Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Nhật Nguyệt kiế...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Hết cách, Tô Chước chỉ còn biết nhìn Lạc Thương Sơn chờ chỉ thị. Cho dù nàng có là thiên tài mười hai tuổi đã đạt Tiên Thiên cảnh nhưng bây giờ cũng không dám tự ý rời đi.
Nàng sợ người khác nhìn thấu vẻ nóng lòng của mình, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nàng rồi.
Lạc Thương Sơn vừa nhấc tay, Tô Chước còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình đứng trên mũi thuyền lớn.
Nàng ngơ ngác nhìn xuống, mồ hôi lạnh suýt chút nữa túa ra.
Nàng sợ độ cao mà.
Dưới mặt đất, người đen nghịt như đàn kiến, tất cả đều ngước nhìn lên phía này.
Cảnh tượng này khiến Tô Chước nhớ đến những lần zombie vây xung quanh thành.
Nghĩ đến mạt thế quen thuộc, nàng còn thấy có chút thân thương.
Tô Chước cảm thấy khá hơn một chút.
Nhưng mà hai vị đại gia đang đạp không kia gan lớn đến mức nào vậy?
Nàng đứng trên thuyền còn nơm nớp lo sợ rơi xuống.
Tiên Thiên cảnh đã có thể ngự kiếm phi hành, Tô Chước cũng ngại không dám để lộ vẻ nhát gan của mình, mặt mày nàng căng thẳng, cố giữ vẻ bình tĩnh giống như xác chết.
Sống c.h.ế.t mặc bay đi.
"Ước định đã xong, cáo từ!"
Lạc Thương Sơn tùy ý xoay người, phi thuyền cũng theo đó mà chuyển động theo.
Ngay lúc này.
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên.
"Khoan đã."
Giọng nói này ẩn giấu sự uy bức, như thể đã lâu không cất lời, nhưng lại đáng sợ hơn tất cả những tiếng quát giận dữ của thánh địa cộng lại.
Phi thuyền đột ngột dừng lại.
Không thể nhúc nhích thêm chút nào trên không trung.
Lông tơ trên người Tô Chước lập tức dựng đứng cả lên.
Những ký ức ít ỏi mách bảo nàng, lần này thật sự là nhân vật lớn.
Lão tổ Tô gia!
Nội tình thật sự của Thánh Địa Hi Hòa!
Các đệ tử vô cùng hoang mang, mặt mày chấn động, như nghe tiếng hoàng chung đại lữ*.
*Hoàng chung đại lữ (thanh) có nghĩa là: (黃鐘大呂聲) Hoàng chung (chuông vàng) là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lã (tiếng âm), trong đó, Đại lã là âm thanh cao nhất, hay nhất. Trong kinh điển Phật giáo, từ ngữ Hoàng chung đại lã thanh được dùng để chỉ cho yếu chỉ sâu xa của Phật pháp. Hư đường lục quyển 4 (Đại 47, 1012 trung), chép: Tổ sư Đạt ma từ Tây thiên trải qua 10 vạn dặm đường mới đến Trung quốc, trước hết nói lời Hoàng chung đại lã với Lương Vũ đế.
Các trưởng lão thì lộ vẻ mặt chuyện lớn hỏng rồi.
Đưa hậu bối thiên tài nhà người ta ra ngoài, còn bị bắt gặp tại trận, hỏng bét rồi.
Khác với những lời đồn đại vu vơ, các trưởng lão của thánh địa hiểu rất rõ, những lão tổ pháp lực cao cường phần lớn đều là người xuất thế, tuổi thọ dài đằng đẵng, đoạn tuyệt hồng trần, đối với hậu bối cũng không để tâm như người thường, nhiều nhất cũng chỉ chú ý hơn những người khác một chút mà thôi.
Trừ phi là chuyện diệt tộc, nếu không có được chú ý đến hay không còn phải xem tâm tình của lão tổ.
Một tiểu bối như Tô Chước thì càng chẳng là gì.
Tô Chước là thiên tài, nhưng đó là so với thế hệ này mà thôi, mấy trăm năm gần đây, những người có tư chất như nàng bị c.h.ế.t yểu không biết bao nhiêu.
Sao lại có thể kinh động đến lão tổ?
Tông Nguyên Vũ, thân là thánh chủ Thánh Địa Hi Hòa, cũng có chút hoảng hốt.
Nếu vì chuyện này mà khiến lão tổ Tô gia bất mãn... thì hắn ta cũng đừng mong sống yên ổn.
Nhưng xưa nay lão tổ Tô gia vốn là bậc đại năng không màng thế sự.
Cho nên Tô gia mới muốn bồi dưỡng một thiên tài, hy vọng có được sự ưu ái của lão tổ.
Chẳng lẽ tiền đồ của Tô Chước, trong đó thật sự có ý của lão tổ?
"Lão tổ."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tông Nguyên Vũ ở đằng xa chắp tay hành lễ về phía thánh địa.
Các trưởng lão và đệ tử cũng làm theo.
Những người đang chờ kiểm tra, vừa xem một màn kịch hay cũng không hiểu chuyện gì, bèn hùa theo cho náo nhiệt.
Đám người đen nghịt đồng loạt khom lưng, tiếng chào hỏi vang vọng, khung cảnh vô cùng hoành tráng.
"Lão tổ."
"Lão tổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"…"
Lạc Thương Sơn nheo mắt, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng: "Tiền bối."
Xét về thực lực hay bối phận, lão tổ Tô gia đều xứng đáng được hắn tôn kính, Lạc Thương Sơn cũng hành lễ, không còn thái độ kỳ quái nữa.
Đột nhiên một tia sáng xẹt qua chân trời.
Đồng tử hắn co rút lại, khí thế toàn thân bùng nổ, vô thức kích phát linh khí hộ thể.
Tô Chước không cảm thấy nguy hiểm, được linh khí bảo vệ, tò mò nhìn thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trước mặt.
Xảo đoạt thiên công*.
*Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.
Tô Chước bỗng có một nhận thức mới về từ này.
Thanh kiếm này quả thực rất đẹp, từ hình dáng thon dài ưu mỹ đến những hoa văn tinh xảo phức tạp được khắc trên thân kiếm.
Vỏ kiếm màu bạc nhạt dưới ánh mặt trời ánh lên vẻ đẹp kín đáo, khiêm nhường mà hoa lệ như ngọc.
"Còn không mau nhận lấy." Nháy mắt Lạc Thương Sơn đã kịp phản ứng, nhắc nhở nàng.
Tô Chước có chút căng thẳng, nàng giơ hai tay đón lấy thanh kiếm.
Đáng lẽ trường kiếm đã vào vỏ sẽ không gây cảm giác nguy hiểm, nhưng Tô Chước lại thấy hơi nóng tay, có ảo giác như đang cầm một sinh vật nguy hiểm, tựa như thanh kiếm này có sinh mệnh riêng.
Giọng của lão tổ Tô gia vang lên ngay sau đó.
"Đây là Nhật Nguyệt kiếm, lão phu lấy được từ Vô Minh Kiếm Phong hai ngàn năm trước, lần này tặng cho đồ đệ mới của ngươi, cũng coi như vật về với chủ cũ."
"Vâng." Ngoài mặt Lạc Thương Sơn nghiêm chỉnh nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười, thầm nghĩ chẳng phải là hậu bối của ngài sao.
Sắc mặt Tông Nguyên Vũ trắng bệch, nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của đối phương.
Lão tổ chỉ tặng bảo vật của mình, hắn ta là thánh chủ của thánh địa, tự ý quyết định đem tài nguyên tông môn ra ngoài, thực chất là vượt quyền.
Nhưng trăm năm nay, các lão tổ trong thánh địa không màng thế sự, hắn ta cũng quen với việc cẩn trọng ở nội môn, còn ở ngoại môn thì một tay che trời.
Bây giờ đụng phải kẻ cứng đầu rồi.
Nhưng... lão tổ Tô gia có cơ duyên với Vô Minh Thần Tông từ khi nào vậy?
Vô Minh Kiếm Phong là nơi các tiền bối Vô Minh Thần Tông cất kiếm quy sơn, không thể nào cho phép người ngoài vào được.
Vị lão tổ Tô gia này trong nguyên tác rất thần bí nên Tô Chước không đoán ra dụng ý.
Nhưng thói quen khắc sâu trong trí nhớ của nàng đã phản ứng trước một bước.
"Đa tạ lão tổ ban kiếm!"
Giọng nói trong trẻo vang lên, hai tay Tô Chước nâng kiếm, cúi người hành lễ về phía thánh địa.
Sau đó nàng mới nhận ra, tuy rằng lão tổ Tô gia là người của thánh địa, nhưng thánh địa là thánh địa, gia tộc là gia tộc, người Tô gia trong Tiên môn rất đông, không phải ai cũng chỉ biết đến mỗi Thánh Địa Hi Hòa.
Lạc Thương Sơn chắp tay thi lễ, phất tay điều khiển phi thuyền.
Sau khi phi thuyền khởi động lại thì bay với tốc độ cực nhanh.
Tông Nguyên Vũ vội vàng phất tay thu hồi trận pháp.
Để tránh lại bị phá tan tành.
…
Trên phi thuyền.
Tô Chước cẩn thận thăm dò một chút, phát hiện phi thuyền này không chỉ chạy rất êm, mà đi trên đó cũng giống như đi trên mặt đất vậy.
Lạc Thương Sơn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, vẻ mặt dịu dàng nói: "Tiểu nha đầu, ta là Vực chủ Lạc Thương Sơn của Vô Minh Thần Tông, từ nay về sau, con sẽ là quan môn đệ tử của Đệ Cửu Vực, đứng hàng thứ chín, có tám sư huynh."
Tô Chước chớp mắt: "Vâng, sư phụ."
So với các sư huynh của nàng, tiểu nữ hài này quả thực không có chút tâm địa xấu xa nào.
Lạc Thương Sơn hài lòng, chợt hỏi: "Vừa rồi con nói với Tông lão tặc là thật sao?"
Lão tặc…
Dù sao thì người kia suýt chút nữa đã trở thành trưởng bối sư môn của mình.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước không tỏ ý, chỉ cười trừ đầy chột dạ.
Lạc Thương Sơn lập tức hiểu ý: "Không tệ, có mắt nhìn đấy."
Xem ra là tự nguyện gia nhập Vô Minh Thần Tông bọn họ.
Còn khiến tên ngụy quân tử kia bẽ mặt.
Tiểu đồ đệ này rất đáng thu nhận!
Nàng sợ người khác nhìn thấu vẻ nóng lòng của mình, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nàng rồi.
Lạc Thương Sơn vừa nhấc tay, Tô Chước còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình đứng trên mũi thuyền lớn.
Nàng ngơ ngác nhìn xuống, mồ hôi lạnh suýt chút nữa túa ra.
Nàng sợ độ cao mà.
Dưới mặt đất, người đen nghịt như đàn kiến, tất cả đều ngước nhìn lên phía này.
Cảnh tượng này khiến Tô Chước nhớ đến những lần zombie vây xung quanh thành.
Nghĩ đến mạt thế quen thuộc, nàng còn thấy có chút thân thương.
Tô Chước cảm thấy khá hơn một chút.
Nhưng mà hai vị đại gia đang đạp không kia gan lớn đến mức nào vậy?
Nàng đứng trên thuyền còn nơm nớp lo sợ rơi xuống.
Tiên Thiên cảnh đã có thể ngự kiếm phi hành, Tô Chước cũng ngại không dám để lộ vẻ nhát gan của mình, mặt mày nàng căng thẳng, cố giữ vẻ bình tĩnh giống như xác chết.
Sống c.h.ế.t mặc bay đi.
"Ước định đã xong, cáo từ!"
Lạc Thương Sơn tùy ý xoay người, phi thuyền cũng theo đó mà chuyển động theo.
Ngay lúc này.
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên.
"Khoan đã."
Giọng nói này ẩn giấu sự uy bức, như thể đã lâu không cất lời, nhưng lại đáng sợ hơn tất cả những tiếng quát giận dữ của thánh địa cộng lại.
Phi thuyền đột ngột dừng lại.
Không thể nhúc nhích thêm chút nào trên không trung.
Lông tơ trên người Tô Chước lập tức dựng đứng cả lên.
Những ký ức ít ỏi mách bảo nàng, lần này thật sự là nhân vật lớn.
Lão tổ Tô gia!
Nội tình thật sự của Thánh Địa Hi Hòa!
Các đệ tử vô cùng hoang mang, mặt mày chấn động, như nghe tiếng hoàng chung đại lữ*.
*Hoàng chung đại lữ (thanh) có nghĩa là: (黃鐘大呂聲) Hoàng chung (chuông vàng) là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lã (tiếng âm), trong đó, Đại lã là âm thanh cao nhất, hay nhất. Trong kinh điển Phật giáo, từ ngữ Hoàng chung đại lã thanh được dùng để chỉ cho yếu chỉ sâu xa của Phật pháp. Hư đường lục quyển 4 (Đại 47, 1012 trung), chép: Tổ sư Đạt ma từ Tây thiên trải qua 10 vạn dặm đường mới đến Trung quốc, trước hết nói lời Hoàng chung đại lã với Lương Vũ đế.
Các trưởng lão thì lộ vẻ mặt chuyện lớn hỏng rồi.
Đưa hậu bối thiên tài nhà người ta ra ngoài, còn bị bắt gặp tại trận, hỏng bét rồi.
Khác với những lời đồn đại vu vơ, các trưởng lão của thánh địa hiểu rất rõ, những lão tổ pháp lực cao cường phần lớn đều là người xuất thế, tuổi thọ dài đằng đẵng, đoạn tuyệt hồng trần, đối với hậu bối cũng không để tâm như người thường, nhiều nhất cũng chỉ chú ý hơn những người khác một chút mà thôi.
Trừ phi là chuyện diệt tộc, nếu không có được chú ý đến hay không còn phải xem tâm tình của lão tổ.
Một tiểu bối như Tô Chước thì càng chẳng là gì.
Tô Chước là thiên tài, nhưng đó là so với thế hệ này mà thôi, mấy trăm năm gần đây, những người có tư chất như nàng bị c.h.ế.t yểu không biết bao nhiêu.
Sao lại có thể kinh động đến lão tổ?
Tông Nguyên Vũ, thân là thánh chủ Thánh Địa Hi Hòa, cũng có chút hoảng hốt.
Nếu vì chuyện này mà khiến lão tổ Tô gia bất mãn... thì hắn ta cũng đừng mong sống yên ổn.
Nhưng xưa nay lão tổ Tô gia vốn là bậc đại năng không màng thế sự.
Cho nên Tô gia mới muốn bồi dưỡng một thiên tài, hy vọng có được sự ưu ái của lão tổ.
Chẳng lẽ tiền đồ của Tô Chước, trong đó thật sự có ý của lão tổ?
"Lão tổ."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tông Nguyên Vũ ở đằng xa chắp tay hành lễ về phía thánh địa.
Các trưởng lão và đệ tử cũng làm theo.
Những người đang chờ kiểm tra, vừa xem một màn kịch hay cũng không hiểu chuyện gì, bèn hùa theo cho náo nhiệt.
Đám người đen nghịt đồng loạt khom lưng, tiếng chào hỏi vang vọng, khung cảnh vô cùng hoành tráng.
"Lão tổ."
"Lão tổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"…"
Lạc Thương Sơn nheo mắt, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng: "Tiền bối."
Xét về thực lực hay bối phận, lão tổ Tô gia đều xứng đáng được hắn tôn kính, Lạc Thương Sơn cũng hành lễ, không còn thái độ kỳ quái nữa.
Đột nhiên một tia sáng xẹt qua chân trời.
Đồng tử hắn co rút lại, khí thế toàn thân bùng nổ, vô thức kích phát linh khí hộ thể.
Tô Chước không cảm thấy nguy hiểm, được linh khí bảo vệ, tò mò nhìn thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trước mặt.
Xảo đoạt thiên công*.
*Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.
Tô Chước bỗng có một nhận thức mới về từ này.
Thanh kiếm này quả thực rất đẹp, từ hình dáng thon dài ưu mỹ đến những hoa văn tinh xảo phức tạp được khắc trên thân kiếm.
Vỏ kiếm màu bạc nhạt dưới ánh mặt trời ánh lên vẻ đẹp kín đáo, khiêm nhường mà hoa lệ như ngọc.
"Còn không mau nhận lấy." Nháy mắt Lạc Thương Sơn đã kịp phản ứng, nhắc nhở nàng.
Tô Chước có chút căng thẳng, nàng giơ hai tay đón lấy thanh kiếm.
Đáng lẽ trường kiếm đã vào vỏ sẽ không gây cảm giác nguy hiểm, nhưng Tô Chước lại thấy hơi nóng tay, có ảo giác như đang cầm một sinh vật nguy hiểm, tựa như thanh kiếm này có sinh mệnh riêng.
Giọng của lão tổ Tô gia vang lên ngay sau đó.
"Đây là Nhật Nguyệt kiếm, lão phu lấy được từ Vô Minh Kiếm Phong hai ngàn năm trước, lần này tặng cho đồ đệ mới của ngươi, cũng coi như vật về với chủ cũ."
"Vâng." Ngoài mặt Lạc Thương Sơn nghiêm chỉnh nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười, thầm nghĩ chẳng phải là hậu bối của ngài sao.
Sắc mặt Tông Nguyên Vũ trắng bệch, nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của đối phương.
Lão tổ chỉ tặng bảo vật của mình, hắn ta là thánh chủ của thánh địa, tự ý quyết định đem tài nguyên tông môn ra ngoài, thực chất là vượt quyền.
Nhưng trăm năm nay, các lão tổ trong thánh địa không màng thế sự, hắn ta cũng quen với việc cẩn trọng ở nội môn, còn ở ngoại môn thì một tay che trời.
Bây giờ đụng phải kẻ cứng đầu rồi.
Nhưng... lão tổ Tô gia có cơ duyên với Vô Minh Thần Tông từ khi nào vậy?
Vô Minh Kiếm Phong là nơi các tiền bối Vô Minh Thần Tông cất kiếm quy sơn, không thể nào cho phép người ngoài vào được.
Vị lão tổ Tô gia này trong nguyên tác rất thần bí nên Tô Chước không đoán ra dụng ý.
Nhưng thói quen khắc sâu trong trí nhớ của nàng đã phản ứng trước một bước.
"Đa tạ lão tổ ban kiếm!"
Giọng nói trong trẻo vang lên, hai tay Tô Chước nâng kiếm, cúi người hành lễ về phía thánh địa.
Sau đó nàng mới nhận ra, tuy rằng lão tổ Tô gia là người của thánh địa, nhưng thánh địa là thánh địa, gia tộc là gia tộc, người Tô gia trong Tiên môn rất đông, không phải ai cũng chỉ biết đến mỗi Thánh Địa Hi Hòa.
Lạc Thương Sơn chắp tay thi lễ, phất tay điều khiển phi thuyền.
Sau khi phi thuyền khởi động lại thì bay với tốc độ cực nhanh.
Tông Nguyên Vũ vội vàng phất tay thu hồi trận pháp.
Để tránh lại bị phá tan tành.
…
Trên phi thuyền.
Tô Chước cẩn thận thăm dò một chút, phát hiện phi thuyền này không chỉ chạy rất êm, mà đi trên đó cũng giống như đi trên mặt đất vậy.
Lạc Thương Sơn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, vẻ mặt dịu dàng nói: "Tiểu nha đầu, ta là Vực chủ Lạc Thương Sơn của Vô Minh Thần Tông, từ nay về sau, con sẽ là quan môn đệ tử của Đệ Cửu Vực, đứng hàng thứ chín, có tám sư huynh."
Tô Chước chớp mắt: "Vâng, sư phụ."
So với các sư huynh của nàng, tiểu nữ hài này quả thực không có chút tâm địa xấu xa nào.
Lạc Thương Sơn hài lòng, chợt hỏi: "Vừa rồi con nói với Tông lão tặc là thật sao?"
Lão tặc…
Dù sao thì người kia suýt chút nữa đã trở thành trưởng bối sư môn của mình.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước không tỏ ý, chỉ cười trừ đầy chột dạ.
Lạc Thương Sơn lập tức hiểu ý: "Không tệ, có mắt nhìn đấy."
Xem ra là tự nguyện gia nhập Vô Minh Thần Tông bọn họ.
Còn khiến tên ngụy quân tử kia bẽ mặt.
Tiểu đồ đệ này rất đáng thu nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro