Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 99
Úc Hoa
2025-03-17 16:31:52
Trước Tết Nguyên đán, Chu Hoành Viễn và Trình Dục cùng chuyển vào nhà mới của hai người.
Trình Dục làm việc ở một trường đại học, thuộc diện biên chế, không tiện tiết lộ mối quan hệ giữa mình với Chu Hoành Viễn, vậy nên chưa từng nghĩ đến việc sẽ mời ai đến nhà ăn tiệc tân gia. Thế là anh đẩy nhẹ Chu Hoành Viễn, hỏi, "Còn con? Con có muốn mời mấy người bạn đó đến nhà chơi một chút không?"
Chu Hoành Viễn ngẩn người. Những năm qua, hắn vẫn luôn lui tới thành phố J, ở đây mười mấy năm, hắn cũng từng có bạn, nhưng hầu hết đều đã lạc lối trong những thăng trầm đời mỗi người, cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Mai Đình là người bạn tâm giao, thật đáng buồn làm sao. Hắn chợt nhớ tới rất nhiều năm về trước, những thiếu niếu ấy đã cùng khóc cùng cười, đồng thanh hát vang bài "Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái". Bọn họ là một gia đình, nhưng là một gia đình không thể đoàn tụ nữa. Trong hắn có chút chua chát, nhưng không thấy quá xót xa. Hắn đã lường trước được tất cả những điều này từ rất lâu rồi, may mà hắn đủ lạnh lùng, và thời gian cũng vừa đủ dài.
Trình Dục không biết những uẩn khúc trong đó, hỏi tiếp, "Hồi đó con chơi rất thân với hai người bạn tên là Trịnh Minh Khôn với Ngô Tư Nguyên đúng không? Bây giờ bọn họ làm việc ở đâu? Có về đây ăn Tết không? Không muốn mời vào nhà thì cũng có thể gặp mặt một chút mà."
Chu Hoành Viễn nhíu mày, im lặng rất lâu.
Trình Dục bỗng thấy hoang mang, chẳng hiểu vì sao Chu Hoành Viễn lại đột nhiên im lặng, anh cắn môi, khẽ cười, "Chú chỉ sợ con ở trong nhà hoài nên buồn chán thôi."
Suy nghĩ Chu Hoành Viễn đã bay đến một nơi rất xa, bất chợt bị giọng nói Trình Dục kéo về. Hắn sợ Trình Dục nghĩ nhiều, ngẫm nghĩ một chốc rồi chậm rãi nói, "Quan hệ của hai người họ hơi phức tạp."
Chu Hoành Viễn muốn nói lại thôi, trên thực tế, những năm qua, hai người này lúc tan lúc hợp, khi hợp khi tan, cứ thế giày vò nhau, cuối cùng trở thành loại ngượng ngùng khó nói, ngay cả Chu Hoành Viễn cũng không biết hiện giờ tình hình như thế nào rồi.
Trình Dục thấy hắn ngần ngại muốn nói nhưng không thể nói, dường như hiểu ra gì đó, mở miệng thăm dò, "Cả hai theo đuổi cùng một cô gái à?"
Chu Hoành Viễn sững sốt, "Không phải vậy..." Nếu như bọn họ cùng theo đuổi một cô gái, vậy thì chuyện đã đơn giản hơn nhiều.
Trình Dục quan sát biểu cảm nhỏ xíu trên khuôn mặt Chu Hoành Viễn, hỏi tiếp, "Vậy là họ đã từng bên nhau?"
Chu Hoành Viễn ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Trình Dục hiểu ra đôi chút, "Rồi sau đó họ chia tay?"
Chu Hoành Viễn nghĩ tiếp, lại gật gật đầu.
Kinh nghiệm tình trường của Trình Dục không được phong phú cho lắm, với lại tất cả đều đơn giản dứt khoát, hơn nữa, giữa Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên là yêu hận tình thù giữa hai người đàn ông, anh càng không có tư cách lên tiếng. Anh ngẫm vài giây đồng hồ, "Vậy thì đúng là hơi phúc tạp. Được rồi, không liên lạc thì khỏi liên lạc luôn, có chú ở đây rồi."
Chu Hoành Viễn cúi thấp đầu, "Không chỉ là yêu rồi chia tay đâu", Chu Hoành Viễn gãi gãi đầu, "Tóm lại là rất phức tạp."
Hắn không thể gặt mặt bọn họ, bởi vì hắn không nắm rõ được mối quan hệ giữa hai người. Hắn không thể gặp Ngô Tư Nguyên, bởi vì Ngô Tư Nguyên sẽ nhìn xuyên qua hắn để hồi tưởng về quãng thời gian vô tư lự ấy. Hắn cũng không thể gặp Trịnh Minh Khôn, bởi vì hắn không chắc Trịnh Minh Khôn có muốn gặp lại hắn khi đã "công thành danh toại" hay không.
Người căm ghét đêm ấy không chỉ có người trong cuộc là Ngô Tư Nguyên và Trịnh Minh Khôn, còn có cả người bạn thân nhất của họ nữa.
Trình Dục thấy Chu Hoành Viễn sa sút tinh thần, bèn xoa xoa đầu hắn, ấm giọng nói, "Không sao cả, duyên phận của mỗi người mà, sau này các con lớn lên sẽ hiểu thôi."
Chu Hoành Viễn nghe vậy rất không vui, hắn với tay kéo Trình Dục vào lòng, ""Sau này tụi con lớn lên"? Chú vẫn coi con là con nít à?" Nói đoạn, hắn không cam tâm thúc mạnh vào Trình Dục, ý tứ rất rõ ràng.
Trình Dục cười ngã người xuống ghế sofa, "Dù con có lớn đến đâu, trong mắt chú con vẫn là một đứa con nít."
Chu Hoành Viễn miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, hắn cọ cọ trên ngực Trình Dục, rồi hôn tới hôn lui lên mặt anh như chú chó con, Trình Dục ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn đầy dịu dàng và khoan dung.
Chu Hoành Viễn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải nói bằng hết, dù sao họ đều hiểu nhau, dù sao họ cũng còn thời gian cả một đời.
Trình Dục được nghỉ đông, còn Chu Hoành Viễn phải đi làm đến tận ngày 28 Tết. Tối đó, bọn họ cùng nhau đi siêu thị mua đồ tết, người đông nghịt, vai kề vai, Chu Hoành Viễn vừa đẩy xe đẩy, vừa ngang nghiên nắm tay Trình Dục. Mới đầu Trình Dục còn hơi e lệ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh thong dong của Chu Hoành Viễn, anh bỗng cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì. Thế giới dù đông đúc đến mấy, cũng chỉ có bọn họ mới quan tâm lẫn nhau; thế giới dù rộng lớn tới đâu, cũng chỉ là đám mây khói thoảng qua. Nghĩ đến đây, Trình Dục thả lỏng tinh thần, trở nên thản nhiên và an bình.
Hai người đứng trước kệ hàng, nghiêm túc chọn câu đối xuân và chữ Phúc, ở khu rau quả, họ bỏ đống táo đỏ mọng cùng mớ quýt vàng ươm vào túi, sau đó cẩn thận chọn lựa thịt xay, cần tây và thì là. Họ làm những công việc lặt vặt mà mọi gia đình đều làm. Không có gì đặc biệt, họ chỉ là một cặp tình nhân bình thường nhất trên đời; nhưng mọi thứ lại rất khác biệt, bởi vì họ thuộc về hai thời đại và hai lối suy nghĩ.
Trình Dục làm việc bàn giấy trong một thời gian dài nên cột sống và vai gáy đều có vấn đề, dù không nghiêm trọng lắm, nhưng những cơn đau nhức thường xuyên phát tác cũng đủ làm người ta mệt mỏi. Vậy nên, Chu Hoành Viễn không cho phép Trình Dục tổng vệ sinh một mình, mà Trình Dục lại không thích trong nhà có người ngoài, thế là chỉ có thể đợi tới ngày 29 Tết, Chu Hoành Viễn rảnh rỗi rồi mới từ từ dọn. May sao bọn họ mới chuyển vào căn nhà này nên chưa bám bụi nhiều lắm, chỉ cần dọn dẹp sơ qua là được.
Trình Dục ngồi trên ghế sofa, nhìn Chu Hoành Viễn bận bịu tới lui, nào là dán câu đối xuân, rồi đến quét dọn nhà cửa, đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm về trước, lúc đứa nhỏ này mới về ở chung với mình thì là mang dáng vẻ cần cù hiền lành thế này. Chỉ có điều Chu Hoành Viễn khi đó còn nóng nảy, chưa điềm tĩnh như bây giờ, dường như sợ anh sẽ chán ghét rồi bỏ hơi hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Dục dâng lên cảm giác ấm áp, bên trong còn lẫn chút xót xa, anh nhịn không được bèn hỏi, "Hồi còn nhỏ con cố gắng thể hiện bản thân trước mặt chú, có phải là vì sợ bị chú bỏ rơi không?" Câu này không cần hỏi cũng biết, Trình Dục biết Chu Hoành Viễn là một đứa nhỏ rất nhạy cảm, nên anh không mong chờ Chu Hoành Viễn có thể dành thời gian từ việc dọn nhà bận rộn để nói với anh những lời vô nghĩa này, anh tự hỏi tiếp, "Còn bây giờ thì sao? Còn sợ không?"
Bàn tay đang lau bàn của Chu Hoành Viễn run lên, sau đó cúi thấp đầu cố chà xát trên mặt bàn thêm hai lần, nhưng lòng dạ cứ rối bời hết lên, thế là hắn ném chiếc khăn vào chậu, đi đến trước mặt Trình Dục, dùng mu bàn tay chạm vào mặt Trình Dục, nói, "Sợ chứ, sợ chết đi được. Và chắc là con sẽ sợ mãi thôi."
Trình Dục hơi hơi xúc động. Ở một vài khía cạnh, dường như Chu Hoành Viễn chưa từng thay đổi, nhưng xét đến những khía cạnh khác, hắn đã thay đổi rất nhiều. Giống như khi còn bé, mặc dù sợ hãi, nhưng Chu Hoành Viễn sẽ không đem nỗi sợ của mình ra chiêu cáo thiên hạ; giống như khi còn nhỏ tuổi và cứng đầu, mỗi khi Chu Hoành Viễn làm nũng với anh đều sẽ mang theo vẻ yếu đuối và giả tạo có chủ đích.
Trình Dục nhích tới gần Chu Hoành Viễn, quàng tay qua cổ hắn, "Đừng sợ mà, chú thương."
Con tim Chu Hoành Viễn rung động, chợt hắn kéo Trình Dục vào lòng, hôn lên mái tóc anh, rồi nương theo vầng trán trơn bóng và sống mũi cao thẳng hôn dần xuống tới đôi môi mỏng, bọn họ trao nhau một chiếc hôn triền miên và nồng nhiệt, đến khi nhịp thở cả hai trở nên hỗn loạn.
Nhưng Chu Hoành Viễn không giày vò anh, hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi một chút rồi lại lao đầu vào dọn dẹp.
Đêm hôm đó, Chu Hoành Viễn ngủ cực kỳ ngon, không giật mình không phiền nhiễu, đánh một giấc tới sáng.
Vào đêm giao thừa, họ không đặt một mâm đồ ăn theo trào lưu, cũng không chen chúc tới nhà hàng ham vui, chỉ tự tay làm một bàn đầy ắp đồ ăn theo kiểu truyền thống, món đơn giản thì có dưa leo đập dập, khoai tây thái sợi, muốn cầu kỳ thì có gà hầm và cá hấp, tất cả đều do một tay Trình Dục làm. Hơn một năm qua, dù Chu Hoành Viễn rất nhiệt tình đỡ đần việc nhà, còn nhiều lần nấu đồ ăn, nhưng Trình Dục vẫn không yên tâm về tài nấu nướng của hắn, chỉ cho phép Chu Hoành Viễn chuẩn bị nguyên liệu, không chịu để tay hắn chạm vào cái muôi, sợ bữa tiệc hôm nay đi tong.
Chu Hoành Viễn ngượng nghịu đứng một bên, quan sát Trình Dục thành thạo tung chảo lật xào, vừa nhanh nhẹn vừa đúng chuẩn, lòng thấy đôi chút căng tức, đôi chút đau khổ.
Nấu xong cơm, Chu Hoành Viễn bày từng món lên bàn. Trình Dục không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, hơn phân nửa món là anh nấu cho Chu Hoành Viễn, còn mình thì ôm lấy dĩa dưa leo đập dập và khoai tây thái sợi.
Chu Hoành Viễn thấy anh nấu nướng vất vả mà lại chẳng ăn được bao nhiêu, vừa thấy xót và hối hận, sao lúc đó mình không ngăn chú lại nhỉ?
Trình Dục lại không nghĩ nhiều đến vậy. Mấy món này anh vốn làm riêng cho Chu Hoành Viễn, miễn Chu Hoành Viễn thưởng thức đồ ăn thì anh cũng sẽ vui vẻ. Dù sao trong những năm qua anh đã không còn thích ăn những món như vậy nữa.
Gala cuối năm vẫn đang chiếu, thi thoảng hai người liếc qua màn hình TV để xem những vở kịch nhảm nhỉ, những vũ đạo công phu độc đáo, những chương trình ngôn ngữ khó hiểu, nhưng tâm trí lại hoàn toàn đặt lên người đối phương.
Hậu phẫu thuật, Trình Dục không thể hút thuốc uống rượu, thế là Chu Hoành Viễn cũng cùng anh cai thuốc kiêng rượu. Ăn xong một bữa cơm, bọn họ vẫn còn rất tỉnh táo, trong đầu chỉ toàn là người kia.
Vừa đúng 12 giờ, khắp khu chung cư vang lên từng tiếng pháo nổ, hết đợt này tới đợt khác. Chu Hoành Viễn và Trình Dục khoác áo khoác, rất chi là truyền thống mà đi xuống lầu đốt một tràng pháo, trong tiếng nổ lách tách, họ tựa vào nhau, tận hưởng niềm hạnh phúc thư thái của họ.
Trở lại phòng ngủ, hai người quấn quýt si mê trong chốc lát rồi tắt đèn. Trình Dục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, quan sát pháo hoa chói loà biến mất trong nháy mắt, đằng sau vẻ rực rỡ ấy là nỗi cô đơn càng thêm thăm thẳm của bầu trời đêm. Anh quay đầu, đối mặt với Chu Hoành Viễn, nói ra điều anh đã giữ trong lòng từ rất lâu, "Nếu lúc đó, chú biết tình cảm con dành cho chú và đồng ý ở bên con, con có rời xa chú không?"
Chu Hoành Viễn ôm chặt lấy người trong lòng, "Nếu lúc đó con biết có được chú sẽ hạnh phúc như thế này, làm sao con nỡ rời đi? Trên đời này không có việc gì đáng để chúng ta xa nhau mười năm cả."
Trình Dục còn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì xưa nay nói năng vụng về nên không biết nên diễn đạt thế nào, anh nghĩ mãi nghĩ mãi, dần dần cảm thấy buồn ngủ, thế là không cố gắng nữa, chỉ tựa vào vai Chu Hoành Viễn chậm rãi ngủ thiếp đi.
Chu Hoành Viễn nhẹ nhàng đặt đầu Trình Dục lên gối, thay anh đắp kín chăn, thành kính và kiên định hôn lên trán anh, "Quá khứ không thể quay lại, nhưng con hứa với chú, từ nay về sau, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa đôi ta."
Trên bầu trời đêm bao la và tối tăm, pháo hoa lại lần nữa nở rộ.
Hắn biết, bản thân chưa bao giờ vì Trình Dục mà từ bỏ cả thế giới, ngược lại, nó là thứ mà hắn được trao cho.
@antiquefe (wattpad)
Hoàn thành chính truyện.
Tác giả muốn nói là: Cảm ơn các bạn đã đọc, cảm ơn sự đồng hành của tất cả các bạn. Một hành trình khoảng nửa năm với gần 270.000 chữ, có vất vả nhưng cũng rất tuyệt vời. Với tôi, họ không chỉ là nhân vật trong truyện, mà còn là những người bạn, là niềm vui bất ngờ tất yếu phải xảy đến trong cuộc đời. Sẽ có ngoại truyện nha hehe. Yêu mọi người nhèoooooo!
Editor muốn nói là: Má ơi ta nói cái truyện có 100 chương thou mà tớ lết từ năm này qua năm kia, tự thấy xấu hổ lun ak >.< Nhưng mà không sao, đưa được người có tình về bên nhau là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi hâhhahahah. Đây là project đầu tiên của tớ nên tất nhiên sẽ không tránh khỏi nhiều sai sót, hi vọng có thể nhận được lời góp ý từ các tình yêu để tương lai hoàn thiện hơn.
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Úc Hoa vì đã viết nên bộ truyện này, có thể đối với người khác nó không quá xuất sắc, nhưng trong quá trình biên tập nó đã mang lại cho tớ rất nhiều cảm xúc.
Xin gửi lời cảm ơn nồng nhiệt đến các tình yêu đến giờ vẫn luôn theo dõi con rùa này bò T.T Moaz moaz you guys are the best!
Trình Dục làm việc ở một trường đại học, thuộc diện biên chế, không tiện tiết lộ mối quan hệ giữa mình với Chu Hoành Viễn, vậy nên chưa từng nghĩ đến việc sẽ mời ai đến nhà ăn tiệc tân gia. Thế là anh đẩy nhẹ Chu Hoành Viễn, hỏi, "Còn con? Con có muốn mời mấy người bạn đó đến nhà chơi một chút không?"
Chu Hoành Viễn ngẩn người. Những năm qua, hắn vẫn luôn lui tới thành phố J, ở đây mười mấy năm, hắn cũng từng có bạn, nhưng hầu hết đều đã lạc lối trong những thăng trầm đời mỗi người, cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Mai Đình là người bạn tâm giao, thật đáng buồn làm sao. Hắn chợt nhớ tới rất nhiều năm về trước, những thiếu niếu ấy đã cùng khóc cùng cười, đồng thanh hát vang bài "Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái". Bọn họ là một gia đình, nhưng là một gia đình không thể đoàn tụ nữa. Trong hắn có chút chua chát, nhưng không thấy quá xót xa. Hắn đã lường trước được tất cả những điều này từ rất lâu rồi, may mà hắn đủ lạnh lùng, và thời gian cũng vừa đủ dài.
Trình Dục không biết những uẩn khúc trong đó, hỏi tiếp, "Hồi đó con chơi rất thân với hai người bạn tên là Trịnh Minh Khôn với Ngô Tư Nguyên đúng không? Bây giờ bọn họ làm việc ở đâu? Có về đây ăn Tết không? Không muốn mời vào nhà thì cũng có thể gặp mặt một chút mà."
Chu Hoành Viễn nhíu mày, im lặng rất lâu.
Trình Dục bỗng thấy hoang mang, chẳng hiểu vì sao Chu Hoành Viễn lại đột nhiên im lặng, anh cắn môi, khẽ cười, "Chú chỉ sợ con ở trong nhà hoài nên buồn chán thôi."
Suy nghĩ Chu Hoành Viễn đã bay đến một nơi rất xa, bất chợt bị giọng nói Trình Dục kéo về. Hắn sợ Trình Dục nghĩ nhiều, ngẫm nghĩ một chốc rồi chậm rãi nói, "Quan hệ của hai người họ hơi phức tạp."
Chu Hoành Viễn muốn nói lại thôi, trên thực tế, những năm qua, hai người này lúc tan lúc hợp, khi hợp khi tan, cứ thế giày vò nhau, cuối cùng trở thành loại ngượng ngùng khó nói, ngay cả Chu Hoành Viễn cũng không biết hiện giờ tình hình như thế nào rồi.
Trình Dục thấy hắn ngần ngại muốn nói nhưng không thể nói, dường như hiểu ra gì đó, mở miệng thăm dò, "Cả hai theo đuổi cùng một cô gái à?"
Chu Hoành Viễn sững sốt, "Không phải vậy..." Nếu như bọn họ cùng theo đuổi một cô gái, vậy thì chuyện đã đơn giản hơn nhiều.
Trình Dục quan sát biểu cảm nhỏ xíu trên khuôn mặt Chu Hoành Viễn, hỏi tiếp, "Vậy là họ đã từng bên nhau?"
Chu Hoành Viễn ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Trình Dục hiểu ra đôi chút, "Rồi sau đó họ chia tay?"
Chu Hoành Viễn nghĩ tiếp, lại gật gật đầu.
Kinh nghiệm tình trường của Trình Dục không được phong phú cho lắm, với lại tất cả đều đơn giản dứt khoát, hơn nữa, giữa Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên là yêu hận tình thù giữa hai người đàn ông, anh càng không có tư cách lên tiếng. Anh ngẫm vài giây đồng hồ, "Vậy thì đúng là hơi phúc tạp. Được rồi, không liên lạc thì khỏi liên lạc luôn, có chú ở đây rồi."
Chu Hoành Viễn cúi thấp đầu, "Không chỉ là yêu rồi chia tay đâu", Chu Hoành Viễn gãi gãi đầu, "Tóm lại là rất phức tạp."
Hắn không thể gặt mặt bọn họ, bởi vì hắn không nắm rõ được mối quan hệ giữa hai người. Hắn không thể gặp Ngô Tư Nguyên, bởi vì Ngô Tư Nguyên sẽ nhìn xuyên qua hắn để hồi tưởng về quãng thời gian vô tư lự ấy. Hắn cũng không thể gặp Trịnh Minh Khôn, bởi vì hắn không chắc Trịnh Minh Khôn có muốn gặp lại hắn khi đã "công thành danh toại" hay không.
Người căm ghét đêm ấy không chỉ có người trong cuộc là Ngô Tư Nguyên và Trịnh Minh Khôn, còn có cả người bạn thân nhất của họ nữa.
Trình Dục thấy Chu Hoành Viễn sa sút tinh thần, bèn xoa xoa đầu hắn, ấm giọng nói, "Không sao cả, duyên phận của mỗi người mà, sau này các con lớn lên sẽ hiểu thôi."
Chu Hoành Viễn nghe vậy rất không vui, hắn với tay kéo Trình Dục vào lòng, ""Sau này tụi con lớn lên"? Chú vẫn coi con là con nít à?" Nói đoạn, hắn không cam tâm thúc mạnh vào Trình Dục, ý tứ rất rõ ràng.
Trình Dục cười ngã người xuống ghế sofa, "Dù con có lớn đến đâu, trong mắt chú con vẫn là một đứa con nít."
Chu Hoành Viễn miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, hắn cọ cọ trên ngực Trình Dục, rồi hôn tới hôn lui lên mặt anh như chú chó con, Trình Dục ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn đầy dịu dàng và khoan dung.
Chu Hoành Viễn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải nói bằng hết, dù sao họ đều hiểu nhau, dù sao họ cũng còn thời gian cả một đời.
Trình Dục được nghỉ đông, còn Chu Hoành Viễn phải đi làm đến tận ngày 28 Tết. Tối đó, bọn họ cùng nhau đi siêu thị mua đồ tết, người đông nghịt, vai kề vai, Chu Hoành Viễn vừa đẩy xe đẩy, vừa ngang nghiên nắm tay Trình Dục. Mới đầu Trình Dục còn hơi e lệ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh thong dong của Chu Hoành Viễn, anh bỗng cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì. Thế giới dù đông đúc đến mấy, cũng chỉ có bọn họ mới quan tâm lẫn nhau; thế giới dù rộng lớn tới đâu, cũng chỉ là đám mây khói thoảng qua. Nghĩ đến đây, Trình Dục thả lỏng tinh thần, trở nên thản nhiên và an bình.
Hai người đứng trước kệ hàng, nghiêm túc chọn câu đối xuân và chữ Phúc, ở khu rau quả, họ bỏ đống táo đỏ mọng cùng mớ quýt vàng ươm vào túi, sau đó cẩn thận chọn lựa thịt xay, cần tây và thì là. Họ làm những công việc lặt vặt mà mọi gia đình đều làm. Không có gì đặc biệt, họ chỉ là một cặp tình nhân bình thường nhất trên đời; nhưng mọi thứ lại rất khác biệt, bởi vì họ thuộc về hai thời đại và hai lối suy nghĩ.
Trình Dục làm việc bàn giấy trong một thời gian dài nên cột sống và vai gáy đều có vấn đề, dù không nghiêm trọng lắm, nhưng những cơn đau nhức thường xuyên phát tác cũng đủ làm người ta mệt mỏi. Vậy nên, Chu Hoành Viễn không cho phép Trình Dục tổng vệ sinh một mình, mà Trình Dục lại không thích trong nhà có người ngoài, thế là chỉ có thể đợi tới ngày 29 Tết, Chu Hoành Viễn rảnh rỗi rồi mới từ từ dọn. May sao bọn họ mới chuyển vào căn nhà này nên chưa bám bụi nhiều lắm, chỉ cần dọn dẹp sơ qua là được.
Trình Dục ngồi trên ghế sofa, nhìn Chu Hoành Viễn bận bịu tới lui, nào là dán câu đối xuân, rồi đến quét dọn nhà cửa, đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm về trước, lúc đứa nhỏ này mới về ở chung với mình thì là mang dáng vẻ cần cù hiền lành thế này. Chỉ có điều Chu Hoành Viễn khi đó còn nóng nảy, chưa điềm tĩnh như bây giờ, dường như sợ anh sẽ chán ghét rồi bỏ hơi hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Dục dâng lên cảm giác ấm áp, bên trong còn lẫn chút xót xa, anh nhịn không được bèn hỏi, "Hồi còn nhỏ con cố gắng thể hiện bản thân trước mặt chú, có phải là vì sợ bị chú bỏ rơi không?" Câu này không cần hỏi cũng biết, Trình Dục biết Chu Hoành Viễn là một đứa nhỏ rất nhạy cảm, nên anh không mong chờ Chu Hoành Viễn có thể dành thời gian từ việc dọn nhà bận rộn để nói với anh những lời vô nghĩa này, anh tự hỏi tiếp, "Còn bây giờ thì sao? Còn sợ không?"
Bàn tay đang lau bàn của Chu Hoành Viễn run lên, sau đó cúi thấp đầu cố chà xát trên mặt bàn thêm hai lần, nhưng lòng dạ cứ rối bời hết lên, thế là hắn ném chiếc khăn vào chậu, đi đến trước mặt Trình Dục, dùng mu bàn tay chạm vào mặt Trình Dục, nói, "Sợ chứ, sợ chết đi được. Và chắc là con sẽ sợ mãi thôi."
Trình Dục hơi hơi xúc động. Ở một vài khía cạnh, dường như Chu Hoành Viễn chưa từng thay đổi, nhưng xét đến những khía cạnh khác, hắn đã thay đổi rất nhiều. Giống như khi còn bé, mặc dù sợ hãi, nhưng Chu Hoành Viễn sẽ không đem nỗi sợ của mình ra chiêu cáo thiên hạ; giống như khi còn nhỏ tuổi và cứng đầu, mỗi khi Chu Hoành Viễn làm nũng với anh đều sẽ mang theo vẻ yếu đuối và giả tạo có chủ đích.
Trình Dục nhích tới gần Chu Hoành Viễn, quàng tay qua cổ hắn, "Đừng sợ mà, chú thương."
Con tim Chu Hoành Viễn rung động, chợt hắn kéo Trình Dục vào lòng, hôn lên mái tóc anh, rồi nương theo vầng trán trơn bóng và sống mũi cao thẳng hôn dần xuống tới đôi môi mỏng, bọn họ trao nhau một chiếc hôn triền miên và nồng nhiệt, đến khi nhịp thở cả hai trở nên hỗn loạn.
Nhưng Chu Hoành Viễn không giày vò anh, hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi một chút rồi lại lao đầu vào dọn dẹp.
Đêm hôm đó, Chu Hoành Viễn ngủ cực kỳ ngon, không giật mình không phiền nhiễu, đánh một giấc tới sáng.
Vào đêm giao thừa, họ không đặt một mâm đồ ăn theo trào lưu, cũng không chen chúc tới nhà hàng ham vui, chỉ tự tay làm một bàn đầy ắp đồ ăn theo kiểu truyền thống, món đơn giản thì có dưa leo đập dập, khoai tây thái sợi, muốn cầu kỳ thì có gà hầm và cá hấp, tất cả đều do một tay Trình Dục làm. Hơn một năm qua, dù Chu Hoành Viễn rất nhiệt tình đỡ đần việc nhà, còn nhiều lần nấu đồ ăn, nhưng Trình Dục vẫn không yên tâm về tài nấu nướng của hắn, chỉ cho phép Chu Hoành Viễn chuẩn bị nguyên liệu, không chịu để tay hắn chạm vào cái muôi, sợ bữa tiệc hôm nay đi tong.
Chu Hoành Viễn ngượng nghịu đứng một bên, quan sát Trình Dục thành thạo tung chảo lật xào, vừa nhanh nhẹn vừa đúng chuẩn, lòng thấy đôi chút căng tức, đôi chút đau khổ.
Nấu xong cơm, Chu Hoành Viễn bày từng món lên bàn. Trình Dục không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, hơn phân nửa món là anh nấu cho Chu Hoành Viễn, còn mình thì ôm lấy dĩa dưa leo đập dập và khoai tây thái sợi.
Chu Hoành Viễn thấy anh nấu nướng vất vả mà lại chẳng ăn được bao nhiêu, vừa thấy xót và hối hận, sao lúc đó mình không ngăn chú lại nhỉ?
Trình Dục lại không nghĩ nhiều đến vậy. Mấy món này anh vốn làm riêng cho Chu Hoành Viễn, miễn Chu Hoành Viễn thưởng thức đồ ăn thì anh cũng sẽ vui vẻ. Dù sao trong những năm qua anh đã không còn thích ăn những món như vậy nữa.
