Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 92

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Chu Hoành Viễn chưa từng nghĩ Trình Dục sẽ đồng ý, lẽ ra anh phải từ chối, phải quở trách, phải thấy phản cảm, phải trốn tránh... Chu Hoành Viễn tưởng tượng rất nhiều, đủ loại kết cục, hình thức và cả tình huống, nhưng lại không hề nghĩ rằng Trình Dục sẽ đồng ý với hắn một cách dễ dàng đến vậy.

Chu Hoành Viễn ôm chặt Trình Dục vào lòng, sau đó vùi đầu vào hõm vai anh, hít hà hương sữa tắm dễ chịu trên người Trình Dục. Lúc này đây hắn thật sự quá hạnh phúc, lâng lâng như thể Phạm Tiến trúng cử[1], nhưng mấy phút sau lại chợt thấy sợ hãi, hắn sợ Trình Dục chỉ nhất thời mềm lòng, càng sợ hơn khi Trình Dục chỉ bốc đồng trong phút chốc, mai sau nghĩ lại sẽ thấy hối hận. Giọng Chu Hoành Viễn không còn vững vàng, thậm chí hơi run rẩy, hỏi, "Chú, chú nghĩ kỹ chưa?"

[1] Phạm Tiến trúng cử (范进中举) là một tình tiết trong tiểu thuyết châm biếm tên "Nho lâm ngoại sử" của nhà văn Ngô Kính thời nhà Thanh. Câu chuyện kể về nhân vật Phạm Tiến, sau khi đỗ cử nhân trong kỳ thi hương đã vui mừng đến phát điên. (Nguồn: Baidu)

Trình Dục thấy buồn cười, anh vuốt tóc Chu Hoành Viễn, "Rồi, nghĩ kỹ rồi."

Nhất thời, Chu Hoành Viễn lại không dám tin, hắn nhẹ nhàng buông vai Trình Dục ra, ngắm nghía vẻ ngoài tuấn tú của người trước mặt, há to miệng không ra lời. Ngôn từ nông cạn, không thể diễn tả được một phần triệu của niềm hạnh phúc, mà đằng sau hạnh phúc ngập tràn còn có vô vàn hoang mang và lo lắng đang âm thầm quấy nhiễu.

Hắn có thật sự xứng đáng với Trình Dục không? Hắn có thật sự xứng đáng với tình yêu của Trình Dục không?

Trình Dục chớp chớp mắt, xoa xoa khuôn mặt cứng đơ không biết nên biểu cảm gì của Chu Hoành Viễn, "Ngốc luôn rồi à?"

Nghe thấy Trình Dục, lòng Chu Hoành Viễn đột nhiên bình tĩnh lại, hắn lại kéo Trình Dục kéo vào lồng ngực, lần nữa thành kính mà trịnh trọng nói, "Chú, con yêu chú."

Trình Dục xoa xoa đầu hắn, "Ừm."

Trình Dục vì Chu Hoành Viễn về muộn mà thấp thỏm lo lắng, lúc 7 giờ hâm nóng chút cháo nhưng chỉ ăn được nửa chén. Chu Hoành Viễn nhìn lướt qua chén cháo trắng trên bàn ăn, lòng không khỏi chùng xuống. Hắn nhíu mày, liếc nhìn Trình Dục, trong lời nói như còn mang theo chút trách móc, "Sao chú chỉ ăn có chút vậy?"

Trình Dục hơi xấu hổ, gõ nhẹ đầu Chu Hoành Viễn, chỉ nói, "Không có gì, chán ăn thôi."

Chu Hoành Viễn còn muốn nói thêm vài câu nhưng Trình Dục đã ngắt lời, nói Chu Hoành Viễn biết cách phá bầu không khí quá chừng. Chu Hoành Viễn mỉm cười nghĩ bụng, đúng vậy thật. Hắn tiến lại gần Trình Dục, ôm lấy mặt anh, hỏi với vẻ nghiêm túc, "Chú ơi, con có thể hôn chú không?"

Trình Dục thoáng cúi đầu, vầng trán trơn bóng ẩn sau mái tóc rối, anh nghĩ, lúc này còn giả vờ ngây thơ gì chứ? Lúc mình không đồng ý hay không biết gì thì chẳng phải hắn cũng hôn rồi sao? May mà lúc đó anh chỉ cho rằng Chu Hoành Viễn đến tuổi dậy thì, còn tò mò và ngây ngô về chuyện nam nữ. Nghĩ đến đây, Trình Dục không khỏi tức giận, trừng trừng mắt nhìn Chu Hoành Viễn.

Chu Hoành Viễn chẳng hiểu gì, sợ hãi lui về sau vài centimet, nhưng vẫn không cam lòng tiếp tục thuyết phục, "Chú, chỉ hôn môt cái thôi, hôn lên trán được không ạ?"

Trình Dục nghe Chu Hoành Viễn nói vậy thì rất sốt ruột, đương lúc anh đang nhíu chặt mày, không biết nên trả lời thế nào, Chu Hoành Viễn đã nắm lấy tay anh, đưa lên môi khẽ hôn một cái.

Trình Dục chỉ thấy toàn thân như bị bốc cháy, anh vội vàng rụt tay lại, hồi lâu vẫn không dám nhìn biểu cảm của Chu Hoành Viễn. Trình Dục cúi gằm mặt, không hiểu sao ánh mắt lại bị chiếc nhẫn trơn giản đơn trên tay hấp dẫn, đây là chiếc nhẫn mà cháu trai đã đích thân đeo cho anh, không mang kiểu dáng cầu kỳ hay đính kim cương phỉ thuý, nhưng lại mộc mạc động lòng người, tựa như một tình yêu bình thường nhất trên đời, không hoa mỹ hay lãng mạn, chỉ là một bến đỗ vững chắc và bình yên.

Cả hai đều là tay mơ trong chuyện tình cảm. Đây là lần đầu tiên Chu Hoành Viễn thật sự nói lời yêu với ai đó, còn Trình Dục thì lần đầu yêu đương với đàn ông, vừa không có kinh nghiệm, lại còn vướng mối quan hệ chú cháu với khoảng cách mười năm tuổi tác, vậy nên khi mới quyết định ở bên nhau, cả hai đều không quen cho lắm. Chỉ có điều, Chu Hoành Viễn mặt dày với Trình Dục quen rồi, dù không biết làm thế nào để ở bên người khác thì hắn cũng phải bám dính lấy Trình Dục, khi thì muốn hôn tay, lúc lại đòi ôm ấp. Còn Trình Dục lại không có năng lực thích nghi nhanh đến vậy, so với Chu Hoành Viễn đến, anh trông có vẻ đần độn ngốc ngếch hơn.

Buổi tối khi đi ngủ, Chu Hoành Viễn tất nhiên không chịu buông tha anh, khăng khăng đòi ngủ chung với anh. Trình Dục không đồng ý, Chu Hoành Viễn liền tung ra tuyệt chiêu, người đã hơn ba mươi tuổi đầu nhưng vẫn làm nũng y hệt như lúc nhỏ, ôm chặt lấy cánh tay Trình Dục, còn dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn anh chằm chằm, nói mình không làm gì hết, chỉ muốn ngủ cùng Trình Dục như hồi còn nhỏ thôi.

Trình Dục nghe vậy bèn chợt nhớ đến nhiều năm về trước. Khi đó Chu Hoành Viễn còn không cao bằng mình, vóc người nhỏ nhắn, gầy gò, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Suy nghĩ Trình Dục trôi đi rất xa, lúc này đây, hình ảnh người đàn ông trưởng thành và cường tráng trước mặt từng chút chồng chéo lên đứa nhỏ trong ký ức anh, Trình Dục dần dần mềm lòng, anh không cách nào từ chối Chu Hoành Viễn, huống chi đây cũng không phải là một yêu cầu quá đáng.

Được Trình Dục cho phép, Chu Hoành Viễn vui mừng khôn xiết nằm xuống bên cạnh Trình Dục. Hắn khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai Trình Dục, không kiềm được bèn hỏi thêm lần nữa, "Chú ơi, chú suy nghĩ kỹ rồi phải không?"

Trình Dục cười cười, mũi bỗng cay cay, trong tim cũng vậy. Anh quay mặt về phía Chu Hoành Viễn, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọt vào đầu mũi Chu Hoành Viễn một cái, nói từng câu từng chữ, "Vâng, nghĩ kỹ rồi, nghĩ tường tận, thấu đáo lắm rồi."

Đôi mắt Chu Hoành Viễn bất chợt đỏ hoe, hắn muốn khóc, nhưng đành phải cố kiềm lại. Giờ hắn đã là bạn trai của chú, phải bảo vệ và chăm sóc chú cả một đời, sao có thể dễ dàng rơi lệ được? Hơn nữa, trong lòng hắn rõ ràng là đang vui vẻ, hạnh phúc kia mà.

Trình Dục biết Chu Hoành Viễn xưa nay vốn thiếu thốn cảm giác an toàn, thấy hắn như vậy không khỏi xót xa, không nhịn được bèn sờ sờ khuôn mặt Chu Hoành Viễn, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn.

Nụ hôn này mong manh dễ vỡ, chỉ thoáng qua rồi dời đi, không mang ý nghĩa gì, tựa như một vị thần nhân từ thành kính hôn người con ngoan đạo, cũng như một người mẹ dịu dàng an ủi đứa con đang lo lắng.

Chu Hoành Viễn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Trình Dục.

Lúc này Trình Dục mới hoảng hồn, mơ hồ ý thức được mình đã làm gì. Suy nghĩ muốn hôn Chu Hoành Viễn đến một cách đột ngột và tự nhiên, như bản năng ăn sâu vào tâm khảm Trình Dục, dù sao cũng là con của mình, hơn mười năm trước cũng đã hôn rồi, anh hôn một cách đường hoàng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Chu Hoành Viễn, trong nháy mắt anh đã mất đi bản tâm.

Trong bóng tối, khuôn mặt Trình Dục nóng phừng, muốn vùi hết cả đầu vào trong chăn, nhưng cũng muốn bỏ chạy mất dạng khỏi tầm mắt của Chu Hoành Viễn. Hai trái tim được ngăn bởi hai lớp áo ngủ mỏng tang thi nhau đập thình thịch không ngừng.

Trình Dục cực kỳ hoảng loạn, trán rịn mồ hôi, anh đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Chu Hoành Viễn, nhưng Chu Hoành Viễn lại không buông tha, hắn quấn từ phía sau ôm anh vào lòng.

Thân thể Trình Dục rõ ràng cứng đờ, tiếp đó bờ môi Chu Hoành Viễn áp lên tai anh, khẽ nói, "Chú à, đã nghĩ kỹ rồi thì sau này không được hối hận đâu." Chu Hoành Viễn khịt mũi, hắn sợ rằng mọi thứ đều chỉ là giấc mộng, hoặc là một trò đùa tàn nhẫn, sợ rằng khi tỉnh lại tất cả đều hoá hư vô, hắn khó có được kết cục tốt đẹp.

Lòng Trình Dục thoáng động, chợt nhớ ra mình đã từng nói với Chu Hoành Viễn là mình sẽ không hối hận, mình chưa bao giờ hối hận về những chuyện đã làm. Anh chỉ sợ Chu Hoành Viễn sẽ hối hận. Anh cắn môi, thấy mình thật vô vị, khẽ cười hai tiếng rồi nặng nề đáp "Ừ". 

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 92.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0