Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 97
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Căn nhà của Chu Hoành Viễn và Trình Dục được bàn giao vào mùa thu. Hai người đứng trong căn nhà thô trống trải, bốn mắt mờ mịt nhìn nhau hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, trong lòng cùng nghĩ, quả thật là một công trình vĩ đại.
Trước đây khi trang hoàng nhà cũ, khái niệm nhà thô chưa phổ biến. Lúc đó, Trình Dục cũng không trang trí tỉ mỉ gì cả, chỉ sơn tường với đóng tủ, thậm chí còn không lắp trần treo. Thứ nhất vì họ không còn dư tiền để làm những việc đó, thứ hai là vì năm ấy kiểu trang trí này chưa được ưa chuộng lắm. Chu Hoành Viễn thậm chí còn ít kinh nghiệm hơn; mặc dù hắn đã mua vài căn nhà ở Bắc Kinh, nhưng hắn chỉ tập trung tinh thần vào tham vọng và dục vọng của bản thân, chỉ ước gì có thể dành 20 giờ một ngày để làm việc và bốn giờ còn lại để tìm kiếm niềm vui, làm gì còn thời gian chú ý đến những tiểu tiết này. Do đó, những bất động sản hắn đã mua trước đó hoặc là căn hộ đã hoàn thiện, hoặc là hắn giao toàn quyền cho công ty thiết kế. Giờ đây, cả hai người đều không biết phải làm gì. May sao Mai Đình thấy bọn họ gặp khó khăn nên đã giới thiệu một công ty thiết kế đáng tin cậy, bấy giờ mới giúp họ có chút định hướng.
Chu Hoành Viễn với Trình Dục rất quan tâm đến ngôi nhà mới của mình, từ phong cách tổng thể cho đến chiếc tủ làm bằng gỗ cứng hay một vách kính hình vòm đều phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.
Đây là căn nhà của họ, là tổ ấm của họ, mỗi một nơi đều phản ánh tâm huyết của họ, từng món đồ nội thất, từng cái chén đôi đũa đều được chọn lựa kỹ càng. Chu Hoành Viễn chưa từng trải qua cảm giác nào thế này, thậm chí hắn còn không bao giờ nghĩ tới cảnh rằng mình sẽ đắn đo về mẫu giấy dán tường hoặc đi so giá một vách kính hình vòm ở ba cửa hàng khác nhau. Tất cả những trải nghiệm này đều mới mẻ, toàn chuyện cỏn con nhưng cũng không tệ.
Hai người họ đều bận rộn với công việc của mình, nào là dạy học, đi làm, nghiên cứu rồi đến trang hoàng nhà cửa. Dù cuộc sống chắc chắn không bận rộn như hồi ở Bắc Kinh, thế nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua một cách trọn vẹn và dễ thương... Thời gian cứ thế thấm thoắt, đến khi lá rụng đầy đất, cành cây trơ trọi, mọi thứ vẫn không có gì mới lạ hay biến động, chỉ có bình yên và tĩnh lặng.
Bọn họ sánh bước bên nhau trên con đường mòn phủ ánh mặt trời đang xế bóng. Bọn họ đan tay nhau giữa phố phường đông đúc. Bọn họ nói chuyện phiếm bên mặt hồ nhân tạo không mấy trong vắt. Bọn họ rơi vào vòng tay nhau dưới ánh trăng trong veo. Đây là hạnh phúc ổn định nhất của bọn họ.
Chu Hoành Viễn luôn vô tình hoặc cố ý tránh đi những tiếp xúc quá thân mật với Trình Dục. Họ trao nhau chiếc hôn nhẹ nhàng, những cái ôm không mang ý nghĩa sâu xa gì hơn, và những lần khi kích thích trở nên khó kiểm soát đều sẽ kết thúc đột ngột với âm thanh nước chảy từ nhà tắm.
Sau khi Chu Hoành Viễn thất bại chạy vào nhà tắm lần thứ n, Trình Dục mệt mỏi day huyệt thái dương, vừa lo lắng vừa bực bội, anh cau mày, chỉ trong vài phút đã toát đầy mồ hôi. Anh cúi đầu nhìn xuống thằng em của mình, không biết phải làm gì với nó, chỉ có thể nặng nề thở dài.