Gala cuối năm vẫn đang chiếu, thi thoảng hai người liếc qua màn hình TV để xem những vở kịch nhảm nhỉ, những vũ đạo công phu độc đáo, những chương trình ngôn ngữ khó hiểu, nhưng tâm trí lại hoàn toàn đặt lên người đối phương.
Hậu phẫu thuật, Trình Dục không thể hút thuốc uống rượu, thế là Chu Hoành Viễn cũng cùng anh cai thuốc kiêng rượu. Ăn xong một bữa cơm, bọn họ vẫn còn rất tỉnh táo, trong đầu chỉ toàn là người kia.
Vừa đúng 12 giờ, khắp khu chung cư vang lên từng tiếng pháo nổ, hết đợt này tới đợt khác. Chu Hoành Viễn và Trình Dục khoác áo khoác, rất chi là truyền thống mà đi xuống lầu đốt một tràng pháo, trong tiếng nổ lách tách, họ tựa vào nhau, tận hưởng niềm hạnh phúc thư thái của họ.
Trở lại phòng ngủ, hai người quấn quýt si mê trong chốc lát rồi tắt đèn. Trình Dục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, quan sát pháo hoa chói loà biến mất trong nháy mắt, đằng sau vẻ rực rỡ ấy là nỗi cô đơn càng thêm thăm thẳm của bầu trời đêm. Anh quay đầu, đối mặt với Chu Hoành Viễn, nói ra điều anh đã giữ trong lòng từ rất lâu, "Nếu lúc đó, chú biết tình cảm con dành cho chú và đồng ý ở bên con, con có rời xa chú không?"
Chu Hoành Viễn ôm chặt lấy người trong lòng, "Nếu lúc đó con biết có được chú sẽ hạnh phúc như thế này, làm sao con nỡ rời đi? Trên đời này không có việc gì đáng để chúng ta xa nhau mười năm cả."
Trình Dục còn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì xưa nay nói năng vụng về nên không biết nên diễn đạt thế nào, anh nghĩ mãi nghĩ mãi, dần dần cảm thấy buồn ngủ, thế là không cố gắng nữa, chỉ tựa vào vai Chu Hoành Viễn chậm rãi ngủ thiếp đi.
Chu Hoành Viễn nhẹ nhàng đặt đầu Trình Dục lên gối, thay anh đắp kín chăn, thành kính và kiên định hôn lên trán anh, "Quá khứ không thể quay lại, nhưng con hứa với chú, từ nay về sau, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa đôi ta."
Trên bầu trời đêm bao la và tối tăm, pháo hoa lại lần nữa nở rộ.
Hắn biết, bản thân chưa bao giờ vì Trình Dục mà từ bỏ cả thế giới, ngược lại, nó là thứ mà hắn được trao cho.
@antiquefe (wattpad)
Hoàn thành chính truyện.
Tác giả muốn nói là: Cảm ơn các bạn đã đọc, cảm ơn sự đồng hành của tất cả các bạn. Một hành trình khoảng nửa năm với gần 270.000 chữ, có vất vả nhưng cũng rất tuyệt vời. Với tôi, họ không chỉ là nhân vật trong truyện, mà còn là những người bạn, là niềm vui bất ngờ tất yếu phải xảy đến trong cuộc đời. Sẽ có ngoại truyện nha hehe. Yêu mọi người nhèoooooo!
Editor muốn nói là: Má ơi ta nói cái truyện có 100 chương thou mà tớ lết từ năm này qua năm kia, tự thấy xấu hổ lun ak >.< Nhưng mà không sao, đưa được người có tình về bên nhau là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi hâhhahahah. Đây là project đầu tiên của tớ nên tất nhiên sẽ không tránh khỏi nhiều sai sót, hi vọng có thể nhận được lời góp ý từ các tình yêu để tương lai hoàn thiện hơn.
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Úc Hoa vì đã viết nên bộ truyện này, có thể đối với người khác nó không quá xuất sắc, nhưng trong quá trình biên tập nó đã mang lại cho tớ rất nhiều cảm xúc.
Xin gửi lời cảm ơn nồng nhiệt đến các tình yêu đến giờ vẫn luôn theo dõi con rùa này bò T.T Moaz moaz you guys are the best!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro