Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Ngoại truyện -...

Úc Hoa

2025-03-17 16:31:52

Nhiều năm sau, Ngô Tư Nguyên mới hiểu rằng, tình bạn giữa cậu và Trình Minh Khôn đã kết thúc vào đêm tốt nghiệp hôm ấy, còn những vướng mắc và giằng xé suốt mười năm sau đó chẳng qua chỉ là một cuộc chia tay dài đằng đẵng trong khó xử.

Ngô Tư Nguyên không hề suy nghĩ liệu mình có phải là trai cong trời sinh hay không, trong suốt hai mươi mấy năm đời mình, cậu chỉ thích mỗi Trịnh Minh Khôn. Lần đầu tiên xác định xu hướng tính dục là vì hắn, lần đầu tiên lên giường cũng là với hắn. Trịnh Minh Khôn đã chiếm giữ quá nhiều "lần đầu tiên" của đời cậu, những năm tháng cậu yêu Trịnh Minh Khôn thậm chí còn vượt quá nửa tuổi đời cậu, nếu phải dứt bỏ, ruột gan cậu sẽ đứt từng khúc, coi như vứt đi nửa cuộc đời.

Lần đầu gặp mặt, Trịnh Minh Khôn là bạn cùng bàn của cậu, người đó cực kỳ béo tốt, mà vừa hay cậu cũng vô cùng gầy gò, cả hai cho rằng thế là xứng đôi vừa lứa rồi, ngồi cùng một bàn, không ai phải thấy chật chội.

Trịnh Minh Khôn là một người hào sảng, thích kết bạn, lại hay giúp đỡ người khác, hắn nhanh chóng làm quen với đại đa số bạn cùng lớp, và Ngô Tư Nguyên ngồi gần hắn nhất, đương nhiên trở thành bạn thân nhất của Trịnh Minh Khôn.

Ngô Tư Nguyên trưởng thành sớm, suy nghĩ sâu sắc hơn bạn bè đồng trang lứa. Ban đầu cậu rất kinh ngạc, không hiểu vì sao Trịnh Minh Khôn luôn có thể nói cười vui vẻ với mọi bạn học, chẳng biết hắn đào đâu ra nhiều niềm vui đến vậy, đến độ mỗi ngày có thể cười đùa không ngừng. Vì vậy, cậu bèn học theo cách Trịnh Minh Khôn đối nhân xử thế, trở nên lạc quan, sáng sủa, thậm chí còn biến thành một đứa ngớ ngẩn và diễn sâu trong mắt của người các.

Tuy nhiên, cậu nhận ra, trở thành kiểu người như "Trịnh Minh Khôn" thật sự sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Vào thời điểm đó, cả hai đều học rất giỏi, thay nhau đứng nhất đứng nhì, bạn bè khắp nơi, thầy cô yêu quý, đời cứ thế trôi qua xuôi chèo mát mái, mỗi ngày đều đầy ắp những tiếng cười nói kêu bạn gọi bè.

Họ cùng nhau rơi mồ hôi trên sân bóng, dẫn dắt đội bóng rổ của lớp giành được thành tích nhất khối; họ cùng nhau tám đủ chuyện trên trời dưới đất trong lớp học; họ lan toả tình yêu thương và ánh mặt trời đến từng người bạn học, khiến lớp bọn họ trở thành hình mẫu mà người ngoài luôn ước ao...

Đó là quãng thời gian vô tư lự nhất trong đời Ngô Tư Nguyên, cũng tháng năm hạnh phúc nhất trong cái kiếp người đằng đẵng giày vò này.

Nhưng từ khi nào tình anh em vô cùng đơn giản này bắt đầu biến chất?

Phải rồi, là khi chiếc hộp Pandora được mở ra bởi một mối tình tay ba cũ mèm, không gì khác ngoài kịch bản "hắn yêu cô, nhưng cô lại yêu cậu ấy". Khi đó, bọn họ mới vào lớp 8, có một bạn nữ trong lớp theo đuổi Chu Hoành Viễn không ngừng, Ngô Tư Nguyên chỉ cần nhìn là biết Chu Hoành Viễn không có hứng thú với bạn nữ đó, nhưng Trịnh Minh Khôn lại cực kỳ để tâm tới chuyện này. Thoạt đầu, Ngô Tư Nguyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng cảm giác kỳ lạ chỉ kéo dài vài phút, chỉ chốc lát sau, cậu mới hiểu được một sự thật, đó là Trịnh Minh Khôn thích bạn nữ kia.

Sau khi có kết luận, Ngô Tư Nguyên rất tức giận, cảm xúc này tới quá đột ngột, đến nỗi cậu còn chưa kịp nghĩ xem mình thật sự tức giận vì điều gì.

Trong lòng của cậu nhóm lên một ngọn lửa, thiêu đốt toàn thân cậu. Cậu phẫn nộ, cậu bất lực, cậu không biết phải giải thích thế nào, càng không biết giải toả ra sao, chỉ đành phải đè nén cảm xúc phức tạp này trong lòng, trở thành một người lạnh lùng kỳ quặc. Nhưng trong mắt Trịnh Minh Khôn và Chu Hoành Viễn, tất cả những cảm xúc không rõ nguồn cơn này chẳng qua chỉ là cơn giận dỗi mà thôi. Khi hiểu được điều này, cậu thấy thất vọng vô cùng. Nhưng rốt cuộc thất vọng vì điều gì thì bản thân cậu vẫn chưa có câu trả lời.

Nghĩ lại thì, điều cậu cần nhất cũng chỉ là Trịnh Minh Khôn có thể dỗ dành cậu mà thôi.

Mối tình tay ba lúng ta lúng túng này kết thúc, không ai thành một cặp với Lý Vi Dương. Hoặc có thể nói, đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn không đáng kể trong cuộc sống của họ, đương nhiên họ vẫn có thể nói chêm chọc cười hay cãi vã ầm ĩ như trước đây, nhưng Ngô Tư Nguyên biết, có nhiều thứ đã thay đổi từ lâu, thay đổi đến mức khó nhận ra, không bao giờ về như cũ được nữa.

Cậu thích Trịnh Minh Khôn. Không phải như thích một người bạn hay một người anh em, mà là thích được sống với nhau cả đời.

Đương nhiên cậu có đấu tranh chứ, nhưng sau khi đấu tranh, cậu chấp nhận. Thích một người như vậy là chuyện bình thường. Có vài người đã được định sẵn sẽ là ánh dương ở trong đời người khác.

Quan hệ giữa bọn họ đến năm lớp 9 mới được hàn gắn. Nói cách khác, chỉ có hai người cần khôi phục mối quan hệ là Ngô Tư Nguyên và Trịnh Minh Khôn. Dưới áp lực học tập to lớn, Ngô Tư Nguyên cuối cùng cũng buông bỏ được kiểu thi thoảng nói chuyện căng thẳng với mỉa mai, cậu học được cách thỏa hiệp cũng như gác lại mọi thứ.

Bọn họ đỏ mặt tía tai vì một bài toán, ganh đua nhau vì một cuộc thi; bọn họ, ở độ tuổi đẹp nhất, đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, đã vẽ cho mình một trang sách rực rỡ và sắc nét trong thời kỳ hoàng kim của bản thân.

Một năm qua, Ngô Tư Nguyên thỉnh thoảng cũng làm chút chuyện ngốc nghếch, tỷ như hát bài "Dũng Khí" ở KTV, hay lúc ra ngoài chơi nói lời yêu với Trịnh Minh Khôn theo kiểu nửa đùa nửa thật, hoặc là nắm tay Trịnh Minh Khôn một cách sến súa, cẩn thận vuốt ve.

Trịnh Minh Khôn hàn toàn không hay biết gì về mấy chuyện này, đôi khi, Ngô Tư Nguyên thậm chí không biết mình nên cảm ơn Trịnh Minh Khôn vì đã vô tri, hay nên căm giận sự ngây thơ của hắn. Nếu Trịnh Minh Khôn không vô tri, Ngô Tư Nguyên thậm chí sẽ mất đi tư cách gần gũi trong vai một người bạn, nhưng chính sự ngây thơ của Trịnh Minh Khôn đã khiến cậu mỗi ngày đều lang thang trong nghi ngờ và dò la.

Ngày trước kỳ thi chuyển cấp, Trịnh Minh Khôn viết trên bảng đen bằng nét chữ xiêu vẹo, "Các cậu là ba năm của tớ", gần như khiến Ngô Tư Nguyên muốn bật khóc.

Đây là ba năm của hắn, cũng là ba năm sâu đậm của họ.

Đây là chàng trai mà cậu yêu, bất kể trời nóng đến đâu cũng vẫn ngồi đó vững như bàn thạch, ổn định và vững chãi. Đây là chàng trai mà cậu yêu, dù áp lực có lớn đến mấy cũng phải vắt hết óc để nghĩ ra chuyện hài, chọc cho các sĩ tử mệt lừ phải phì cười. Đây là chàng trai mà cậu yêu, dưới dáng vẻ thô kệch và hào sảng là tính cách biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Có hắn ở đây sẽ yên tâm, có hắn ở đây, mọi cảm giác bồn chồn đều sẽ biến mất.

Đúng như lời Chu Hoành Viễn đã nói, hắn không thắc mắc tại sao Ngô Tư Nguyên lại yêu Trịnh Minh Khôn nặng gần 100kg. Có vài người, dù tướng mạo khó coi đến đâu, cũng đủ để làm sáng bừng cuộc đời người khác.

Đêm tốt nghiệp hôm đó, trong phòng karaoke, cuối cùng cậu nhịn không nổi nữa mà nói ra hết mọi thứ. Có lẽ vì bầu không khí đêm đó quá đẹp, có lẽ là vì cồn làm tê liệt não bộ, cậu đứng trước cửa nhà vệ sinh ôm chặt lấy Trịnh Minh Khôn, Trịnh Minh Khôn hơi ngơ ngác, vỗ vai cậu một cách tự nhiên như mọi khi, nói, "Anh em tốt."

Ngô Tư Nguyên chợt cười, cậu lắc đầu, nói, "Không phải anh em."

Trịnh Minh Khôn uống không ít hơn Ngô Tư Nguyên bao nhiêu, đầu lưỡi líu cả lại, đầu óc không thể suy nghĩ thông suốt, nghe vậy bèn suy nghĩ vài giây, hỏi, "Sao chúng ta không phải anh em tốt được? Cậu chính là người anh em tốt nhất trong đời tớ."

Ngô Tư Nguyên không biết vì sao, quyết định liều một phen, đằng nào cũng đã lỡ, "Không phải anh em, tớ thích cậu. Tớ muốn ở bên cậu."

Trịnh Minh Khôn lập tức tỉnh rượu, hắn yên lặng nhìn chằm chằm Ngô Tư Nguyên, "Cậu có ý gì?"

Ngô Tư Nguyên uống quá nhiều rượu, vẫn không biết nặng nhẹ, "Minh Khôn, tớ thích cậu." Nói đoạn, lại lần nữa ôm lấy Trịnh Minh Khôn.

Ngô Tư Nguyên say rượu, đứng còn không vững, bị Trịnh Minh Khôn bất thình lình đẩy ra, lảo đảo hai cái rồi ngã xuống đất, bên tai vang lên giọng nói tức giận của Trịnh Minh Khôn, "Cậu uống rượu hỏng đầu rồi sao?" Sau đó, Trịnh Minh Khôn không thèm liếc cậu lấy một cái, xoay người đi ra ngoài, lại đụng phải Chu Hoành Viễn đang đi tới.

Cho đến khi Trịnh Minh Khôn chạy trối chết, cho đến khi Chu Hoành Viễn ngồi xổm ở trước mặt cậu, Ngô Tư Nguyên mới mờ mịt như vừa tỉnh lại từ trong mộng.

Vậy là cậu vẫn huỷ hoại mọi thứ sao? Vậy là cậu vẫn phải mất đi người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời cậu? Nhưng rõ ràng một giây trước, bọn họ vẫn có thể làm anh em cả một đời mà.

Sau ngày hôm ấy, trong một thời gian dài, Ngô Tư Nguyên không cách nào nói chuyện được với Trịnh Minh Khôn. Mặc dù cả hai đều thi đậu vào trường thực nghiệm tỉnh, nhưng không học cùng lớp, trong một ngôi trường lớn như vậy, muốn đụng phải nhau quả thật không dễ dàng. Hơn nữa, sau chuyện đó, Ngô Tư Nguyên còn tư cách gì để tìm Trịnh Minh Khôn nói chuyện nữa?

Kỳ nghỉ đông năm lớp 10, Ngô Tư Nguyên bất ngờ nhận được tin nhắn của Trịnh Minh Khôn, hắn nói dù thế nào, bọn họ vẫn là anh em.

Tương tự như cách Ngô Tư Nguyên không thể buông tay Trịnh Minh Khôn, Trịnh Minh Khôn cũng không thể quên được Ngô Tư Nguyên, nhưng dù hắn chưa thể quên đi tình nghĩa trong quá khứ, hắn cũng không thể làm đồng tính luyến ái. Vậy nên hắn chỉ có thể vừa né tránh tiếp xúc và gần gũi, vừa đắm mình vào trong cảm xúc ở quá khứ.

Trước mặt Ngô Tư Nguyên, Trịnh Minh Khôn sẽ bạo dạn hơn, sẽ không xấu hổ, hoặc cảm thấy khó xử vì sự thất thường của mình. Hắn có thể vào vai một thằng cặn bã từ đầu đến cuối đúng lý hợp tình, vừa tiếp nhận sự thật rằng tình bạn này đã mất đi, vừa đẩy thứ tình yêu không đúng lúc này ra thật xa. Ngô Tư Nguyên không cách nào đối phó với hắn, dù sao thì đây chính thứ mà cậu cầu còn không được. Cậu vốn là người yêu trước, cậu đã yêu người không nên yêu nhất, ngày đêm trằn trọc mong cầu, chỉ có chút an ủi này mới là ngọn lửa duy nhất trong cuộc đời u tối của cậu.

Sau khi lên cấp 3, thành tích Trịnh Minh Khôn không còn đứng đầu được như trước. Hắn rất lo lắng, người cũng gầy đi nhiều. Nếu để người không thân mấy bắt gặp chỉ sợ sẽ không nhận ra. Dần dà, ngay cả tính cách và phẩm chất của thay đổi ít nhiều, khí chất cả người thêm vài phần u ám.

Ngô Tư Nguyên rất đau lòng, vì vậy càng không biết nên làm thế nào với Trịnh Minh Khôn.

Bọn họ chưa từng yêu nhau, nhưng lại làm những chuyện mập mờ hơn cả yêu. Cùng đợi nhau sau giờ học, họ đi lang thang trong khu rừng tối tăm, tránh đi tất cả tai mắt; dạo bước qua mọi ngóc ngách của thành thị, họ nắm chặt tay nhau ở những góc phố hẻo lánh; thậm chí trên vòng đu quay, trong phòng karaoke, đằng sau giá sách trong thư viện, họ còn trao nhau một nụ hôn vội vàng đầy lúng túng.

Ngô Tư Nguyên yêu một cách đường hoàng, từ trước đến nay cậu không cách nào đối phó được với Trịnh Minh Khôn, đành phải chấp nhận hết mọi thứ của hắn.

Sau đó, cả hai cùng đi đến Bắc Kinh tham gia đào tạo, ở cùng với Chu Hoành Viễn và Tần Nhất Minh. Ngô Tư Nguyên nhân cơ hội để hỏi ra một câu cậu vẫn luôn muốn hỏi, "Các cậu muốn học đại học nào vậy?"

Đây là chủ đề trước giờ Ngô Tư Nguyên không dám bàn với Trịnh Minh Khôn. Hiện tại việc học hành của Trịnh Minh Khôn vất vả hơn trước nhiều, việc liên tiếp thất bại trong các cuộc thi đè nặng lên hắn, khiến thân thể hắn càng thêm gầy gò. Trong tình huống như vậy, nếu là ngày thường, làm sao Ngô Tư Nguyên dám hỏi câu: Cậu muốn học trường nào?

Ngô Tư Nguyên cuối cùng cũng nghe được Trịnh Minh Khôn nói một câu, "Tớ cũng muốn đến Bắc Kinh học đại học." À, thì ra hắn muốn học ở Bắc Kinh. Thế là, Ngô Tư Nguyên cũng nói, vậy chắc tớ cũng đi Bắc Kinh.