Khi Chu Hoành Viễn đi ra khỏi nhà tắm, hắn cố tình không lập tức trở lại bên cạnh Trình Dục mà đi vào nhà bếp. Hắn đứng khờ trước tủ lạnh hồi lâu mới với tay lấy một qua quýt, bóc vỏ rồi mới đi ra ngoài. Hắn về phòng, ngồi lên giường, đặt hơn phân nửa quả quýt vào tay Trình Dục, còn mình thì nhét hết nửa nhỏ còn lại vào trong miệng.
Trình Dục thấy hắn thích ăn quýt, bèn bóc một múi khác đút vào miệng Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn đang nghĩ ngợi điều gì đó nên bị phân tâm, cứ thấy Trình Dục đưa đồ qua là vô thức há miệng ăn. Cái vẻ ngơ ngác của hắn khiến lòng Trình Dục mềm như bông, cứ tiếp tục đút hắn ăn, đến khi Chu Hoành Viễn ăn hết cả một trái quýt, hắn mới mơ hồ nhớ ra cái này rõ ràng là để đưa cho Trình Dục ăn.
Chu Hoành Viễn cúi đầu cười cười, "Sao lại để con ăn hết vậy?"
Trình Dục xoa đầu hắn, "Vì thấy con thích ăn chứ sao."
Chu Hoành Viễn thở phào, hắn hôn tay Trình Dục, không nói gì thêm.
Trình Dục vòng tay qua vai Chu Hoành Viễn, hai người nằm trên giường ôm nhau lỏng lẻo. Một lúc lâu sau, Trình Dục nhẹ giọng hỏi, "Con khó chịu không?"
Chu Hoành Viễn sửng sốt trong vài giây, rồi lập tức nhíu mày. Hắn vốn định thề thốt phủ nhận, nhưng lại thấy việc che giấu những chuyện này là không cần thiết. Họ đều là đàn ông, ai mà không hiểu vấn đề này? Tuy nhiên, hắn lại không thể thừa nhận, bởi vì thừa nhận sẽ là một lời phàn nàn im ắng, là một áp lực vô tình, là sự bức bách cay nghiệt.
Hắn đã hứa với Trình Dục sẽ không ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì; hắn cũng đã hứa với chính mình rằng sẽ không gây áp lực cho Trình Dục một lần nào nữa.
Trình Dục hôn lên tóc hắn, mím môi, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói, "Hay là con cứ làm đi? Dù sao chú có phản ứng hay không cũng không quan trọng."
Chu Hoành Viễn đơ người vài giây, sau đó lui ra khỏi vòng tay của Trình Dục. Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong hắn, để rồi lan tràn ra khắp cơ thể như một loại virus. Chẳng bao lâu sau, hắn lập tức cười nhạo thứ cảm giác này. Hắn biết Trình Dục không có ác ý gì, nhưng lời này với hắn mà nói không khác gì cái tát thứ hai.
Trình Dục không ngờ Chu Hoành Viễn lại có phản ứng như vậy, anh bối rối nhìn Chu Hoành Viễn, cố gắng nặn ra một nụ cười đầy lúng túng, anh muốn nói gì đó, có thể là an ủi, có thể là xin lỗi, nhưng lại thấy dù có nói gì cũng sẽ khô khan và không thể thốt nên lời.
Chu Hoành Viễn dùng sức lắc đầu, "Chú ơi, chú đừng như vậy mà, con..."
Bỗng dưng Chu Hoành Viễn thấy rất tủi thân. Vào thời khắc này, hắn thậm chí còn hơi trách móc Trình Dục. Rõ ràng Trình Dục hoàn toàn có thể bỏ qua vấn đề này; họ có thể vờ như không có gì xảy ra, và hắn vẫn có thể tiếp tục bày ra vẻ ngoài đường hoàng. Nhưng Trình Dục cứ thế nói huỵch toẹt ra, hết lần này tới lần khác khiến hắn khó xử. Chu Hoành Viễn vô thức lùi về xa hơn nữa, hắn gục đầu xuống, dùng hết sức kháng cự chủ đề này.
Hắn không muốn ép Trình Dục.
Trình Dục bẻ mạnh tay, hạ quyết tâm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới nơi tới chốn. Anh tiến tới gần Chu Hoành Viễn, ấn chặt đầu vai hắn xuống, trước khi Chu Hoành Viễn kịp phản ứng, một đôi môi mỏng đã phủ lên môi Chu Hoành Viễn...
Đầu óc Trình Dục trở nên rỗng tuếch. Tất nhiên đây không phải là nụ hôn đầu của anh, nhưng nó lại khiến anh hồi hộp và kích động hơn bất kỳ lần nào khác. Cảm giác này rất mới lạ, anh tỉ mỉ khám phá mỗi một chiếc răng của Chu Hoành Viễn. Lúc này, anh đã quên bằng sạch tất cả những kỹ năng và kinh nghiệm mình tích luỹ được trong nhiều năm qua, tựa như một cậu thiếu niên lần đầu trải nghiệm tình yêu, anh làm mọi thứ dựa vào bản năng và sự tò mò.
Chu Hoành Viễn sững sờ. Hắn ôm chặt lấy người trước ngực, nhìn hàng mi đang chớp chớp một cách lo lắng như hai cánh bướm, khiến lòng hắn ngứa ngáy. Mặc dù đã có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng sự thành kính của hắn trong khoảnh khắc này vượt xa tất cả những lần trước đây. Hắn đoạt lại quyền chủ động, nghiêng người về phía trước ôm hôn lấy Trình Dục.
Khác với cách thăm dò cẩn thận của Trình Dục, Chu Hoành Viễn lại vô cùng hăng hái, mang trên mình sức sống của tuổi trẻ để chinh chiến bốn phương, đánh đâu thắng đó. Thừa khi Trình Dục liên tục bại lui, Chu Hoành Viễn thuận thế đánh thành chiếm đất, chỉ trong vài hơi thở đã thâm nhập sâu vào phòng tuyến. Đến lúc Trình Dục váng đầu hoa mắt, hắn mới dùng hết khả năng của mình cướp đi tất cả oxy của anh như cuồng phong quét đi lá rụng.
Chỉ khi Trình Dục gần như ngạt thở, Chu Hoành Viễn mới thoáng lùi lại một chút, gương mặt cả hai người đỏ như gấc, hô hấp đầy hỗn loạn.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 97.
Tác giả muốn nói là: Tụi mình khởi động trước chút xíu ha, chương tiếp theo sẽ lâm trận thiệt! Để tôi nghĩ coi đặt ở đâu thì hợp lý.
Editor giơ tay: CHƯƠNG SAU CÓ CẢNH "LÁI XE" ÙN ÙN, NẾU CHƯA ĐỦ TUỔI VUI LÒNG NHẢY CHƯƠNG ^.^
Trước đây khi trang hoàng nhà cũ, khái niệm nhà thô chưa phổ biến. Lúc đó, Trình Dục cũng không trang trí tỉ mỉ gì cả, chỉ sơn tường với đóng tủ, thậm chí còn không lắp trần treo. Thứ nhất vì họ không còn dư tiền để làm những việc đó, thứ hai là vì năm ấy kiểu trang trí này chưa được ưa chuộng lắm. Chu Hoành Viễn thậm chí còn ít kinh nghiệm hơn; mặc dù hắn đã mua vài căn nhà ở Bắc Kinh, nhưng hắn chỉ tập trung tinh thần vào tham vọng và dục vọng của bản thân, chỉ ước gì có thể dành 20 giờ một ngày để làm việc và bốn giờ còn lại để tìm kiếm niềm vui, làm gì còn thời gian chú ý đến những tiểu tiết này. Do đó, những bất động sản hắn đã mua trước đó hoặc là căn hộ đã hoàn thiện, hoặc là hắn giao toàn quyền cho công ty thiết kế. Giờ đây, cả hai người đều không biết phải làm gì. May sao Mai Đình thấy bọn họ gặp khó khăn nên đã giới thiệu một công ty thiết kế đáng tin cậy, bấy giờ mới giúp họ có chút định hướng.
Chu Hoành Viễn với Trình Dục rất quan tâm đến ngôi nhà mới của mình, từ phong cách tổng thể cho đến chiếc tủ làm bằng gỗ cứng hay một vách kính hình vòm đều phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.
Đây là căn nhà của họ, là tổ ấm của họ, mỗi một nơi đều phản ánh tâm huyết của họ, từng món đồ nội thất, từng cái chén đôi đũa đều được chọn lựa kỹ càng. Chu Hoành Viễn chưa từng trải qua cảm giác nào thế này, thậm chí hắn còn không bao giờ nghĩ tới cảnh rằng mình sẽ đắn đo về mẫu giấy dán tường hoặc đi so giá một vách kính hình vòm ở ba cửa hàng khác nhau. Tất cả những trải nghiệm này đều mới mẻ, toàn chuyện cỏn con nhưng cũng không tệ.
Hai người họ đều bận rộn với công việc của mình, nào là dạy học, đi làm, nghiên cứu rồi đến trang hoàng nhà cửa. Dù cuộc sống chắc chắn không bận rộn như hồi ở Bắc Kinh, thế nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua một cách trọn vẹn và dễ thương... Thời gian cứ thế thấm thoắt, đến khi lá rụng đầy đất, cành cây trơ trọi, mọi thứ vẫn không có gì mới lạ hay biến động, chỉ có bình yên và tĩnh lặng.
Bọn họ sánh bước bên nhau trên con đường mòn phủ ánh mặt trời đang xế bóng. Bọn họ đan tay nhau giữa phố phường đông đúc. Bọn họ nói chuyện phiếm bên mặt hồ nhân tạo không mấy trong vắt. Bọn họ rơi vào vòng tay nhau dưới ánh trăng trong veo. Đây là hạnh phúc ổn định nhất của bọn họ.
Chu Hoành Viễn luôn vô tình hoặc cố ý tránh đi những tiếp xúc quá thân mật với Trình Dục. Họ trao nhau chiếc hôn nhẹ nhàng, những cái ôm không mang ý nghĩa sâu xa gì hơn, và những lần khi kích thích trở nên khó kiểm soát đều sẽ kết thúc đột ngột với âm thanh nước chảy từ nhà tắm.
Sau khi Chu Hoành Viễn thất bại chạy vào nhà tắm lần thứ n, Trình Dục mệt mỏi day huyệt thái dương, vừa lo lắng vừa bực bội, anh cau mày, chỉ trong vài phút đã toát đầy mồ hôi. Anh cúi đầu nhìn xuống thằng em của mình, không biết phải làm gì với nó, chỉ có thể nặng nề thở dài.
Khi Chu Hoành Viễn đi ra khỏi nhà tắm, hắn cố tình không lập tức trở lại bên cạnh Trình Dục mà đi vào nhà bếp. Hắn đứng khờ trước tủ lạnh hồi lâu mới với tay lấy một qua quýt, bóc vỏ rồi mới đi ra ngoài. Hắn về phòng, ngồi lên giường, đặt hơn phân nửa quả quýt vào tay Trình Dục, còn mình thì nhét hết nửa nhỏ còn lại vào trong miệng.
Trình Dục thấy hắn thích ăn quýt, bèn bóc một múi khác đút vào miệng Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn đang nghĩ ngợi điều gì đó nên bị phân tâm, cứ thấy Trình Dục đưa đồ qua là vô thức há miệng ăn. Cái vẻ ngơ ngác của hắn khiến lòng Trình Dục mềm như bông, cứ tiếp tục đút hắn ăn, đến khi Chu Hoành Viễn ăn hết cả một trái quýt, hắn mới mơ hồ nhớ ra cái này rõ ràng là để đưa cho Trình Dục ăn.
Chu Hoành Viễn cúi đầu cười cười, "Sao lại để con ăn hết vậy?"
Trình Dục xoa đầu hắn, "Vì thấy con thích ăn chứ sao."
Chu Hoành Viễn thở phào, hắn hôn tay Trình Dục, không nói gì thêm.
Trình Dục vòng tay qua vai Chu Hoành Viễn, hai người nằm trên giường ôm nhau lỏng lẻo. Một lúc lâu sau, Trình Dục nhẹ giọng hỏi, "Con khó chịu không?"
Chu Hoành Viễn sửng sốt trong vài giây, rồi lập tức nhíu mày. Hắn vốn định thề thốt phủ nhận, nhưng lại thấy việc che giấu những chuyện này là không cần thiết. Họ đều là đàn ông, ai mà không hiểu vấn đề này? Tuy nhiên, hắn lại không thể thừa nhận, bởi vì thừa nhận sẽ là một lời phàn nàn im ắng, là một áp lực vô tình, là sự bức bách cay nghiệt.
Hắn đã hứa với Trình Dục sẽ không ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì; hắn cũng đã hứa với chính mình rằng sẽ không gây áp lực cho Trình Dục một lần nào nữa.
Trình Dục hôn lên tóc hắn, mím môi, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói, "Hay là con cứ làm đi? Dù sao chú có phản ứng hay không cũng không quan trọng."
Chu Hoành Viễn đơ người vài giây, sau đó lui ra khỏi vòng tay của Trình Dục. Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong hắn, để rồi lan tràn ra khắp cơ thể như một loại virus. Chẳng bao lâu sau, hắn lập tức cười nhạo thứ cảm giác này. Hắn biết Trình Dục không có ác ý gì, nhưng lời này với hắn mà nói không khác gì cái tát thứ hai.
Trình Dục không ngờ Chu Hoành Viễn lại có phản ứng như vậy, anh bối rối nhìn Chu Hoành Viễn, cố gắng nặn ra một nụ cười đầy lúng túng, anh muốn nói gì đó, có thể là an ủi, có thể là xin lỗi, nhưng lại thấy dù có nói gì cũng sẽ khô khan và không thể thốt nên lời.
Chu Hoành Viễn dùng sức lắc đầu, "Chú ơi, chú đừng như vậy mà, con..."
Bỗng dưng Chu Hoành Viễn thấy rất tủi thân. Vào thời khắc này, hắn thậm chí còn hơi trách móc Trình Dục. Rõ ràng Trình Dục hoàn toàn có thể bỏ qua vấn đề này; họ có thể vờ như không có gì xảy ra, và hắn vẫn có thể tiếp tục bày ra vẻ ngoài đường hoàng. Nhưng Trình Dục cứ thế nói huỵch toẹt ra, hết lần này tới lần khác khiến hắn khó xử. Chu Hoành Viễn vô thức lùi về xa hơn nữa, hắn gục đầu xuống, dùng hết sức kháng cự chủ đề này.
Hắn không muốn ép Trình Dục.
Trình Dục bẻ mạnh tay, hạ quyết tâm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới nơi tới chốn. Anh tiến tới gần Chu Hoành Viễn, ấn chặt đầu vai hắn xuống, trước khi Chu Hoành Viễn kịp phản ứng, một đôi môi mỏng đã phủ lên môi Chu Hoành Viễn...
Đầu óc Trình Dục trở nên rỗng tuếch. Tất nhiên đây không phải là nụ hôn đầu của anh, nhưng nó lại khiến anh hồi hộp và kích động hơn bất kỳ lần nào khác. Cảm giác này rất mới lạ, anh tỉ mỉ khám phá mỗi một chiếc răng của Chu Hoành Viễn. Lúc này, anh đã quên bằng sạch tất cả những kỹ năng và kinh nghiệm mình tích luỹ được trong nhiều năm qua, tựa như một cậu thiếu niên lần đầu trải nghiệm tình yêu, anh làm mọi thứ dựa vào bản năng và sự tò mò.
Chu Hoành Viễn sững sờ. Hắn ôm chặt lấy người trước ngực, nhìn hàng mi đang chớp chớp một cách lo lắng như hai cánh bướm, khiến lòng hắn ngứa ngáy. Mặc dù đã có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng sự thành kính của hắn trong khoảnh khắc này vượt xa tất cả những lần trước đây. Hắn đoạt lại quyền chủ động, nghiêng người về phía trước ôm hôn lấy Trình Dục.
Khác với cách thăm dò cẩn thận của Trình Dục, Chu Hoành Viễn lại vô cùng hăng hái, mang trên mình sức sống của tuổi trẻ để chinh chiến bốn phương, đánh đâu thắng đó. Thừa khi Trình Dục liên tục bại lui, Chu Hoành Viễn thuận thế đánh thành chiếm đất, chỉ trong vài hơi thở đã thâm nhập sâu vào phòng tuyến. Đến lúc Trình Dục váng đầu hoa mắt, hắn mới dùng hết khả năng của mình cướp đi tất cả oxy của anh như cuồng phong quét đi lá rụng.
Chỉ khi Trình Dục gần như ngạt thở, Chu Hoành Viễn mới thoáng lùi lại một chút, gương mặt cả hai người đỏ như gấc, hô hấp đầy hỗn loạn.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 97.
Tác giả muốn nói là: Tụi mình khởi động trước chút xíu ha, chương tiếp theo sẽ lâm trận thiệt! Để tôi nghĩ coi đặt ở đâu thì hợp lý.
Editor giơ tay: CHƯƠNG SAU CÓ CẢNH "LÁI XE" ÙN ÙN, NẾU CHƯA ĐỦ TUỔI VUI LÒNG NHẢY CHƯƠNG ^.^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro