Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 98

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Ngày hôm ấy, Chu Hoành Viễn đã bắn ở trong tay Trình Dục. Không những thế, hắn còn đổi đủ kiểu trêu đùa Trình Dục, cuối cùng khiến Trình Dục nóng ran lên, cậu nhỏ của anh rốt cục cũng có phản ứng, tình trong như đã mặt ngoài còn e mà bắn ra tay Chu Hoành Viễn.

Xong việc, tay của cả hai đều ẩm ướt, nóng hổi, rồi nhanh chóng trở nên nhớp nháp. Trình Dục lấy hai tờ khăn giấy lau tay, nhưng quá lười động đậy, chỉ nằm trên giường với đầu óc trống rỗng.

Mặc dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng cả hai đều thấy yên tâm hơn nhiều. Dường như vết rạn nứt trong mối quan hệ của bọn họ được thu hẹp lại mấy phần. Họ đều biết rằng, sự chờ đợi là có ý nghĩa.

Sinh nhật của Chu Hoành Viễn rơi vào đúng ngày Đông chí, trùng hợp vào ngày này thành phố J cũng có tuyết rơi. Hôm đó, Trình Dục không có tiết buổi chiều nên anh tranh thủ về nhà sớm, mua sẵn thịt dê để về gói sủi sủi cảo cho Chu Hoành Viễn ăn.

Ở thành phố J, ngày Đông chí nhất định phải ăn một bữa sủi cảo nóng hầm hập, chuẩn nhất là sủi cảo nhân thịt dê, khi ăn sẽ thấy ấm hết lòng mề, cực kỳ phù hợp với kiểu thời tiết này. Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật Chu Hoành Viễn.

Đông chí năm ngoái rơi ngay vào ngày làm việc, khi đó Chu Hoành Viễn vẫn chưa từ chức ở Vạn Thanh, một mình thê lương ở Bắc Kinh, đừng nói đến việc ăn một nồi sủi cảo nóng hôi hổi, ngay cả tiền mừng sinh nhật cũng phải tự mình bù lại sau. Nghĩ đến đây, lòng Trình Dục mềm nhũn, vô thức sờ vào bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trong túi, đưa mắt nhìn phòng ngủ, thầm nghĩ, hôm nay nhất định phải tặng Chu Hoành Viễn một món quà đặc biệt.

6 giờ hơn, khi Chu Hoành Viễn về đến nhà, Trình Dục đã gói xong hết sủi cảo, bày sẵn lên trên thớt, cái nào cái nấy mập mạp trắng trẻo, trông rất đáng yêu. Chu Hoành Viễn thất thần trong chốc lát, tay nghề Trình Dục bây giờ tốt hơn xưa nhiều lắm rồi.

Trình Dục đang ngồi ở trên sofa nghỉ ngơi, trên mặt còn dính đầy bột mì, thấy Chu Hoành Viễn về thì vẫy vẫy tay với hắn. Chu Hoành Viễn cười cười, tiến về phía Trình Dục, thuận tay ôm lấy Trình Dục, hỏi, "Chú mệt không? Sao không chờ con về rồi cùng gói?"

Trình Dục duỗi ngón tay ra chọc nhẹ vào chóp mũi Chu Hoành Viễn, "Vì muốn con về là có đồ ăn ngay chứ sao. Mau bỏ sủi cảo vào nồi đi."

Chu Hoành Viễn nghe lời, lật đật mang thớt vào bếp để luộc sủi cảo.

Ăn xong sủi cảo, hai người xuống lầu cùng đi dạo một vòng quanh hồ nhân tạo. Tuyết lúc này vẫn còn rơi, hạt tuyết không lớn, kích cỡ chừng hạt muối, rơi xuống đất là tan ngay, khiến mặt đất trở nên lầy lội, nhưng không vì thế mà phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hai người. Từng hạt tuyết một đáp lên tóc họ, nhìn từ xa trông như đã đồng hành đến tận khi bạc đầu.

Về đến nhà, cả hai lần lượt tắm rửa, thay bộ đồ ngủ thuần cotton, rồi nằm trên giường.

Cũng chẳng biết là ai châm ngòi trước, trong cơn mơ màng hỗn độn, quần áo đã rải rác đầy sàn.

Chu Hoành Viễn siết chặt Trình Dục trong vòng tay mình, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt tham lam thưởng thức từng tấc da thịt Trình Dục. Cái nhìn của hắn khiến Trình Dục phát hoảng, khép hờ mắt không dám nhìn lại, đôi tay luống cuống túm chặt lấy ga giường.

Nhưng Chu Hoành Viễn không để anh toại nguyện, nói như đang nũng nịu, "Chú ơi, chú nhìn con đi."

Trình Dục hơi nhướng mắt lên, nhưng chỉ trong chớp mắt anh lại thấy ngại muốn chết, thế là dứt khoát nhắm tịt mắt lại, bất kể Chu Hoành Viễn có ghé vào tai anh nói gì đi nữa, anh cũng không chịu nhìn cháu trai mình thêm một lần.

"Chú ơi, chú à..."

Trình Dục tựa như một khúc gỗ mục chôn vùi trong đất đen, một ngày kia được người ta cẩn thận đào lên, đem đi phơi nắng và tu bổ, cuối cùng được đốt cháy, bùng lên thành ngọn lửa nóng bỏng. Anh như đang bị hoả thiêu, rõ ràng đang là mùa đông khắc nghiệt, rõ ràng quần áo trên người đã bị lột sạch, nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất nóng, mặt mũi đỏ như vang, hằn lên cả tơ máu, toàn thân đều toát ra hơi nóng, như thế muốn thiêu khô người khác, cũng thiêu rụi chính mình.

Trình Dục cắn chặt môi, muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn chút, thì lại nghe Chu Hoành Viễn thấp giọng nói bên tai, "Chú, đừng cắn môi mạnh quá, nhìn chú thế này con chỉ muốn làm chú mạnh bạo hơn thôi."

Trình Dục điếng người, mở bừng mắt ra, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe và ngấn nước như bị người nào đó bắt nạt, khiến Chu Hoành Viễn yêu chết đi được, hắn cúi người, hạ một nụ hôn lên mắt Trình Dục, "Chú ơi, có được không ạ?"

Trình Dục nhíu chặt mày, anh vừa định nhỏ giọng chửi Chu Hoành Viễn một câu, vậy nhưng cuống họng lại khô không khốc, giọng nói vì thế mà khàn khàn, nghe như đang mời gọi.

Chu Hoành Viễn lắc lắc đầu, nương theo sóng mũi cao của Trình Dục hôn xuống tận môi, vô cùng kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, "Có được không, chú?"

Trình Dục không nói gì, chỉ cố sức vùng ra khỏi vòng tay của Chu Hoành Viễn, một giây sau, anh lôi từ dưới gối ra một chiếc bao cao su, nhét vào tay Chu Hoành Viễn.

Chu Hoành Viễn cúi đầu nhìn bao cao su trong tay, sửng sốt vài giây, khi nhìn lại về phía Trình Dục, người đàn ông kia đã quay mặt đi, cau mày, không nói một lời, mang bộ dáng "mặc người muốn giết hay muốn xẻo gì cũng được".

Chu Hoành Viễn nhẹ xoay mặt Trình Dục về hướng chính diện, áp môi mình lên đôi môi mỏng của Trình Dục, không cho anh cơ hội để thở dốc, đầu lưỡi hắn luồn vào kẽ hỡ giữa hai môi, tiến vào khoang miệng ẩm ướt ấm áp của anh. Chu Hoành Viễn tiến nhanh mà vào, dựa vào sức lực của mình để lặn ngụp, tựa như một vị tướng đang đi tuần tra lãnh địa.

Chu Hoành Viễn mạnh mẽ khuấy đảo trong khoang miệng Trình Dục, cướp đoạt mọi khoảng cách và tước đi hết oxi. Chu Hoành Viễn men theo cần cổ mịn màng của Trình Dục hôn dọc xuống, đôi bàn tay to lớn cũng không chịu thua kém, chúng lần mò tìm tòi từng tấc da thịt anh, mỗi cái chạm, mỗi cái ve vuốt đều khiến Trình Dục run lẩy bẩy.

Cuối cùng, đôi môi Chu Hoành Viễn dừng lại trên đầu vú Trình Dục, chấm đỏ nho nhỏ đó bị hắn ngậm vào miệng dễ như ăn kẹo. Hắn cắn răng, đầu lưỡi mềm mại đảo một vòng quanh chấm đỏ nhỏ, rồi dùng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng xoa nắn bên còn lại, mang đến cho Trình Dục từng cơn kích thích.

Trình Dục phải cắn chặt môi để kiềm chế bản thân, không để tiếng rên rỉ bật ra, nhưng nhịp thở dốc nặng nề từ anh lại cứ vang vọng quanh tai hai người. Phần thân dưới của anh đã cứng như sắt nung, cần được giải toả gấp, nhưng Chu Hoành Viễn vẫn lánh nặng tìm nhẹ, chỉ dừng ở trước ngực anh để tra tấn, lề mề mãi không chịu di chuyển xuống dưới.

Trình Dục vô thức nghiêng người về phía trước, Chu Hoành Viễn cười thầm, di thân mình dọc theo cơ bắp của anh xuống phía dưới, sau đó dùng răng cởi bỏ quần lót Trình Dục, giây tiếp theo, hắn nuốt trọn dương vật cứng ngắc của Trình Dục, ngậm đến tận cuống họng.

Trình Dục trợn to hai mắt, chỉ thấy cháu trai đang nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hắn còn hơi ướt át vì khẩu giao. Trình Dục run rẩy, Chu Hoành Viễn chậm rãi nhả dương vật ra, liếm láp lấy phần cán, trong lúc làm còn thi thoảng nhỏ giọng gọi "Chú". Trình Dục vô thức túm lấy tóc Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn vừa nhìn anh chằm chú, vừa dùng đầu lưỡi đảo quanh đầu dương vật, cứ thế đến khi đỉnh đầu dương vật Trình Dục tiết ra chất nhờn mới thôi.

Lúc này Chu Hoành Viễn bắt đầu ra sức mút dương vật Trình Dục, trong đời anh chưa bao giờ trải qua kích thích cỡ này, chỉ chốc lát đã rùng mình bắn vào trong miệng Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn ngẩng đầu lên, lau khoé môi rồi nuốt xuống hết chất lỏng dính dớp trong khoang miệng.

Tim Trình Dục đập thình thịch. So với khoái cảm thể xác, anh quan tâm đến giao tiếp và tình cảm hơn, có thể xem là một người bị tình cảm chi phối. Mặc dù đã từng có kinh nghiệm chuyện giường chiếu với những mối tình trong quá khứ, nhưng ít ai có thể làm anh hài lòng đến thế này. Lần này làm với Chu Hoành Viễn khiến anh cảm nhận được một khoái cảm chưa từng có.

Trình Dục vừa bắn xong, đầu óc trống rỗng, Chu Hoành Viễn nhân cơ hội nhấc hai chân anh lên, đặt lên bả vai mình. Hắn lấy một tuýp bôi trơn từ trong tủ đầu giường ra, bóp hơn phân nửa tuýp vào lòng bàn tay rồi xoa bóp phía sau lưng Trình Dục.

Một tay Chu Hoành Viễn lượn lờ vòng quanh hậu môn anh, tay còn lại thì thoa một lớp gel bôi trơn lên, vừa dính vừa nhờn, Trình Dục xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại. Chu Hoành Viễn thừa dịp anh không để ý, bèn đưa một ngón tay vào trong, Trình Dục giật bắn người, rên rỉ đau đớn, anh mạnh bạo cắn môi, vô thức đẩy bả vai Chu Hoành Viễn ý bảo hắn rút ra. Nhưng Chu Hoành Viễn không làm vậy, hắn giữ vững tinh thần, tiếp tục luồn thêm ngón thứ hai vào. Trình Dục bóp chặt lấy đầu vai Chu Hoành Viễn, đôi tay gầy gò hằn rõ gân xanh. Đến khi cả ba ngón tay đều được đưa vào, Chu Hoành Viễn mới bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển. Gel bôi trơn dinh dính trong hậu môn Trình Dục phát ra âm thanh nhớp nháp, khiến anh xấu hổ đến độ không dám nhìn cháu trai mình. Anh thở hổn hển, không biết là vì khó chịu hay vì kích thích mà vầng trán rịn đầy mồ hôi.

Chờ cho Trình Dục thích ứng rồi, Chu Hoành Viễn mới kéo quần lót mình xuống, đè thứ đang cương cứng lên trên nơi đó của Trình Dục. Trình Dục co rụt người ra đằng sau, nhưng lại bị Chu Hoành Viễn túm trở về. Chu Hoành Viễn không vội vã đi vào, hắn hôn hôn bờ môi Trình Dục, hỏi, "Chú ơi, có sợ không?"

Trình Dục nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu, dứt khoát đưa ra quyết định, nói, "Con vào đi."

Chu Hoành Viễn cúi đầu xuống, miệng mân mê đôi môi đỏ mọng của Trình Dục, còn phía bên dưới thì mạnh mẽ đẩy dương vật cứng rắn của mình vào trong hậu môn Trình Dục.

Trình Dục bị đau, dùng sức bóp bả vai Chu Hoành Viễn, nhưng Chu Hoành Viễn vẫn không ngừng lại, hắn động đậy phần dưới, đâm vào nơi hẻo lánh nhất của đoạn đường quanh co.

Trình Dục nhíu chặt lông mày, khàn giọng kêu "Đau" hai lần. Chu Hoành Viễn nghe vậy bèn sờ sờ trán Trình Dục, hôn một cái, ấm giọng nói, "Chút nữa thôi sẽ không đau nữa." Vẻ mặt hắn đầy dịu dàng, nhưng phần thân dưới vẫn không ngừng chuyển động, Trình Dục ấm ức, cảm thấy Chu Hoành Viễn chỉ đang lừa gạt mình. Chu Hoành Viễn dốc sức đưa đẩy vài lần, Trình Dục đã bắt đầu thấy váng vất, một màn trắng sáng loé lên ngay trước mắt, đôi môi khó nén được tiếng rên rỉ đứt quãng. Chu Hoành Viễn thấy rất thú vị, hắn càng phóng khoáng hơn, tăng thêm lực cày cấy bên trong cơ thể Trình Dục.

Chu Hoành Viễn thay đổi phương pháp đâm vào, cơn đau tê liệt trong người Trình Dục dần dần biến mất, thay vào đó chính là những đợt khoái cảm kỳ lạ. Chu Hoành Viễn cười khẽ, tập trung toàn lực tấn công vào cái van khoái cảm kia. Trình Dục thở dốc, ngay cả tiếng rên khàn khàn cũng thay đổi âm điệu. Trình Dục thấy ngượng ngùng, đồng thời cũng đắm chìm vào cơn khoái cảm tột độ.

"Chú ơi, thoải mái không ạ?"

"Chú ơi, chú có thích không?"

Chu Hoành Viễn vừa làm loạn bên trong cơ thể anh, vừa thốt ra mấy câu vô liêm sỉ, toàn thân Trình Dục đỏ bừng bừng, cảm giác như máu sắp trào ra khỏi làn da mỏng manh. Chu Hoành Viễn thấy rất đáng yêu, hôn tới tấp khắp người anh, hạ bộ thì di chuyển mạnh bạo hơn..

Trình Dục suýt nữa rơi vào hôn mê dưới tay Chu Hoành Viễn. Anh rên rỉ, thở dài, giọng khàn đặc đi, tấm ga giường bên dưới nhăn nhăn nhúm nhúm, đôi môi sưng mọng đỏ tấy lên vì bị hôn. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng sẽ có ngày mình trở nên đồi truỵ đến thế này, càng không ngờ kẻ đầu têu sẽ là cháu trai của anh. Anh bị đâm đến mức toàn thân xụi lơ, khó khăn lắm mới choàng được tay lên cổ Chu Hoành Viễn, không còn chút sức lực nào.

Sau hơn trăm lần đâm thọc, Chu Hoành Viễn cuối cũng cũng dí sâu vào chỗ đó của Trình Dục, bắn thứ chất lỏng nóng hổi, đục ngầu vào bên trong anh.

"Chú ơi, con yêu chú."

Trình Dục thở hổn hển dưới thân Chu Hoành Viễn lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, đưa tay lau mồ hôi trên mặt Chu Hoành Viễn, sau đó nhẹ nhàng khều khều chóp mũi hắn, nói, "Chú cũng yêu con." 

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 98.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0