Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Nàng muốn kể th...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Thánh Địa Hi Hòa.
Sau khi vị khách không mời mà đến kia rời đi, đại điển vẫn diễn ra như thường lệ.
Việc thủ đồ đời này được dự đoán lại bị Lạc Thương Sơn cướp đi khiến mặt mày Tông Nguyên Vũ biến sắc.
May mắn thay, sau khi đối phương rời đi, lão tổ Tô gia cũng không lên tiếng nữa.
Nghi thức kiểm tra tư chất nhập thánh địa của các đệ tử tiên môn kết thúc chóng vánh, đại điển chính thức bắt đầu, trên quảng trường đột nhiên xuất hiện nhiều tấm Thông Thiên Bia.
Vẻ mặt các trưởng lão nặng trĩu, chủ trì đại điển kiểm tra thiên phú.
Đây có lẽ là đại điển nhập môn có bầu không khí ngột ngạt nhất trong lịch sử Thánh Địa Hi Hòa.
Cho đến khi—
Giữa bầu trời quang đãng, một tia sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời xuyên thẳng lên trời cao!
Trên một tấm bia đá đen kịt giữa quảng trường, chín hàng bia văn hiện lên!
Những hàng chữ màu vàng kim tách khỏi bia đá, lơ lửng trên không trung, tuyên bố với mọi người sự xuất hiện của một thiên tài.
"Chín hàng bia văn xuất hiện!"
Mọi người xôn xao bàn tán.
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt các trưởng lão.
Tông Nguyên Vũ trợn tròn mắt.
Quả đúng là họa phúc liền nhau.
Sau khi mất đi một hạt giống tốt, Thánh Địa Hi Hòa lại nghênh đón một thiên tài ngộ tính cao ngút trời, ngàn năm có một!
Tô Ly Ly bình thản đứng dưới ánh mắt của mọi người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đáng lẽ cuộc đời của ả... phải như này mới đúng.
Nếu không phải Tô Chước bỏ trốn, hôm nay ả đã giẫm nát nàng dưới chân rồi.
...
Trong nội môn Thánh Địa Hi Hòa, các thái thượng trưởng lão lần lượt thức tỉnh.
"Ha ha ha ha... Thánh Địa Hi Hòa ta cuối cùng cũng có người kế tục rồi..."
"Ồ? Là một tiểu cô nương."
"Đã là tiểu cô nương thì ai cũng đừng hòng tranh giành với ta."
Một bà lão bước ra từ lầu các trên núi, chậm rãi tiến vào vùng núi mờ sương.
Một lão giả hiện thân, cười khổ nói: "Ngọc trưởng lão, người nói vậy có hơi bá đạo rồi, theo ta thấy, tư chất của nha đầu này hợp với nhất mạch “Hỏa Linh Truyền Thế Quyết” của ta hơn."
Một vị trưởng lão khác hừ một tiếng: "Nói nhảm, ai lại bỏ tu Lôi linh căn biến dị, đi tu cái gì mà Hỏa linh chứ?"
Lão giả trợn mắt nhìn.
Tô Ly Ly chính là người sở hữu Lôi linh căn hiếm có, ngoài ra còn có Mộc Hỏa linh căn, may mà tư chất linh căn thượng giai, so với đơn linh căn chỉ coi như có chút tì vết.
Quan trọng nhất là ả có chín hàng bia văn do Thông Thiên Bia làm bảo chứng.
Nếu không, Tô Ly Ly cũng chỉ là một người bình thường, không đến mức kinh động đến các đại năng nội môn của Thánh Địa Hi Hòa.
Nhưng bọn họ đều hiểu rõ.
Bây giờ nói vậy thôi, chứ thực tế mấy vị lão tổ có vai vế nhất vừa xuất hiện thì đâu còn đến lượt bọn họ.
Vẫn phải xem lựa chọn của tiểu thiên tài kia.
Bọn họ đã hết hy vọng phi thăng, điều mong chờ nhất không gì khác ngoài việc có người kế tục.
Hiện tại, mấy vị lão tổ có thể khiến cho cả Thánh Địa Hi Hòa rung chuyển vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhưng cũng là chuyện bình thường, ngay cả đệ tử có chín hàng bia văn ở ngàn năm trước, còn phải đợi đến khi tiến vào cấm địa nội môn mới có một vị lão tổ hiện thân thu nhận.
Vân Các.
Vân Các là nơi nghị sự tối cao của Thánh Địa Hi Hòa, cao ngất uy nghiêm, siêu thoát khỏi thế tục.
Ngay cả thánh chủ, muốn vào Vân Các cũng phải được thái thượng trưởng lão cho phép.
Nếu không có sự xuất hiện của Tô Ly Ly, lúc này Tông Nguyên Vũ đến Vân Các chắc chắn sẽ vô cùng thấp thỏm.
Nhưng giờ đây, thiên tài có được chín hàng bia văn do Thông Thiên Bia thừa nhận đã đến, bù đắp được tổn thất do Tô Chước rời đi.
Hơn nữa, việc đánh cược kia không hoàn toàn là lỗi của Tông Nguyên Vũ, thái thượng trưởng lão cũng sẽ hiểu.
Bước qua ngưỡng cửa, trong chính sảnh, mấy vị lão giả đang ngồi theo thứ tự.
Dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, uy áp ẩn sâu, trông như những người sắp tàn lụi.
Tông Nguyên Vũ cẩn thận cúi đầu, không dám ngẩng lên: "Chư vị trưởng lão, vãn bối đã đưa thánh nữ đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trưởng lão." Tô Ly Ly cung kính hành lễ, mạnh dạn liếc nhìn phía trước một cái.
Đây là một đại sảnh rộng lớn, nhưng chỉ có người ngồi ở hàng ghế dưới, rất nhiều vị trí vẫn còn trống.
Có những vị trí được để dành cho các vị tiên tổ từng có công lao to lớn với Thánh Địa Hi Hòa, còn lại thì đơn giản là không có ai đến ngồi.
Là không muốn vì ả mà xuất hiện.
Tô Ly Ly có chút thất vọng.
Sao lão tổ Tô gia lại không có mặt?
Trước đó, ả tận mắt thấy Tô Chước được Vô Minh Thần Tông mang đi, vô cùng nổi bật.
Lão tổ Tô gia không những không ngăn cản mà còn sẵn lòng tặng thần kiếm.
Đối đãi hậu bối sủng ái đến vậy.
Thiên tư của Tô Chước không bằng ả, vậy mà vẫn thu hút được sự chú ý của lão tổ.
Chẳng lẽ lão tổ thật sự là một kẻ tầm thường chỉ coi trọng huyết mạch?
Thậm chí.
Không chỉ lão tổ Tô gia không lộ diện, mà các lão tổ của Thánh Địa Hi Hòa cũng không ai xuất hiện.
Tô Ly Ly không giống những tán tu bình thường một bước lên trời, hay phàm nhân tầm thường, ả tự cho mình là bất phàm, khi nhận được vinh dự có thể thản nhiên đón nhận, nhưng việc Thánh Địa Hi Hòa không coi trọng ả như ả mong đợi khiến ả khó giữ được vẻ mặt bình thản.
Tô Ly Ly nghiến răng.
Trong lúc nghe các thái thượng trưởng lão bàn bạc, ả có chút không tập trung.
Vì các lão tổ đều không xuất hiện, các thái thượng trưởng lão cũng không tiện tự quyết định việc thu nhận đệ tử.
Không thể đưa ra quyết định, nên đành để mấy vị trưởng lão có công pháp phù hợp với tư chất của Tô Ly Ly cùng nhau dạy dỗ.
Đây cũng là quy củ của thánh địa.
Sau khi quyết định xong, thánh chủ lên tiếng hỏi về chỗ ở của các lão tổ.
Thu Vũ Miên Miên
Nếu họ có ý quan tâm, thì dù không đến đây cũng có thể nghe được cuộc thảo luận và đưa ra chỉ thị.
Trong lòng Tô Ly Ly nhen nhóm hy vọng.
Nhưng thời gian một nén nhang trôi qua, các lão tổ vẫn không ai lên tiếng.
Rời khỏi Vân Các, Tô Ly Ly thất vọng não nề.
Tông Nguyên Vũ đưa ả đến chỗ quản sự, đang định rời đi thì ả bỗng gọi: "Thánh chủ."
"Ly Ly có chuyện muốn bẩm báo."
Nếu Tô Chước đã không màng níu kéo mà rời khỏi Thánh Địa Hi Hòa, thì các bậc trưởng bối trong thánh địa này, theo lý thường, sẽ có ý kiến với nàng.
"Chuyện gì?"
Tông Nguyên Vũ dừng bước.
Tô Ly Ly cúi đầu nói: "Chuyện liên quan đến... Tô Chước."
Ả muốn kể cho Thánh chủ biết thân thế của Tô Chước.
Phần lớn thái thượng trưởng lão không quan tâm đến chuyện thế tục, nhưng Thánh chủ chắc chắn sẽ không làm ngơ.
"Ồ?" Tông Nguyên Vũ nheo mắt.
Vãn bối này quá thực chả biết chọn thời điểm mà nói.
Tông Nguyên Vũ vẫn còn nhớ như in cảnh mình đã từng đánh cược với Lạc Thương Sơn.
Hắn ta không phải là người hiếu thắng, không màng đại cục.
Sở dĩ hắn ta đồng ý đánh cược với Lạc Thương Sơn, không chỉ vì hắn quá đáng ghét.
Mà còn vì, điều kiện mà hắn đưa ra là thứ Tông Nguyên Vũ không thể từ chối, liên quan đến tương lai của thánh địa.
Cho nên Tông Nguyên Vũ mới tự ý quyết định.
Nhưng ai ngờ lại thua.
Việc thực hiện giao ước này phải dựa trên ý nguyện của đệ tử, và còn phải được Lạc Thương Sơn để mắt tới.
Thánh Địa Hi Hòa muốn nhân cơ hội này phái đệ tử trung thành làm nội ứng cũng không xong.
Trăm năm qua Lạc Thương Sơn không hề nhắc đến chuyện này, vừa nhắc lại đã khiến hắn ta trở tay không kịp.
Cho nên hắn ta mới muốn dùng điều kiện khác để kết thúc chuyện này, không ngờ lại vô tình dâng tặng một thiên tài.
Đứa bé Tô Chước này, tất cả trưởng lão đều biết nó một lòng vì thánh địa.
Thậm chí tuổi còn nhỏ mà đã rất có chủ kiến, ngay cả hôn ước cũng từ chối, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến chuyện tu luyện.
...
Sau khi vị khách không mời mà đến kia rời đi, đại điển vẫn diễn ra như thường lệ.
Việc thủ đồ đời này được dự đoán lại bị Lạc Thương Sơn cướp đi khiến mặt mày Tông Nguyên Vũ biến sắc.
May mắn thay, sau khi đối phương rời đi, lão tổ Tô gia cũng không lên tiếng nữa.
Nghi thức kiểm tra tư chất nhập thánh địa của các đệ tử tiên môn kết thúc chóng vánh, đại điển chính thức bắt đầu, trên quảng trường đột nhiên xuất hiện nhiều tấm Thông Thiên Bia.
Vẻ mặt các trưởng lão nặng trĩu, chủ trì đại điển kiểm tra thiên phú.
Đây có lẽ là đại điển nhập môn có bầu không khí ngột ngạt nhất trong lịch sử Thánh Địa Hi Hòa.
Cho đến khi—
Giữa bầu trời quang đãng, một tia sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời xuyên thẳng lên trời cao!
Trên một tấm bia đá đen kịt giữa quảng trường, chín hàng bia văn hiện lên!
Những hàng chữ màu vàng kim tách khỏi bia đá, lơ lửng trên không trung, tuyên bố với mọi người sự xuất hiện của một thiên tài.
"Chín hàng bia văn xuất hiện!"
Mọi người xôn xao bàn tán.
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt các trưởng lão.
Tông Nguyên Vũ trợn tròn mắt.
Quả đúng là họa phúc liền nhau.
Sau khi mất đi một hạt giống tốt, Thánh Địa Hi Hòa lại nghênh đón một thiên tài ngộ tính cao ngút trời, ngàn năm có một!
Tô Ly Ly bình thản đứng dưới ánh mắt của mọi người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đáng lẽ cuộc đời của ả... phải như này mới đúng.
Nếu không phải Tô Chước bỏ trốn, hôm nay ả đã giẫm nát nàng dưới chân rồi.
...
Trong nội môn Thánh Địa Hi Hòa, các thái thượng trưởng lão lần lượt thức tỉnh.
"Ha ha ha ha... Thánh Địa Hi Hòa ta cuối cùng cũng có người kế tục rồi..."
"Ồ? Là một tiểu cô nương."
"Đã là tiểu cô nương thì ai cũng đừng hòng tranh giành với ta."
Một bà lão bước ra từ lầu các trên núi, chậm rãi tiến vào vùng núi mờ sương.
Một lão giả hiện thân, cười khổ nói: "Ngọc trưởng lão, người nói vậy có hơi bá đạo rồi, theo ta thấy, tư chất của nha đầu này hợp với nhất mạch “Hỏa Linh Truyền Thế Quyết” của ta hơn."
Một vị trưởng lão khác hừ một tiếng: "Nói nhảm, ai lại bỏ tu Lôi linh căn biến dị, đi tu cái gì mà Hỏa linh chứ?"
Lão giả trợn mắt nhìn.
Tô Ly Ly chính là người sở hữu Lôi linh căn hiếm có, ngoài ra còn có Mộc Hỏa linh căn, may mà tư chất linh căn thượng giai, so với đơn linh căn chỉ coi như có chút tì vết.
Quan trọng nhất là ả có chín hàng bia văn do Thông Thiên Bia làm bảo chứng.
Nếu không, Tô Ly Ly cũng chỉ là một người bình thường, không đến mức kinh động đến các đại năng nội môn của Thánh Địa Hi Hòa.
Nhưng bọn họ đều hiểu rõ.
Bây giờ nói vậy thôi, chứ thực tế mấy vị lão tổ có vai vế nhất vừa xuất hiện thì đâu còn đến lượt bọn họ.
Vẫn phải xem lựa chọn của tiểu thiên tài kia.
Bọn họ đã hết hy vọng phi thăng, điều mong chờ nhất không gì khác ngoài việc có người kế tục.
Hiện tại, mấy vị lão tổ có thể khiến cho cả Thánh Địa Hi Hòa rung chuyển vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhưng cũng là chuyện bình thường, ngay cả đệ tử có chín hàng bia văn ở ngàn năm trước, còn phải đợi đến khi tiến vào cấm địa nội môn mới có một vị lão tổ hiện thân thu nhận.
Vân Các.
Vân Các là nơi nghị sự tối cao của Thánh Địa Hi Hòa, cao ngất uy nghiêm, siêu thoát khỏi thế tục.
Ngay cả thánh chủ, muốn vào Vân Các cũng phải được thái thượng trưởng lão cho phép.
Nếu không có sự xuất hiện của Tô Ly Ly, lúc này Tông Nguyên Vũ đến Vân Các chắc chắn sẽ vô cùng thấp thỏm.
Nhưng giờ đây, thiên tài có được chín hàng bia văn do Thông Thiên Bia thừa nhận đã đến, bù đắp được tổn thất do Tô Chước rời đi.
Hơn nữa, việc đánh cược kia không hoàn toàn là lỗi của Tông Nguyên Vũ, thái thượng trưởng lão cũng sẽ hiểu.
Bước qua ngưỡng cửa, trong chính sảnh, mấy vị lão giả đang ngồi theo thứ tự.
Dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, uy áp ẩn sâu, trông như những người sắp tàn lụi.
Tông Nguyên Vũ cẩn thận cúi đầu, không dám ngẩng lên: "Chư vị trưởng lão, vãn bối đã đưa thánh nữ đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trưởng lão." Tô Ly Ly cung kính hành lễ, mạnh dạn liếc nhìn phía trước một cái.
Đây là một đại sảnh rộng lớn, nhưng chỉ có người ngồi ở hàng ghế dưới, rất nhiều vị trí vẫn còn trống.
Có những vị trí được để dành cho các vị tiên tổ từng có công lao to lớn với Thánh Địa Hi Hòa, còn lại thì đơn giản là không có ai đến ngồi.
Là không muốn vì ả mà xuất hiện.
Tô Ly Ly có chút thất vọng.
Sao lão tổ Tô gia lại không có mặt?
Trước đó, ả tận mắt thấy Tô Chước được Vô Minh Thần Tông mang đi, vô cùng nổi bật.
Lão tổ Tô gia không những không ngăn cản mà còn sẵn lòng tặng thần kiếm.
Đối đãi hậu bối sủng ái đến vậy.
Thiên tư của Tô Chước không bằng ả, vậy mà vẫn thu hút được sự chú ý của lão tổ.
Chẳng lẽ lão tổ thật sự là một kẻ tầm thường chỉ coi trọng huyết mạch?
Thậm chí.
Không chỉ lão tổ Tô gia không lộ diện, mà các lão tổ của Thánh Địa Hi Hòa cũng không ai xuất hiện.
Tô Ly Ly không giống những tán tu bình thường một bước lên trời, hay phàm nhân tầm thường, ả tự cho mình là bất phàm, khi nhận được vinh dự có thể thản nhiên đón nhận, nhưng việc Thánh Địa Hi Hòa không coi trọng ả như ả mong đợi khiến ả khó giữ được vẻ mặt bình thản.
Tô Ly Ly nghiến răng.
Trong lúc nghe các thái thượng trưởng lão bàn bạc, ả có chút không tập trung.
Vì các lão tổ đều không xuất hiện, các thái thượng trưởng lão cũng không tiện tự quyết định việc thu nhận đệ tử.
Không thể đưa ra quyết định, nên đành để mấy vị trưởng lão có công pháp phù hợp với tư chất của Tô Ly Ly cùng nhau dạy dỗ.
Đây cũng là quy củ của thánh địa.
Sau khi quyết định xong, thánh chủ lên tiếng hỏi về chỗ ở của các lão tổ.
Thu Vũ Miên Miên
Nếu họ có ý quan tâm, thì dù không đến đây cũng có thể nghe được cuộc thảo luận và đưa ra chỉ thị.
Trong lòng Tô Ly Ly nhen nhóm hy vọng.
Nhưng thời gian một nén nhang trôi qua, các lão tổ vẫn không ai lên tiếng.
Rời khỏi Vân Các, Tô Ly Ly thất vọng não nề.
Tông Nguyên Vũ đưa ả đến chỗ quản sự, đang định rời đi thì ả bỗng gọi: "Thánh chủ."
"Ly Ly có chuyện muốn bẩm báo."
Nếu Tô Chước đã không màng níu kéo mà rời khỏi Thánh Địa Hi Hòa, thì các bậc trưởng bối trong thánh địa này, theo lý thường, sẽ có ý kiến với nàng.
"Chuyện gì?"
Tông Nguyên Vũ dừng bước.
Tô Ly Ly cúi đầu nói: "Chuyện liên quan đến... Tô Chước."
Ả muốn kể cho Thánh chủ biết thân thế của Tô Chước.
Phần lớn thái thượng trưởng lão không quan tâm đến chuyện thế tục, nhưng Thánh chủ chắc chắn sẽ không làm ngơ.
"Ồ?" Tông Nguyên Vũ nheo mắt.
Vãn bối này quá thực chả biết chọn thời điểm mà nói.
Tông Nguyên Vũ vẫn còn nhớ như in cảnh mình đã từng đánh cược với Lạc Thương Sơn.
Hắn ta không phải là người hiếu thắng, không màng đại cục.
Sở dĩ hắn ta đồng ý đánh cược với Lạc Thương Sơn, không chỉ vì hắn quá đáng ghét.
Mà còn vì, điều kiện mà hắn đưa ra là thứ Tông Nguyên Vũ không thể từ chối, liên quan đến tương lai của thánh địa.
Cho nên Tông Nguyên Vũ mới tự ý quyết định.
Nhưng ai ngờ lại thua.
Việc thực hiện giao ước này phải dựa trên ý nguyện của đệ tử, và còn phải được Lạc Thương Sơn để mắt tới.
Thánh Địa Hi Hòa muốn nhân cơ hội này phái đệ tử trung thành làm nội ứng cũng không xong.
Trăm năm qua Lạc Thương Sơn không hề nhắc đến chuyện này, vừa nhắc lại đã khiến hắn ta trở tay không kịp.
Cho nên hắn ta mới muốn dùng điều kiện khác để kết thúc chuyện này, không ngờ lại vô tình dâng tặng một thiên tài.
Đứa bé Tô Chước này, tất cả trưởng lão đều biết nó một lòng vì thánh địa.
Thậm chí tuổi còn nhỏ mà đã rất có chủ kiến, ngay cả hôn ước cũng từ chối, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến chuyện tu luyện.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro