Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 94

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Cuối tuần, Chu Hoành Viễn ngồi ở trên ghế sofa lướt điện thoại, Trình Dục liếc hắn với vẻ không vui, thế là Chu Hoành Viễn đâm rén, đưa trang mình vừa lướt tới trước mặt Trình Dục, "Chú ơi, mình đi xem phim nha?"

Trình Dục nhìn lướt qua các bộ phim đang chiếu, không để ý lắm, thấy Chu Hoành Viễn thích thì cũng gật đầu đồng ý.

Trong mấy ngày yêu đương vừa qua, Chu Hoành Viễn với Trình Dục ôm ấp có, hôn hít cũng là bài tập bắt buộc mỗi ngày, chỉ thiếu mỗi việc hẹn hò như này. Vì thế Chu Hoành Viễn rất hào hứng với buổi hẹn hò đầu tiên của mình, vừa bước ra cửa đã nắm chặt tay Trình Dục không buông. Cánh tay Trình Dục cứng đờ, định giãy ra, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đầy mong đợi trên gương mặt Chu Hoành Viễn thì không nỡ, anh cẩn trọng rà soát từ trước ra sau, thấy không có hàng xóm hay đồng nghiệp cũ mới thở phào, cơ thể đang cứng còng được thả lỏng hơn chút.

Nhà Trình Dục cách trung tâm thương mại Hằng Phát rất gần, đi bộ một chút là đến. Vì giờ đang là cuối tuần nên trong trung tâm đông nghịt người, không ít các cặp đôi nam nữ ném những cái nhìn đầy hàm ý khi bắt gặp tư thế thân mật của hai người, thậm chí có vài cặp vợ chồng trung niên và các cụ già còn xì xào bàn tán. Mặt Trình Dục lúc xanh lúc đỏ, nhưng Chu Hoành Viễn vẫn không quan tâm, cứ thế nắm chặt tay anh, Trình Dục hơi rụt lại, nhỏ giọng nói, "Có người kìa..." Trình Dục không thể nào ngờ rằng một Chu Hoành Viễn quan tâm đến mặt mũi của bản thân nhất, lo sợ bị người khác chế giễu nhất lại trở nên như thế này.

Chu Hoành Viễn nhún vai, "Có người thì có người."

Trình Dục nhức cái đầu, không nhịn được lại liếc mắt nhìn đám người, lòng đầy oán trách, chậm rãi nói, "Hồi đó con dẫn chú đi ăn, đứng xếp hàng bên ngoài nhà hàng còn thấy ngại mà..."

Chu Hoành Viễn thất thần, nhớ lại cảnh ngày đó dẫn Trình Dục đến ăn ở Dong Lai Shun, vẻ mặt hắn ngượng ngùng, áp sát hơn vào bên cạnh Trình Dục, nói, "Chú, lúc đó là lỗi của con."

Trình Dục căng thẳng, liếc mắt nhìn hắn, "Không không không, con cứ tiếp tục phát huy, mau buông tay chú ra."

Chu Hoành Viễn không chịu thua, "Chú ơi, con không muốn." Nói xong còn quấn quýt thân mật hơn, thậm chí còn nhất quyết đan chặt mười ngón tay với Trình Dục. Trình Dục cảm thấy huyệt thái dương mình nảy tưng tưng, phải dùng tay ấn mạnh mới dần dịu lại. Trước giờ anh vốn chẳng thể nào đối phó với Chu Hoành Viễn, hơn nữa xung quanh cũng không có người quen nên thôi đành kệ hắn.

Cuối tuần, rạp chiếu phim chật kín người, Chu Hoành Viễn cố tình chọn vị trí hẻo lánh ở một góc. Trong bóng tối, mười ngón tay của hắn và Trình Dục đan vào nhau, hai trái tim cùng đập thình thịch liên hồi. Nam nữ chính trên màn hình rốt cuộc đang làm gì, chẳng ai trong họ có tâm tư để khám phá.

Dù máy lạnh trong rạp phim mở đủ mạnh, nhưng toàn bộ cơ thể Chu Hoành Viễn đều dán hết lên người Trình Dục, chỉ chốc lát đã khiến Trình Dục toát hết mồ hôi. Trình Dục bỗng thấy bồn chồn, ngột ngạt, và cả hồi hộp không ngừng. Đột nhiên Chu Hoành Viễn dịu dàng xoay đầu anh lại, mắt hai người chạm nhau, rồi giây tiếp theo, môi Chu Hoành Viễn đã phủ lên môi Trình Dục.

Trình Dục khẽ giật mình, vội vàng quay đầu lại, trông cứ như đang yêu đương vụng trộm. Anh thở gấp vài hơi, bên tai lại truyền đến tiếng cười kiềm nén của Chu Hoành Viễn.

Trình Dục mím môi, thấp giọng nói, "Không phải con muốn xem phim à?"

Chu Hoành Viễn ngạc nhiên nhìn chằm chằm sườn mặt Trình Dục, sau đó bỗng bừng tỉnh nói, "Chú, thì ra chú thích xem phim thương mại lải nhải kiểu này à."

Ban đầu Trình Dục đang chăm chú vào màn hình, tự dưng nghe Chu Hoành Viễn nói vậy bèn đỏ cả mặt. Những cảnh đau xé lòng với phân đoạn âu âu yếm yếm anh không rõ lắm, còn mối quan hệ phức tạp rối rắm thì càng không hiểu nổi, thế là anh cúi đầu xuống, nửa ngày mới nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Phim này con chọn còn gì."

Chu Hoành Viễn lại hơi xoay đầu Trình Dục về phía mình, nháy mắt với anh, "Đúng vậy, cố ý chọn một bộ phim chán phèo dở tệ để có thời gian trêu chọc chú chứ."

Trình Dục nhíu mày. Dù sao về khoảng đùa bỡn người khác anh không bao giờ sánh được với Chu Hoành Viễn, bèn dứt khoát ngậm miệng, mặc cho Chu Hoành Viễn trêu chọc.

Trình Dục vừa cắt bỏ túi mật, trước đó còn bị viêm tụy, không tiện ăn ngoài. Vì vậy, sau khi bộ phim kết thúc, Chu Hoành Viễn đưa anh đến siêu thị mua rau củ, sau đó hai người cùng về nấu một bữa cơm nhà hai món. Ăn xong, họ tựa vào nhau trên sofa nói chuyện phiếm. Hai người đàn ông trưởng thành cùng chen vào một chỗ trò chuyện thì làm sao tránh được cảnh "nổi lửa". Chu Hoành Viễn không nhịn được bèn đè lên người Trình Dục, cởi cúc áo anh ra, vùi đầu vào cổ Trình Dục hôn tới tấp.

Trong tất cả những mối tình với phụ nữ trước đây của Trình Dục, chưa bao giờ anh bị đối xử như vậy, thế nên trong phút chốc anh không kịp phản ứng, đến khi nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, anh đã bị Chu Hoành Viễn hôn đến mức thất điên bát đảo, không còn chút sức lực nào. Anh đẩy cánh tay Chu Hoành Viễn ra, muốn nói chuyện, nhưng tiếng phát lại khàn khàn, cuối cùng trở thành giọng điệu thích mà còn chối đầy tình thú, và tất nhiên Chu Hoành Viễn chẳng thèm bỏ vào tai.

Chu Hoành Viễn hít hà mùi hương trên cơ thể Trình Dục, không nỡ cắn mạnh vào cần cổ trắng nõn của anh, đành phải dùng môi liên tục mơn trớn, dùng lưỡi cẩn thận nhấm nháp. Trình Dục bị hắn làm cho phát hoảng, không ngừng ngả người về sau, nhưng lại bị đôi bàn tay to lớn của Chu Hoành Viễn một mực giữ chặt. Anh không thể động đậy. Cái cảm giác này có hơi kỳ lạ, rất thích thì không phải, nhưng cũng không ghét. Giữa cơn mê mang, Trình Dục vô thức đưa tay ra sau ót Chu Hoành Viễn, thi thoảng lại vuốt ve, anh nhìn lên trần nhà, dần dần thả trôi bản thân.

Chu Hoành Viễn chậm rãi có phản ứng, nơi đó cứng ngắc chọc vào người Trình Dục. Thoạt đầu Trình Dục chưa kịp nhận ra, đến lúc hiểu được rồi thì mặt mày trắng bệch. Cơ thể anh cứng còng lại, căng chặt một lúc rất lâu. Chu Hoành Viễn đột nhiên chống người dậy, nhìn anh chăm chú từ trên cao, trong đáy mắt ngập tràn tình yêu và dục vọng. Trình Dục cắn môi, không dám nhìn hắn, rũ mắt, lồng ngực đập loạn xạ điên cuồng.

Ngay lúc Trình Dục đang lo lắng không biết chuyện gì sẽ phát triển theo hướng nào thì Chu Hoành Viễn bất chợt ngồi bật dậy, chà chà mặt, sau đó sải bước về phía nhà vệ sinh. Chu Hoành Viễn biết rõ, Trình Dục không hề có phản ứng sinh lý.

Trình Dục ngơ ngác, cảm thấy hơi bất an, mãi đến khi Chu Hoành Viễn đi ra từ nhà vệ sinh, anh vẫn còn ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Anh biết mình không ghét cách Chu Hoành Viễn đối xử với mình như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, anh yêu Chu Hoành Viễn, thậm chí còn nghĩ, vì lòng nhân đạo, mình có nên lịch sự có chút phản ứng không. Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, quả thật rất khó để anh bị người đàn ông trước mắt này kích thích.

Chu Hoành Viễn lại ngồi xuống bên cạnh anh, giữa hai người tràn ngập ngượng ngùng, chỉ nhìn nhau không nói gì.

Thật lâu sau, Trình Dục mới vỗ nhẹ bả vai Chu Hoành Viễn, nhỏ giọng nói một câu "Thật xin lỗi".

Người Chu Hoành Viễn cứng đờ, hắn qoay đầu lại, yên lặng nhìn Trình Dục, một lát sau, hắn lắc đầu, nói, "Là lỗi của con." Lúc này, Chu Hoành Viễn căm ghét bản thân vô cùng; hắn quá nóng vội, quá tham lam, đến nỗi để Trình Dục rơi vào thế khó xử và ngại ngùng. Đây vốn là lỗi của hắn, nhưng vì hắn chỉ lo tự trách bản thân không ngừng mà phải để Trình Dục nói ra ba chữ "Thật xin lỗi". Lòng Chu Hoành Viễn chua chát, không thể miêu tả cảm xúc cụ thể là gì, chỉ biết nó không dễ chịu chút nào. Hắn chạm vào tóc Trình Dục, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng trao một nụ hôn cho anh, "Con yêu chú. Dù chú có đồng ý làm chuyện đó với con hay không, thì con vẫn yêu chú."

Sống mũi Trình Dục cay cay. Trong mấy ngày vừa qua, rất hiếm khi anh nghĩ tới vấn đề này, nhưng đến khi phải thật sự đối mặt, anh lại thấy sợ hãi. Hai người đàn ông ở bên nhau mà, chuyện giường chiếu là chuyện không thể tránh khỏi, huống chi, Trình Dục đã từng ở độ tuổi này, đương nhiên anh biết những thứ này quan trọng thế nào đối với mối quan hệ giữa hai người. Hành động né tránh có ý thức hay vô thức của anh trong những ngày qua, thựa ra đều xuất phát từ nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm.

Anh không thể tưởng tượng được làm chuyện ấy với đàn ông là sẽ như thế nào, đến độ chỉ cần Chu Hoành Viễn nhắc tới chủ đề này là anh sẽ toát mồ hôi lạnh.

Chu Hoành Viễn nhìn sâu vào mắt anh, thậm chí còn nở thêm một nụ cười gượng gạo, "Không sao, chú đừng sợ, con sẽ không ép chú." Chu Hoành Viễn đã từng nghĩ rằng Trình Dục sẽ không đồng ý, đối với hắn mà nói, có thể ôm hôn là đã cực kỳ may mắn rồi. Hắn không dám mong cầu điều gì xa vời nữa.

Chỉ là hắn thấy hơi thất vọng mà thôi.

Chỉ là hơi thất vọng mà thôi...

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 94.

Tác giả muốn nói là: Từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt lên. Từ từ rồi cũng sẽ có thể cửng. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0