Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Không có chút p...

Tư Gia Thất

2025-03-21 21:00:03

Lạc Thương Sơn vui vẻ, vung tay ném một lá ngọc phù vào tay Tô Chước.

"Nhỏ một giọt m.á.u lên linh phù này, nó sẽ là bằng chứng ra vào đại trận tông môn và nội môn Cửu Vực, còn có vài công dụng khác nữa..."

Nội môn Vô Minh Thần Tông được chia thành "Cửu Vực", mỗi khu vực đều có đại năng tọa trấn vị trí vực chủ, tương đương với các phong chủ ngoại môn, nhưng khu vực quản hạt càng rộng lớn, địa vị cũng cao hơn nhiều, chỉ thấp hơn vị trí tông chủ một bậc.

Tô Chước nhỏ m.á.u lên ngọc phù, lập tức cảm nhận được một mối liên hệ huyền diệu trong cõi u minh, dường như tông môn cách nàng rất xa.

Thấy Lạc Thương Sơn ngừng lời, nàng tò mò hỏi: "Còn có công dụng gì nữa vậy sư phụ?"

Thu Vũ Miên Miên

"Ta cũng không rõ, đến lúc đó con đi hỏi sư huynh của con đi."

Vẻ mặt Lạc Thương Sơn ghét bỏ: "Một đám nhãi ranh không lo làm ăn, không lo tu luyện cho tốt, suốt ngày nghịch ngọc phù, còn sửa ngọc phù của ta thành mấy thứ quái dị."

Nghe những lời này kìa.

Cuối cùng Tô Chước cũng cảm nhận được hắn là một vị trưởng bối.

Tu vi Lạc Thương Sơn cao thâm, dung mạo như ngọc, giống như một công tử tao nhã, nhưng lúc nói chuyện châm chọc cũng giống như một mưu sĩ thích châm biếm, nhìn không ra đã mấy trăm tuổi, chỉ có thể thấy được chút lão luyện thâm sâu trong ánh mắt hắn.

Nhưng bây giờ, vẻ mặt của hắn chẳng khác nào một ông lão không muốn dùng điện thoại thông minh.

Tô Chước không dám cười nhạo, ngoan ngoãn hỏi: "Đây là ngọc phù do bọn họ làm ra phải không ạ?"

"Bọn họ đặc biệt chuẩn bị cho con đấy, khác với đồ do tông môn phát, còn khác chỗ nào thì ta cũng lười nhớ."

Lạc Thương Sơn thở dài: "Mười năm trước ta hứa với tam sư huynh của con sẽ tìm cho nó một sư muội, nhưng không hiểu sao lần nào cũng không thành, trái lại còn thu thêm mấy tên tiểu tử, làm nhị sư huynh của con phiền chết."

Tô Chước nhớ ra, nếu theo cốt truyện thì lần này cũng không thành. Người cuối cùng vào cửa không phải là nàng, mà là Thẩm Ngữ Trầm một lòng hướng về Tô Ly Ly.

Nàng có chút kinh ngạc, không ngờ thiết lập vạn người mê của nữ chính lại lợi hại đến vậy? Thậm chí có thể khiến Thẩm Ngữ Trầm không chút áp lực mà phản bội đồng môn.

Vai phản diện số nhọ quá mà.

Nhưng mà chỉ phiền nhị sư huynh, xem ra người quản lý Đệ Cửu Vực hình như là nhị sư huynh.

"Vậy đại sư huynh đâu ạ?" Nàng hỏi.

Lạc Thương Sơn ấp úng: "Sau này con sẽ biết."

Hình như có bí mật gì đó.

Tô Chước gật đầu.

"Thanh kiếm này, con dùng được không?"

Lạc Thương Sơn nhìn thanh Nhật Nguyệt kiếm mà Tô Chước đang ôm lấy.

Kiếm do lão tổ tặng chắc chắn là thần kiếm, nhìn thanh kiếm này thôi đã thấy tư chất bất phàm, không giống như thứ mà người ở Tiên Thiên cảnh có thể dùng được.

Tô Chước thử truyền chút linh lực vào, nhưng như đá chìm đáy biển, nàng lắc đầu.

"Xem ra là đồ tốt."

Lạc Thương Sơn mỉm cười, vẻ mặt rất hiền hòa, rồi giơ tay lên.

Tô Chước còn đang định nói tiếp, thì bất ngờ chân nàng tụt xuống!

Đột nhiên mất đi trọng lực.

A a a a a a a a a a a a a!

Nàng rơi thẳng xuống, cảm giác như một đống rác bị ném từ trên cao.

Phi thuyền đâu?

Một cái phi thuyền to như vậy đâu rồi?

Sao lại biến mất tiêu!

Nàng sắp c.h.ế.t vì ngã rồi sao?

Tô Chước kinh hãi ngây người.

Trong khoảnh khắc, thân ảnh rơi xuống của nàng chậm lại, không khí dưới chân như hóa thành chất rắn, nâng đỡ lấy nàng.

Tô Chước vất vả lắm mới không bị mềm chân ngã nhào.

Lạc Thương Sơn đứng trước mặt nàng, nhìn nàng với vẻ mặt thất vọng.

"Tiểu Cửu à..."

Hắn thở dài một tiếng.

Tô Chước còn nghi ngờ việc mình suýt bị dọa đến đau tim không phải do hắn gây ra, mà là do chính nàng nghịch ngợm nhảy xuống tìm chết.

Giây tiếp theo, chân Tô Chước lại tụt một cái.

"Á!"

Tô Chước thật sự muốn phát điên!

Sư phụ này bị điên rồi!

Hắn không phải phản diện thì còn là ai đây!

Bị sư phụ như này nuôi lớn không điên cũng hóa điên mất.

"Kiếm của con đâu?"

Kiếm, kiếm, kiếm…

Tô Chước ôm kiếm như ôm phao cứu sinh, nhưng thật sự không trông mong gì vào việc thanh kiếm này có thể cứu mình khỏi nguy hiểm.

Cho đến khi Lạc Thương Sơn truyền âm hờ hững đến, Tô Chước theo bản năng bất chấp tất cả truyền linh lực vào kiếm.

Càng lúc càng thấy thanh kiếm này lạnh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoàn toàn không thèm để ý đến nàng.

Nàng ngửa lưng về phía mặt đất, trước mắt là bầu trời xanh bao la, những đám mây trôi dạt ngày càng xa.

Nàng không biết mình sẽ tiếp đất khi nào, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi mơ hồ.

Tuy nàng biết sư phụ sẽ không để đồ đệ mình c.h.ế.t vì ngã.

Nhưng nhỡ đâu thì sao? Nàng không muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này!

Chẳng lẽ nàng sẽ là người đầu tiên vừa xuyên sách đã bị ngã c.h.ế.t sao?

Sau vài nhịp thở, Tô Chước quyết định hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.

Bỗng nàng cảm thấy n.g.ự.c mình rung lên.

Tốc độ rơi của nàng dần chậm lại... chậm hơn, nhưng lần này không phải Lạc Thương Sơn ra tay.

Mà là thanh kiếm đang kéo nàng lại.

Nàng rơi xuống bãi cỏ mềm mại, những ngọn cỏ non khẽ cọ vào cổ nàng.

Thanh kiếm này không hề trơ mắt nhìn nàng chết!

Trong lòng nó có nàng!

Tô Chước nằm dài trên đất như cá muối, nước mắt lưng tròng.

Đầu óc nàng trống rỗng, nhìn lên bầu trời không một gợn mây, lắp bắp: "Thuyền... thuyền đâu?"

Lạc Thương Sơn đứng trên cành cây, chẳng còn chút hình tượng nào mà lấy một quả trứng chim từ trong tổ ra rồi tung hứng.

Hắn tỏ vẻ "quả nhiên là vậy", liếc nhìn đôi mắt ngấn nước vì sợ hãi của nữ hài, tốt bụng giải thích: "Phi thuyền to như cái bia, muốn bị Thánh Địa Hi Hòa nhắm đánh à? Tốn kém lắm, đừng có học cái thói phá của sư huynh con."

Tô Chước thả lỏng đầu óc nhìn trời.

"Đừng nằm nữa, chỉ là thu phục một thanh kiếm thôi mà. Trước kia đại sư huynh con thích chơi trò này lắm, dù sao cũng không chết, bảy tuổi đã biết ngự kiếm rồi."

Lạc Thương Sơn dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể nói: "Tiểu Cửu, con cứ ngự kiếm bay vài vòng là dùng được thôi mà."

Mặt mày Tô Chước nhăn nhó, cạn lời.

Bảy tuổi đã ngự kiếm.

Đó là người sao?

Đó là bản năng sinh tồn thì có!

Không học thì chẳng phải sẽ bị hắn chơi c.h.ế.t sao?

Nàng sợ mình không làm theo, Lạc Thương Sơn lại nghĩ ra chiêu trò quỷ quái gì, đành phải run rẩy đứng dậy, dựa theo ký ức mà ngự kiếm.

Tô Chước không hiểu những chữ cổ trên kiếm, nhưng nghe lão tổ Tô gia nói thanh kiếm này tên là "Nhật Nguyệt kiếm", vẻ ngoài rực rỡ của nó quả thực xứng với cái tên này.

Linh Hải ở Tiên Thiên cảnh đã có chút hùng hậu, vừa rồi Tô Chước lãng phí nhiều như vậy mà vẫn chưa cạn kiệt.

Nàng truyền linh lực vào kiếm, lần này có lẽ là do thanh kiếm thương hại nàng nên mới chịu đáp lại một chút.

Tô Chước bấm kiếm quyết, trong lòng căng thẳng nói: "Đi."

Không đi thì ta quỳ xuống van xin ngươi đấy.

Lần này phe yếu thế đã thắng.

Nhật Nguyệt kiếm hẳn là đã bị vị kiếm chủ không có chút khí phách nào này làm cho kinh ngạc.

Nó hoàn toàn trái ngược với vẻ cao ngạo lạnh lùng vừa nãy, khi nàng vừa bước đi đã chủ động đón lấy bước chân của nàng.

Chân Tô Chước vẫn còn hơi nhũn, loạng choạng bay lên, sau khi giữ được thăng bằng thì tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lạc Thương Sơn nhét trứng chim lại vào tổ, rồi cất bước đuổi theo.

Tô Chước cố gắng điều hòa lại hơi thở, vốn định phô diễn kỹ thuật bay nhanh hơn sư phụ, nỗ lực truyền đạt tư tưởng "dạy đồ đệ xong thì sư phụ c.h.ế.t đói".

Kết quả là da mặt nàng sắp bị gió thổi rớt, Lạc Thương Sơn vẫn ung dung đi bên cạnh, bước chân thong thả vững chãi như đang tản bộ, đến sợi tóc cũng không hề lay động.

Lúc này Tô Chước mới nhận ra, Lâm Hư Cảnh gần như là cảnh giới cao nhất của Huyền Mông giới, đừng nói đuổi theo một Tiên Thiên cảnh ngự kiếm, cho dù một bước ngàn dặm cũng không thành vấn đề.

Nàng đành bỏ cuộc, chậm rãi nói: "Sư phụ dạy con như vậy không ổn."

Lạc Thương Sơn cười như không cười: "Có gì không ổn? Chẳng phải con đã học được rồi sao?"

Tô Chước giải thích: "Tim con không khỏe."

Suýt chút nữa bị dọa c.h.ế.t khiếp.

Lạc Thương Sơn hơi nhíu mày, hai ngón tay khép lại phất nhẹ, một tia linh lực yếu ớt lập tức dò xét khắp kinh mạch Tô Chước, khả năng khống chế quả thực đạt đến mức tinh vi.

"Căn cốt của con rất tốt, tâm mạch vững chắc, đừng nói bậy."

Tô Chước nói thẳng: "Tinh thần con không ổn!"

Lạc Thương Sơn: "Không ngờ nha đầu như con lại có chút phản cốt."

Toàn lời bịa đặt, còn dám nhiều lần phản bác hắn.

Tám tên đồ đệ nổi danh trước kia không ai dám như vậy đâu.

Tô Chước cũng cảm thấy sau khi bị dọa cho nổi điên một lần, lá gan của mình có lẽ đã "phá rồi lại xây lại".

Vậy mà dám ở trước mặt sư phụ phản diện chỉ cần động ngón tay là có thể nghiền nát nàng mà nói năng lung tung.

Nàng nhẩm tính: "Một vạn cân phản cốt."

Vay thêm chín ngàn cân để cho đủ số.

Dù sao đã lên thuyền của phản diện, không có chút phản cốt thì sống sao nổi?

...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Số ký tự: 0