Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Tô đại tiểu thư...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Cùng lúc đó, đám người phàm hóng chuyện trên đại điển đều ngây người.



Người phàm bình thường muốn gặp tu tiên giả đã khó, huống chi là đại năng tu vi cao ngút trời.



Lâm Hư Cảnh ở các thế gia bình thường đều là lão tổ, bế quan một lần là mấy trăm năm, rất nhiều hậu bối cả đời còn chưa chắc đã gặp được, chứ đừng nói đến người phàm không liên quan.



Bọn họ vốn chỉ muốn đến đại điển kiểm tra của Thánh Địa Hi Hòa cho đủ số, không ngờ lại được gặp tận hai vị.



Dù không được chọn thì cũng có thể về làng khoe khoang kiến thức của mình, kiếm chác lớn.



Đại trưởng lão vừa nói xong.



Lạc Thương Sơn nghe vậy chỉ khẽ nheo mắt: "Không liên quan đến ngươi, bảo Tông Nguyên Vũ ra đây gặp ta."



Tông Nguyên Vũ chính là thánh chủ đương nhiệm của Thánh Địa Hi Hòa.



Vẻ mặt đại trưởng lão cứng đờ, cố giữ bình tĩnh: "Thánh chủ đang bế quan tĩnh tu, Lạc đạo hữu có chuyện gì quan trọng sao?"



Lạc Thương Sơn không chút khách khí nói tiếp: "Ta đã đến tận cửa rồi mà hắn ta còn trốn được sao? Đã tạo hóa khi nào rồi?"



Chuyện này mà còn nhịn được chắc là c.h.ế.t rồi.



Tô Chước cúi mặt, có chút xấu hổ thay cho Thánh Địa Hi Hòa nhưng vẫn cố nhịn. Không hiểu sao nàng cảm thấy có một ánh mắt uy nghiêm đang quan sát mình, ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ánh mắt dò xét của Lạc Thương Sơn.



Mặt đại trưởng lão tối sầm, bế quan tĩnh tu đúng là cách nhiều tông môn dùng để che giấu việc đại năng tạo hóa, nhưng Thánh Địa Hi Hòa có rất nhiều lão tổ tu vi thâm hậu trấn giữ, không đến mức phải làm vậy.



Chỉ có thể nói Lạc Thương Sơn vốn dĩ không ưa gì thánh chủ.



Lão ta hối hận vì đã ra mặt quá sớm, đáng lẽ nên để thánh chủ tự mình ra mặt giải quyết mới phải.



Nếu không xuất hiện, Tông Nguyên Vũ thật sự sẽ "tạo hóa" trước sự chứng kiến của hàng chục vạn người.



Trong hư không cuối cùng cũng vang lên một giọng nói nho nhã, dịu dàng: "Lạc huynh đến đường đột, xin thứ lỗi cho thánh địa tiếp đón không chu đáo."



Tông Nguyên Vũ hiện thân, thật bất ngờ, vị thánh chủ này lại là một nam tử dáng vẻ thư sinh, thân hình cao lớn, nụ cười hiền hòa.



Lạc Thương Sơn cười lạnh một tiếng: "Tiếp đón chu đáo lắm, nếu không phải ngươi phái người ám toán, thì sao ta đến trễ được đây?"



Thu Vũ Miên Miên

"Lạc huynh nói vậy bất công quá."



Hắn ta không hề lộ sơ hở, chẳng ai nhận ra mấy khắc trước hắn ta còn đang tốn sức sửa chữa kết giới trận pháp bị phi thuyền đ.â.m hỏng, vì thế mới đến muộn.



Hắn ta biết rõ, Lạc Thương Sơn cố ý dùng phi thuyền là để làm mình mất mặt.



Đây là sự cố chưa từng có trong đại điển khảo thí, có lẽ đến cả thái thượng hay trưởng lão bế quan lâu năm cũng sẽ bị kinh động.



Hai vị lão tổ nhìn nhau cười khẩy nhưng trong lòng lại hận đối phương đến mức nghiến răng nghiến lợi.



"Tiểu nha đầu Tô gia, ngươi có bằng lòng gia nhập Vô Minh Thần Tông của ta không?"



Tô Chước còn tưởng họ sẽ nói thêm vài câu khách sáo, không ngờ Lạc Thương Sơn lại chẳng đi theo lẽ thường, ngay lập tức quay sang hỏi nàng.



Trong khoảnh khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Chước.



Sắc mặt Tông Nguyên Vũ trầm xuống, nhưng hắn ta không mấy để tâm.



Tiểu nha đầu Tô gia ở thánh địa có tiền đồ xán lạn, tuyệt đối không thể hồ đồ đến mức bỏ ngọc theo đá.



"Lạc huynh, năm xưa là ta và huynh ước định trước, nhưng vẫn nên tôn trọng ý nguyện của hậu bối."



"Nếu tiểu nha đầu chịu ở lại thánh địa, vậy coi như chuyện ước định trước đây kết thúc, thánh địa nguyện trả lại Đông Hoang Tam Thiên Cảnh mà Vô Minh Thần Tông đã cho mượn ngàn năm trước."



Tông Nguyên Vũ nói khách khí vậy thôi, chứ thực tế sau khi Thánh Địa Hi Hòa chiếm được Tam Thiên Cảnh của đại lục Đông Hoang, đã thăm dò khai thác gần hết tài nguyên trong ngàn năm qua rồi, giờ trả lại coi như là đúng tình hợp lý thuận nước đẩy thuyền.



Trong Tu Tiên giới kẻ mạnh làm vua, hắn ta cố tình nhắc lại chuyện cũ cũng là để hạ thấp hình ảnh của Vô Minh Thần Tông, tránh cho đám phàm nhân ở đây nghĩ rằng thánh địa không bằng đối phương.



Mấy trăm năm nay hắn ta và Lạc Thương Sơn vốn không ưa nhau, vừa là địch vừa là bạn, chuyện cá cược có thắng có thua là thường, vì chuyện của mình mà để thánh địa mất đi một thiên tài, Tông Nguyên Vũ tuyệt đối không chấp nhận.



Đám đệ tử thánh địa trên đại điển xôn xao cả lên.



Ai cũng biết Tô Chước là thiên tài, nhưng không ngờ địa vị của nàng ở thánh địa lại cao đến vậy.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có sức nặng đến thế.

Hơn nữa còn có thể so sánh với quyền khai thác tất cả các bí cảnh trên đại lục Đông Hoang.



Phải biết rằng đại lục Đông Hoang chính là đại lục rộng lớn nhất của Huyền Mông giới!



Lạc Thương Sơn đương nhiên hiểu rõ mấu chốt, không phản đối cũng không tức giận, nhìn Tô Chước hỏi: "Con nghĩ thế nào?"



Thật lòng mà nói, so với vị thánh chủ thánh địa ngoài mặt thì tôn trọng ý nguyện của nàng, nhưng thực tế chưa từng để tâm đến nàng, Tô Chước ngược lại có ấn tượng tốt hơn với vị vực chủ phản diện hành sự quỷ quyệt này hơn.



Tông Nguyên Vũ thản nhiên nói: "Nếu ngươi không muốn, không cần miễn cưỡng."



"Không, ta muốn!"



Tô Chước cố nén sự hưng phấn trong lòng, dứt khoát nói: "Trưởng bối ban cho thì ta không dám từ chối, thánh chủ đã quyết định thay ta, chắc chắn suy nghĩ cho ta, tuyệt đối không thể vì sự tùy hứng của ta mà thất tín, khiến tài sản của thánh địa bị tổn thất."



Điều quan trọng nhất là nàng có thể tránh được mười năm đi đường dài, gia nhập thẳng vào hang ổ của phe phản diện!



Gia nhập Vô Minh Thần Tông, không cần phải ở chung một môn phái với nữ chính rồi thỉnh thoảng đối đầu, ngay cả quá trình tu vi bị hủy rồi bị trục xuất khỏi thánh địa cũng được bỏ qua.



Ai cũng biết nên chọn thế nào.



Tông Nguyên Vũ ngẩn người: "Cái gì?"



Lần đầu tiên hắn ta nhìn thẳng vào vị tiểu bối được tiên môn che chở này, chỉ thấy đôi mắt nữ hài trong veo, vẻ mặt kiên định: "Ta sẽ đến Vô Minh Thần Tông."



Không hề có chút oán hận nào.



Dường như nàng thật lòng cho rằng sự hy sinh này là đáng giá.



"Nàng ấy nói gì?"



"Đồng ý rồi sao?"



Các đệ tử bình thường đứng xem lập tức ngây người.



Các trưởng lão ngoại môn thì nheo mắt, cò người lại vuốt râu lắc đầu.



Không biết trong lòng họ là tiếc nuối hay nhẹ nhõm đây.



"Bỏ tiền đồ thánh nữ cao quý, nha đầu này ngốc quá..."



Nhưng người tu đạo, phải không thẹn với lương tâm mới có thành tựu.



Họ nhìn nữ hài mới mười hai tuổi này, trong lòng mơ hồ nảy sinh sự thưởng thức.



Ở tuổi này, nàng trong mắt tu tiên giả chẳng khác nào đứa trẻ tập tễnh trong mắt phàm nhân, tâm trí chưa hoàn thiện, nhưng đã thấy được hình dáng khi trưởng thành.



Khác với thiên tài và đại năng được nội môn ưu ái, đa số người có thiên phú bình thường chỉ có thể vùng vẫy ở ngoại môn. Đông Hoang Tam Thiên Cảnh bị nội môn xem thường lại là cơ duyên hiếm có với họ.



Bí cảnh có hạn, tài nguyên khan hiếm nhưng vẫn có thể thử vận may, dù sao vẫn tốt hơn không có gì. Chỉ có những đại nhân vật cao cao tại thượng mới xem nó như cỏ rác.



Trên không trung.



Lạc Thương Sơn cười lớn, vui vẻ nói: "Không hổ là đệ tử Vô Minh Thần Tông ta, có khí phách hơn đám lão già kia."



Lời này vừa thốt ra, nhiều người hiểu lầm càng thêm sâu sắc.



"Tô đại tiểu thư thật sự nghĩ cho Thánh Địa!"



"Đại tiểu thư cao thượng quá!"



"Không ngờ một thiên chi kiêu tử lại chịu uất ức như vậy... Haizz."



Đam đệ tử nhao nhao thở dài, nhưng không ai dám nói Tông Nguyên Vũ không đúng.



Tô Chước nghe tiếng bàn tán ồn ào chỉ biết trưng vẻ mặt ngơ ngác.



Hiểu lầm lớn rồi.



Sao những người này còn nhiệt tình hơn cả nàng vậy?



Nàng chỉ lo lắng cho kết cục của mình nếu ở lại thánh địa thôi mà.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0