Khác với Tần Nhất Minh chỉ quan tâm đến tiền, Ngô Tư Nguyên không có hứng thú với việc kiếm tiền, ngoài Trịnh Minh Khôn, cậu chỉ còn thíc mỗi Vật lý. Vậy thì Bắc Kinh cũng không tệ, Học viện Công nghệ Bắc Kinh với Đại học Bắc Hàng đều trường top. Trong lòng cậu suy tính như vậy nên cực kỳ hào hứng.

Trước đây khi còn học cấp 2, Chu Hoành Viễn luôn cảm thấy Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên rất giống nhau, đều là kiểu sáng sủa hoạt bát, phóng khoáng hào sảng, nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, hai người bọn họ vốn không hề giống nhau. Một người đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ, người còn lại thì cứ nhắm mắt theo đuôi. Khi mặt nạ của một người vỡ vụn, niềm hạnh phúc của người kia cũng tan tành.

Trịnh Minh Khôn học rất chăm chỉ, mỗi ngày đều ở trong phòng học đến rạng sáng, mặt nổi đầy mụn, nhưng hắn càng cố gắng thì càng lo nghĩ, mà càng lo nghĩ thì càng mất thăng bằng. Càng mất thăng bằng, càng thất bại toàn diện.

Trịnh Minh Khôn thi rớt, không còn hy vọng vào phương thức tuyển sinh tự chủ, việc học cũng đến giai đoạn gian nan nhất, chẳng những không có tiến triển mà còn liên tiếp thụt lùi. Không chỉ vậy, trong trường dần dần lan truyền tin đồn giữa hắn với Ngô Tư Nguyên. Bấy giờ cả hai mới nhận ra, không phải bạn chung một lớp mà mỗi ngày đều cùng nhau về nhà, còn cố tình chui vào trong rừng, mối quan hệ mập mờ thiếu tự nhiên này đối với hai thằng con trai 18 tuổi mà nói thì quả là kỳ quặc.

Những lời đồn đại này Ngô Tư Nguyên nghe được, Chu Hoành Viễn nghe được, cuối cùng, nó cũng lọt đến tai một người trong cuộc khác là Trịnh Minh Khôn. Ngô Tư Nguyên biết Trịnh Minh Khôn để ý tới cái nhìn của người khác đối với hắn nhiều đến mức nào, nhất thời cậu sợ đến mức không có dũng khí đi tìm Trịnh Minh Khôn để hỏi han.

Trịnh Minh Khôn không còn liên lạc với Ngô Tư Nguyên, Ngô Tư Nguyên càng không dám chủ động xuất hiện trước mặt Trịnh Minh Khôn.

Sau đó nữa, Ngô Tư Nguyên nghe nói về chuyện tình cảm của Trịnh Minh Khôn, đối phương là một cô gái rất đáng yêu.

Ngô Tư Nguyên cảm thấy vô vọng. Cậu thậm chí còn không có tư cách đi chất vấn người con trai đó, người mà đã nắm lấy tay cậu, đã hôn lên môi cậu.

Sau kỳ thi thử đầu tiên, Trịnh Minh Khôn lần đầu tiên trong lịch sử tụt xuống vị trí thứ 20 trong lớp, hắn chia tay với cô gái đó. Ngày chia tay, hắn đứng đợi ở chân cầu thang mà Ngô Tư Nguyên phải đi qua mỗi ngày. Hai người không nói một lời, giống như vô số ngày đêm không rõ ràng, người trước cách người sau một đoạn rất xa, cùng nhau đi vào rừng cây tối đen.

Trịnh Minh Khôn không nói, Ngô Tư Nguyên cũng không hỏi gì.

Trịnh Minh Khôn đi đến nửa đường đột nhiên dừng lại, hắn lấy một bài kiểm tra toán, mở ra rồi đặt vào tay Ngô Tư Nguyên.

Họ ngồi song song với nhau trên ghế đá, không nói lời thừa thãi, Ngô Tư Nguyên cầm tờ đề, đôi tay run lên vì lạnh, nhưng vẫn thi thoảng viết một chuỗi biểu thức số lên bài thi, giải thích cặn kẽ cách giải cho Trịnh Minh Khôn nghe.

Mãi cho đến khi thi đại học, cả hai vẫn duy trì mối quan hệ như vậy, không ngả bài hay giải thích gì cả, chỉ là một người cố ý lợi dụng, người kia thản nhiên chấp nhận mà thôi.

Kết thúc kỳ thi đại học, Ngô Tư Nguyên thi đậu vào Học viện Công nghệ Bắc Kinh như ý nguyện. Khi đó, rất lâu rồi cậu không liên lạc với Trịnh Minh Khôn. Cả kỳ nghỉ hè của cậu trôi qua trong ngơ ngác, đến tận trước khi khai giảng cậu mới biết, thì ra, Trịnh Minh Khôn không hề đăng ký trường ở Bắc Kinh.

Ngày ấy, cả đêm Ngô Tư Nguyên không ngủ, ngày hôm sau, cậu lên chuyến tàu đi về phương Bắc.

Cuộc sống ở Học viện Công nghệ Bắc Kinh đối với Ngô Tư Nguyên không khác gì thời trung học. Rời xa Trịnh Minh Khôn, cậu hoàn toàn quay về con người ban đầu của mình, buồn tẻ và xa cách.

Lần tiếp theo gặp lại Trịnh Minh Khôn là vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học. Hôm đó, Trịnh Minh Khôn ngồi cả đêm trên chuyến tàu xanh, xuất hiện trước cổng Học viện Công nghệ Bắc Kinh. Ngô Tư Nguyên đang vật lộn với một bài toán khó muốn chết ở trong thư viện, nhưng khoảnh khắc nhận được điện thoại của Trịnh Minh Khôn, cây bút trong tay cậu rơi xuống cái cạch. Cậu không kịp nhặt bút, cúp máy xong lập tức chạy ù đến cổng trường, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo cường tráng đang mỉm cười với mình.

Ngô Tư Nguyên chỉ thấy tim lỡ mất mấy nhịp, cậu muốn gọi Trịnh Minh Khôn một tiếng, nhưng lại không có âm thanh nào thốt ra. Vậy mà Trịnh Minh Khôn không hề ngại ngùng, xoa xoa đầu của cậu, nói, "Tớ tới thăm cậu một chút."

Tựa như thời điểm lớp 12, không một lời giải thích, không có câu mở đầu hay kết luận, bọn họ lại lần nữa quấn lấy nhau. Khi đó đang là kỳ nghỉ hè, bạn cùng phòng Ngô Tư Nguyên đều đã đi hết, thế là Trịnh Minh Khôn bèn dọn thẳng vào ký túc xá Ngô Tư Nguyên ở. Ban ngày hai người cùng nhau học tập, ban đêm cùng nhau chơi bóng rồi đi ngủ.

Là hai thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, lại còn đang trong một mối quan hệ mập mờ, đương nhiên khó tránh khỏi việc bén lửa. Ngày thứ hai sau khi Trịnh Minh Khôn đến thăm Ngô Tư Nguyên, bọn họ đã làm tình trên chiếc giường của Ngô Tư Nguyên, không chất bôi trơn, cũng không có kỹ thuật gì cả, rõ ràng còn chưa quen với cách quan hệ tình dục đồng giới. Đêm hôm đó, Ngô Tư Nguyên chảy rất nhiều máu, mờ nhạt chảy dọc theo đùi. Trịnh Minh Khôn đột nhiên hoảng loạn, vội vàng rút ra khỏi cơ thể Ngô Tư Nguyên, cả hai đều không còn hứng thú gì nữa.

Về sau, Ngô Tư Nguyên mới biết rằng Trịnh Minh Khôn muốn thi nghiên cứu sinh ở Học viện Công nghệ Bắc Kinh. Từ ngày đó trở đi, trong thâm tâm Ngô Tư Nguyên đã từ bỏ ý định đi du học, tập trung tinh thần để ở lại trường hiện tại.

Sau hôm khai giảng, Trịnh Minh Khôn rời đi. Lần này, liên lạc giữa họ không đứt đoạn nữa, gần như mỗi ngày đều gọi điện cho nhau, không liên quan tới chuyện tình cảm, nhưng điều đó đã khiến Ngô Tư Nguyên an tâm hơn nhiều. Đôi khi, Ngô Tư Nguyên biết Trịnh Minh Khôn đang lợi dụng mình, nhưng cậu yêu một cách thẳn thắng, không quan tâm đến việc bị người yêu lợi dụng.

Mối quan hệ của họ duy trì được đến trước kỳ thi nghiên cứu sinh, đột nhiên vào một ngày, Trịnh Minh Khôn lại bốc hơi khỏi nhân gian. Ngô Tư Nguyên thuộc diện được học thẳng lên nghiên cứu sinh, nhưng cậu không muốn phí thời gian của Trịnh Minh Khôn, đợi đến khi kỳ thi nghiên cứu sinh kết thúc mới ngồi xe lửa quay về thành phố J.

Ngô Tư Nguyên chưa từng đi Đại học Kiến trúc tỉnh S để tìm Trịnh Minh Khôn, đến khi cậu đứng trước cửa phòng ký túc của, bạn cùng phòng Trịnh Minh Khôn nói với cậu là Trịnh Minh Khôn không hề đăng ký thi nghiên cứu sinh. Hắn chỉ ký hợp đồng ba bên[1], hiện tại đã đi thực tập ở Tổng Công ty Xây dựng Trung Quốc.

[1] Cụm gốc: 三方协议, là từ viết tắt của "Hợp đồng việc làm cho sinh viên các trường đại học thông thường toàn quốc", bao gồm ba bản, sinh viên tốt nghiệp, đơn vị tuyển dụng và nhà trường mỗi bên giữ một bản. Sau khi sinh viên tốt nghiệp và đơn vị tuyển dụng đạt được thoả thuận việc làm, họ ký kết hợp đồng ba bên, nhà trường dựa vào đó để cử sinh viên tốt nghiệp đến làm việc. (Nguồn: Baidu)

Ngô Tư Nguyên choáng váng. Cậu không biết lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không biết rằng cuộc chia tay ở ga Bắc Kinh hơn một năm trước lại là lần cuối họ gặp nhau.

Ngô Tư Nguyên ngơ ngác quay về Bắc Kinh, vẫn sống cuộc đời của mình như thường lệ, vẫn làm thí nghiệm, nghiên cứu khoa học, chờ đến ngày khai giảng nghiên cứu sinh.

Cho đến hai năm sau, Ngô Tư Nguyên được học thẳng lên chương trình tiến sĩ của trường, Trịnh Minh Khôn mới xuất hiện ở trước mặt cậu lại lần nữa. Lúc đó cậu đã buông bỏ mối tình si mê ngày xưa, không còn muốn thứ gì nữa. Lời giải thích gấp gáp của Trịnh Minh Khôn rơi vào tai Ngô Tư Nguyên chỉ còn lại những tiếng vù vù không chân thực.

Ngô Tư Nguyên thậm chí không muốn nghe lời giải thích vội vàng từ miệng Trịnh Minh Khôn, cậu chỉ thấy mọi thứ đều vô cùng tẻ nhạt.

Cậu phất tay, cả âm giọng và vẻ mặt đều hững hờ, nói với người đàn ông âu phục giày da trước mặt, "Thôi bỏ đi, chúng ta cứ như vậy đi. Cô đã mất, tôi cũng rất buồn. Nhưng có lẽ cậu nhầm rồi, giữa chúng ta, đã từng bắt đầu hay chưa?"

Nếu đã chưa từng bắt đầu, vậy cần gì phải bắt đầu lại?

Cho tới bây giờ, Ngô Tư Nguyên mới hiểu rằng, tình bạn giữa cậu và Trình Minh Khôn đã kết thúc vào đêm tốt nghiệp hôm ấy, còn những vướng mắc và giằng xé suốt mười năm sau đó chẳng qua chỉ là một cuộc chia tay dài đằng đẵng trong khó xử.

Thứ bọn họ cần không phải là gương vỡ lại lành, mà là một dấu chấm tròn đầy tử tế.

@antiquefe (wattpad)

Hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Số ký tự: 0