynh luôn giữ khoảng cách với Trình Dục và Chu Hoành Viễn, nhưng còn bọn trẻ con thì không biết kiêng nể gì ai, thường xuyên đứng sau lưng gọi bọn họ là "Bê, đê", "Bê, đê". Ban đầu khi nghe thấy từ ngữ cổ hủ như vậy, Trình Dục khẽ giật mình, đến khi hiểu ra, sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, cũng không biết mấy đứa nhỏ này học từ ai. Chu Hoành Viễn không độ lượng như Trình Dục, hắn lập tức muốn tóm lấy bọn nhỏ để chửi một trận, nhưng Trình Dục lại níu lấy cánh tay hắn, nói, "Kệ bọn nó đi, dù sao tụi mình cũng sống ngay thẳng, không có gì phải sợ cả."

Dĩ nhiên Chu Hoành Viễn không sợ. Lúc trước hắn rất coi trọng thể diện, thích khoe khoang, tự trọng cao, nhưng đó đều là chuyện đã qua, hắn biết, mọi lời gièm pha lẫn tâng bốc của người ngoài đều là giả dối, là hư ảo, là a dua, là bợ đỡ, như hoa trong gương, trăng dưới nước. Giờ đây, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy chân thật của hắn, chỉ muốn cùng Trình Dục làm điều cả hai người đều thích, sống đời mình cho thật tốt. Tuy Chu Hoành Viễn không màng dư luận, nhưng hắn rất sợ một ngày nào đó Trình Dục sẽ sinh lòng e ngại, lo lắng hơn là Trình Dục sẽ bị tổn thương vì lời ra tiếng vào.

Chu Hoành Viễn khịt khịt mũi, không nói gì. Một lát sau, hắn nghe thấy Trình Dục nói nhỏ, "Dù sao những lời đồn kiểu này muốn cản cũng không được."

Chu Hoành Viễn thấy nhói đau trong lòng. Hắn biết, Trình Dục đã quen với cuộc sống bình dị, không muốn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng tình cờ làm sao, hai người họ lại sống ở một nơi toàn người quen, hoặc là đồng nghiệp của đồng nghiệp, hoặc là người thân bạn bè của đồng nghiệp.

Chu Hoành Viễn suy nghĩ suốt cả ngày, ban đêm nằm trên giường thấy Trình Dục bên cạnh đang nửa mơ nửa tỉnh, bèn nhích lại gần anh gọi một tiếng, "Chú."

Trình Dục không mở mắt, chỉ trầm thấp đáp một tiếng "Ơi". Chu Hoành Viễn nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của anh, khẽ hôn lên chóp mũi anh, rồi cẩn thận mở lời, "Chú, mình chuyển sang chỗ khác ở đi."

Ý nghĩ này đã quanh quẩn trong lòng Chu Hoành Viễn từ rất lâu, sở dĩ một mực không nói ra là bởi vì hắn có tình cảm sâu sắc với căn nhà này. Thứ nhất, hắn và Trình Dục đã cùng nhau trải qua những tháng năm tươi đẹp nhất ở đây; thứ hai, nơi này ghi dấu chặng đường trưởng thành chung của hắn và Trình Dục. Hơn nữa, bản thân hắn rời nhà đã lâu, nhưng Trình Dục vẫn luôn giữ gìn đồ đạc của hắn rất cẩn thận, căn phòng nhỏ nhắn kia như một cái bảo tàng, lưu giữ một quãng thời gian dài mười năm ròng rã. Hắn không thể chịu được việc phải bỏ nó lại phía sau. Nhưng sống ở đây, hai bọn họ như phải biết kiêng kỵ, giữ khoảng cách trước mặt người khác thì có thể tránh được ánh mắt dòm ngó, nhưng khó ngăn nổi bọn họ nhìn trộm sau lưng. Kết quả là, mỗi lần hai người ra ngoài cùng nhau đều trở nên căng thẳng, mất nhiều hơn được.

Trình Dục nghe Chu Hoành Viễn nói muốn chuyển nhà, lúc này mới mở mắt, đưa tay vuốt ve gương mặt Chu Hoành Viễn một chút, lòng thấy nặng nề. Căn nhà này có ý nghĩa đặc biệt đối với anh, vừa nghe lời đề nghị này, đương nhiên anh không nỡ. Anh từ từ thở hắt ra vài hơi, cuối cùng nói hờ hững, "Chuyển đi. Chuyển đến một nơi không ai biết chúng ta." Bao nhiêu năm nay, anh cũng chán ngấy với nhiều lời đồn đại rồi.

Sau khi được Trình Dục đồng ý, Chu Hoành Viễn lập tức bắt tay vào lo liệu việc này. Hơn một năm nay, cái tính thích phù hoa của hắn đã đỡ hơn không ít, nhưng khi nhìn thấy giá nhà ở thành phố J, chút xíu hư vinh trong hắn lại trỗi dậy, phấn khởi cầm bản thiết kế mặt bằng nói với Trình Dục, "Chú ơi, tụi mình mua căn biệt thự đi."

Trình Dục nhìn hắn với biểu cảm kỳ lạ, cái vẻ mặt "Con bị khùng à?", khiến Chu Hoành Viễn chột dạ. Lúc này Chu Hoành Viễn mới cúi thấp đầu, đưa một bản thiết kế căn duplex khác cho Trình Dục xem, "Vậy cái này thì sao?"

Trình Dục nhíu mày, "Nhà có mỗi hai chúng ta, mua nhà lớn như vậy để làm gì?" Dù sao cả hai đều sẽ không có con, ở gần nhau chút, sống chật chội chút, nhấc mắt là thấy đối phương không phải tốt hơn à?

Chu Hoành Viễn nhích lại gần Trình Dục, nhỏ giọng nói, "Con muốn mua cho chú một căn nhà to."

Trình Dục mỉm cười, "Mua cho chú căn nhà to để làm gì?" Anh đã 40 tuổi rồi, sống giản dị tiết kiệm nửa đời người, hiện tại ở cái tuổi này, ở nơi nào mà chẳng là ở? Hơn nữa, đâu phải anh vì tham những thứ này mới muốn ở bên Chu Hoành Viễn. Từ trước tới giờ, anh không hề để tâm đến những vật ngoài thân như này.

Chu Hoành Viễn nâng tay trái của Trình Dục, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn trơn mà chính tay hắn đã đeo cho anh, nói, "Làm sính lễ mà, chú." Hơn một năm qua Chu Hoành Viễn ăn nhờ ở đậu tại nhà Trình Dục, dù đã mấy lần lén lút đưa tiền cho Trình Dục, nhưng Trình Dục lúc nào cũng sẽ thừa dịp hắn không để ý mà nhét lại vào quần áo hoặc cặp táp của hắn, đến cả bao lì xì 200 tệ trong WeChat mà cũng bị trả lại nữa. Rõ ràng hắn đã kiếm được nhiều tiền đến vậy, nhưng thái độ của Trình Dục đối với hắn xưa nay chưa từng thay đổi, không cho hắn chi một phân tiền nào, vẫn xem hắn như một đứa trẻ. Trước đây thì đành chịu, nhưng bây giờ mối quan hệ của hai người đã thay đổi, là người yêu rồi, sau này sẽ còn gắn bó với nhau hết đời, Trình Dục không cần tiền của hắn, cũng không cho hắn tiêu tiền, như vậy làm sao Chu Hoành Viễn yên tâm được? Đối với Chu Hoành Viễn, quan hệ giữa hai người họ phải là một "Bảng cân đối kế toán hợp nhất"[1] từ lâu rồi, và còn phải "hoán đổi cổ phiếu"[2] nhiều nữa, phấn đấu sớm ngày đạt đến mức trong chú có con, trong con có chú, từ tinh thần, thể xác đến tiền bạc, mọi thứ đều không tách rời.

[1] Cụm gốc: 合并资产负债表, mình tìm thấy cụm "Bảng cân đối kế toán hợp nhất" trong tiếng Việt mà không biết có đúng không >.< Hiểu nôm na là bảng này sẽ liệt kê kết quả hoạt động kinh doanh, tài sản và công nợ của các công ty liên kết được hợp nhất. (Nguồn: VMS-South)

[2] Cụm gốc: 股权换购 là việc trao đổi cổ phiếu của doanh nghiệp này lấy cổ phiếu của doanh nghiệp khác khi sáp nhập, hợp nhất. (Nguồn: Chứng khoán DNSE)

Tuy nhiên, Trình Dục kín đáo phê bình cách nói "sính lễ" này của Chu Hoành Viễn, anh rút tay mình về, ánh mắt mang theo bực bội.

Chu Hoành Viễn cúi đầu, đương nhiên hắn biết Trình Dục đang xoắn xuýt điều gì, im lặng một lúc rồi nói, "Vậy coi như đây là của hồi môn con tặng cho chú được không?"

Trình Dục không kiềm được bật cười, anh vuốt vuốt tóc Chu Hoành Viễn, nói, "Sao Hoành Viễn nhà mình ngoan thế không biết?"

Chu Hoành Viễn lại nâng tay Trình Dục lên, đặt bên môi hôn một cái thật mạnh, "Con muốn cho chú những thứ tốt nhất mà."

Trình Dục xúc động, kéo Chu Hoành Viễn vào lòng ôm lấy, sau một lúc lâu mới ấm giọng nói, "Chú không cần con cho chú thứ tốt nhất, cũng không muốn tranh giành thứ tốt nhất. Chú chỉ muốn đời mình đơn giản, con có bằng lòng cùng chú sống một cuộc đời bình dị không?"

Chu Hoành Viễn của ngày trước mê đắm phồn hoa, tham vọng bừng bừng, sau này hắn lại từ bỏ một công việc đầy rẫy thử thách, từ bỏ một thành phố phấn đấu đã lâu.

Để trở lại thành phố J, trở lại bên cạnh anh. Mỗi ngày hắn ở bên anh, sống những ngày bình thường nhất, chỉ quanh quẩn đi làm, ăn cơm, nói chuyện phiếm, đi ngủ... Những thứ này không có gì không tốt, một cuộc đời bình thản ổn định cũng là một niềm hạnh phúc, nhưng Chu Hoành Viễn chỉ mới 31 tuổi, hắn có thật sự cam lòng không? Trình Dục không biết. Thậm chí anh còn thường lo rằng ngày nào đó Chu Hoành Viễn chán ngán cuộc sống tẻ nhạt này, thậm chí chán ghét cả anh, liệu hắn có hối hận về quyết định của bản thân không? Trình Dục còn từng nghĩ, nếu có một ngày Chu Hoành Viễn hối hận thật, muốn quay lại Bắc Kinh, anh cũng sẽ sẵn lòng buông tay. Nhưng dù thế nào đi nữa, giữa bọn họ cũng cần một lời tạm biệt tử tế. Anh có thể chịu được sự chia ly, nhưng không bao giờ muốn trải qua cảnh ra đi không lời từ biệt nữa.

Chu Hoành Viễn hôn lên tóc Trình Dục, "Chú đang nghĩ gì vậy? Đương nhiên là con bằng lòng rồi. Chỉ cần được ở cạnh chú, chỉ cần có thể cùng chú đồng hành, dù có vượt núi đao biển lửa con cũng bằng lòng." Đây đều là những thứ hắn cầu còn không được, hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình chân thực hơn bất kỳ thời khắc nào trong cuộc đời này, cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Hắn không còn là một danh phận bất kỳ mà được xã hội trần tục gán cho, hắn là chính hắn, chỉ là một người đàn ông giản dị mà hạnh phúc. Hắn không còn phải giả vờ, không còn phải xu thời, càng không phải nịnh hót; hắn chỉ cần là chính mình, nghiêm túc, chân thật. Hắn không còn lo lắng về chức vụ hay lương bổng, không còn sống trong sự kích thích của ngày mai khó lường, không cần phải để ý người bên cạnh chân thành hay dối trá. Hắn biết rằng những gì đang ôm ấp chính là sự chân thật, mỗi chặng đường hắn đi, mỗi một giây trôi qua, đều chân thật cả.

Trình Dục cười cười, anh không muốn tốn sức để nghĩ đến kết cục của câu chuyện này, cũng không muốn làm một nhà toán học cân nhắc lợi hại trong tình yêu. Anh chỉ muốn sống cho hiện tại, và lúc này đây, anh biết là Chu Hoành Viễn yêu anh, và Chu Hoành Viễn chân thành.

Trình Dục hôn lên trán Chu Hoành Viễn, nói, "Ừ, chú tin con." 

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 95.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0