Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 93

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Nằm trên giường mà Chu Hoành Viễn cứ trằn trọc mãi, cứ vài phút lại mở mắt nhìn sang bên cạnh, xem Trình Dục còn ở đó không, liệu mình có đang nằm mơ hay không

Tuổi tác càng lớn, chất lượng giấc ngủ của Trình Dục kém hơn trước rất nhiều, Chu Hoành Viễn ngủ không yên thì anh cũng chẳng chợp mắt được. Dù rằng anh đang mệt mỏi, không muốn đáp lại Chu Hoành Viễn, nhưng nào ngờ hắn càng lúc càng quá quắt, liên tục ném tới những ánh nhìn khiến toàn thân Trình Dục nóng ran. Thế là, khi Chu Hoành Viễn nhẹ nhàng mở mắt để nhìn Trình Dục lần thứ n, Trình Dục phát ra một tiếng thở dài khe khẽ trong bóng đêm, ngay sau đó anh nghiêng đầu sang chớp mắt nhìn Chu Hoành Viễn.

Chu Hoành Viễn liếm môi, yếu ớt nói, "Chú, sao chú chưa ngủ?"

Trình Dục nhích lại gần Chu Hoành Viễn, nghiêng người, duỗi tay ra ôm lấy Chu Hoành Viễn, còn vuốt dọc theo sóng lưng hắn, từ tốn nói, "Con cứ nhìn chú, làm sao chú ngủ được?"

Chu Hoành Viễn quen thói vứt sạch mặt mũi trước mặt Trình Dục rồi, vậy nên giờ chẳng thấy chút ngại ngùng nào, lại còn cố chen vào ngực Trình Dục, liên tục gọi anh, "Chú, chú, chú..."

Trình Dục bị tiếng kêu của hắn làm cho ngượng chín, cổ toát mồ hôi, anh "Ừ" vài tiếng rồi nhưng Chu Hoành Viễn vẫn chưa thôi. Trình Dục không chịu nổi, cau mày, "Nghe lời, đi ngủ."

Đột nhiên Chu Hoành Viễn trở mình, đè lên người Trình Dục. Dưới ánh trăng, hắn tỉ mẩn nhìn ngắm mặt mày người dưới thân, lòng tràn ngập dịu dàng và quyến luyến.

Trình Dục cắn môi, bật cười, "Làm gì vậy?"

Hơi thở ấm áp và ẩm ướt của Trình Dục phả vào mặt Chu Hoành Viễn, tim hắn run động, cảm giác ngứa ngáy, hạ thấp người, khiến hai người mũi đối mũi. Chu Hoành Viễn nhẹ nhàng dụi chóp mũi Trình Dục, Trình Dục không nhúc nhích, cũng không nói gì, nhưng hàng mi động đậy hai lần đã bán đứng cảm xúc anh.

Chu Hoành Viễn nhìn thật sâu vào mắt Trình Dục, "Chú ơi, chú, con yêu chú." Chu Hoành Viễn thấy người mình nóng ran, các giác quan trong đêm tĩnh mịch được khuếch đại vô hạn, nhịp tim hắn như tiếng chuông vọng từ núi xa, đánh thình thịch hết tiếng này đến tiếng khác, là tiếng kêu la cô quạnh, là tiếng gào thét trĩu nặng. Mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, lớp này chồng lớp khác, đôi mắt lóng lánh, hô hấp nặng nề, mang theo cảm giác không dò thấu.

Trình Dục nhíu mày, anh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Chu Hoành Viễn, nhẹ gật đầu với hắn, nói, "Ừ, chú biết."

Chu Hoành Viễn khơi lại chuyện cũ, thầm hỏi, "Vậy hôn chút có được không ạ?"

Bàn tay Trình Dục di đến vành môi như điêu khắc của Chu Hoành Viễn, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, cố ý trêu cháu mình, "Lúc không cho phép con hôn, không phải con cũng lén hôn rồi sao?"

Dù mặt Chu Hoành Viễn có dày hơn tường thành đi nữa, khi nghe vậy cũng khó tránh khỏi thẹn thùng, hắn gượng cười khô khốc để che đậy, hỏi, "Chú...Chú biết từ khi nào vậy?" "

Trình Dục có trí nhớ rất tốt, giờ đây cả hai đã trở thành người yêu của nhau, không cần phải giấu diếm mấy chuyện xưa cũ làm gì, "Mùa hè năm con học lớp 10, đêm trước kỳ thi cuối kỳ."

Chu Hoành Viễn giật mình, cười ngượng, "Sớm vậy à." Ngay sau đó, hắn khịt mũi, "Chú chưa bao giờ nói với con là chú biết."

Trình Dục chuyển sang vuốt tóc Chu Hoành Viễn, như thể đang vuốt lông cho một con sư tử đang tủi thân và bộp chộp, "Thì chú biết nói với con như nào đây? Vạch trần con rồi làm cả hai đều khó xử hả?"

Chu Hoành Viễn bĩu môi, "Chú biết là con thích chú từ lâu rồi, vậy mà chú không nói gì cả." Chu Hoành Viễn nói vậy thuần tuý là để tìm lý do làm nũng với chú, nhưng Trình Dục thích kiểu này cực. Anh không xem lời oán trách của Chu Hoành Viễn là thật, biết Chu Hoành Viễn chỉ đang đùa, thế là anh ôm lấy Chu Hoành Viễn, nói bằng giọng dịu dàng, "Rồi rồi rồi, lỗi của chú, chú xin lỗi con."

Chu Hoành Viễn nảy ra ý nghĩ, hai mắt sáng lên, hắn nhìn thẳng vào Trình Dục, nói, "Vậy cho con hôn chú một cái được không?"

Trình Dục thẹn thùng, nhưng lại không thể từ chối hắn, khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, không dám nhìn Chu Hoành Viễn nữa.

Động tác Chu Hoành Viễn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, một tay hắn chống giường, tay còn lại đặt lên má Trình Dục, sau đó khẽ khàng nâng cằm Trình Dục lên, dùng ngón cái mơn trớn đôi môi hơi mỏng của anh, như đang tìm kiếm, hoặc như đang thầm lặng dỗ dành. Trình Dục hé mắt ra nhìn, thấy được ánh mắt thành kính và thâm tình của hắn, chẳng khác nào một tấm lưới chặt chẽ bao bọc lấy anh. Trình Dục đột nhiên thấy tim đập nhanh lên, tứ chi theo đó cứng đơ.

Chu Hoành Viễn cúi đầu, đặt môi mình lên môi Trình Dục, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, như thể đang đối đãi với một món đồ sứ hoa lam tinh xảo, ngày ngày nhớ nhung nhưng lại không dám chạm vào, sợ quấy nhiễu đến vẻ trầm tĩnh và mỹ lệ của anh. Chu Hoành Viễn không dám tham lam tiến sâu thêm, chỉ chần chừ lần theo bề mặt ẩm ướt bên ngoài, sau đó dời đi đầy lưu luyến.

Kể cũng lạ, những năm qua Chu Hoành Viễn có không ít bạn giường, đối với chuyện giường chiếu hắn rất phóng khoáng, dù sao hắn cũng là kiểu người "đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến lá"[1], chưa bao giờ hắn để tâm đến đám hoa hoa cỏ cỏ ngoài kia. Con người hiện đại mà, hắn vốn rất am tường chuyện tách biệt thể xác với cả tâm hồn này. Nhưng khi đối mặt Trình Dục lúc, đột nhiên hắn lại trở nên nhút nhát. Ngay cả một nụ hôn nhẹ nhàng cũng phải giấu giấu giếm giếm, dù đã được Trình Dục cho phép, hắn vẫn sợ anh sẽ không vui, không thích. Đối với Trình Dục, hắn có kiên nhẫn của cả một đời để tiêu pha, có thời gian của cả một đời để chờ đợi, hắn không muốn mọi thứ tiến triển quá nhanh, hắn bằng lòng cùng Trình Dục làm mọi điều mà trước đây hắn cho là nhàm chán nhất, vô dụng nhất; họ phải nắm tay nhau giữa biển người, phải tựa vào nhau trong rạp chiếu phim, phải ôm lấy nhau dưới ánh chiều tà, phải trao nhau một nụ hôn trên vòng đu quay... Hắn tình nguyện đi từng bước một, cho đến khi Trình Dục thật sự sẵn lòng chấp nhận tâm hồn hắn, cũng như thân thể hắn.

[1] Câu gốc: 万花丛中过,片叶不沾衣,ý nói người phong lưu qua đường với nhiều người nhưng không phải lòng một ai

Như cái cách Chu Hoành Viễn không rõ tình cảm Trình Dục dành cho hắn có mấy phần là tình yêu, mấy phần là tình thân, Chu Hoành Viễn cũng không hiểu được tình cảm Trình Dục dành cho hắn rốt cuộc là như thế nào. Có lẽ tình cảm này vốn trộn lẫn với quá nhiều thứ, hỗn loạn và phức tạp. Vì vậy, hắn càng không biết Trình Dục bằng lòng tiến triển đến bước nào với mình, nhưng hắn không muốn bức ép Trình Dục, hắn sẵn sàng kiên nhẫn hơn chút, dịu dàng hơn chút, như cách Trình Dục đối xử với hắn trong những trong năm qua. Tuy nhiên, ngay cả khi Trình Dục không muốn làm đến bước cuối cùng với hắn vẫn không sao, dù sao Trình Dục vốn không thích đàn ông, người làm sai lại còn là chính hắn, có được cơ hội ở bên Trình Dục đã nhờ vào lòng nhân từ và khoan dung của anh rồi. Hắn không ngại cứ như vậy với Trình Dục cả một đời.

Trình Dục có chút lờ mờ trước vẻ mặt ngây thơ của Chu Hoành Viễn, anh lơ đãng nhíu mày, chỉ có vậy thôi sao? Anh hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, đoán chừng được tâm trạng của Chu Hoành Viễn, không khỏi xót xa, thế là anh kéo kéo áo ngủ Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn theo đó thoáng cúi đầu, Trình Dục bắt chước làm theo, ịn lên môi Chu Hoành Viễn một nụ hôn chớp nhoáng.

Chu Hoành Viễn giật cả mình, hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm chú mình, lại thấy một Trình Dục đang như cười như không. Lòng Chu Hoành Viễn căng tức và chua xót, tràn ngập một loại ham muốn dịu dàng nhưng mãnh liệt. Hắn thuận thế đè lên người Trình Dục, chôn đầu trên ngực anh, hít sâu hai hơi rồi ngẩng mặt lên nhìn Trình Dục đầy trông mong. Trình Dục vốn hơi mệt mỏi, nhưng sau một hồi trêu đùa thế này lại có năng lượng hơn, từng chút vỗ về người nằm trên mình, lòng ngập tràn ấm áp và bình yên vô tận.

Đêm nay, Chu Hoành Viễn quấn lấy Trình Dục nói "Con yêu chú" không ngơi nghỉ, liên tục gọi anh là "Chú", mọi thứ đều quá tuyệt vời, tuyệt diệu đến nỗi hắn không đành lòng thiếp đi.

Cứ thế, đêm càng khuya. Tiếng hít thở của Trình Dục dần dần chậm lại và nặng hơn, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Chu Hoành Viễn nằm ở một bên, chống đầu nhìn anh chăm chú, mãi đến khi phương đông hửng sáng.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 93.

Tác giả muốn nói là: Hãy nói to cho tôi nghe, có ngọt ngào không? Chú có tốt không? Con đường tới sếch còn rất dài và mất kha khá thời gian nka. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0