Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Tông môn phản d...
Tư Gia Thất
2025-03-21 21:00:03
Sau khi nàng nhanh chóng tiêu hóa hết ký ức, đầu Tô Chước cũng đã hết đau, có thể là do mọi cảm giác choáng váng đều nhường chỗ cho những vấn đề mới.
Tô Chước bước từng bước lên đài cao, trước mặt nàng là một tấm bia đá cao hơn ba mét, khắc những minh văn phức tạp, toàn thân đen nhánh, trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng ánh nắng ban ngày chiếu vào bề mặt nó lại như bị nuốt chửng, khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.
"Chạm vào Thông Thiên Bia, phóng thích linh lực, Thông Thiên Bia trong đại điển khác với ngày thường, đừng chống cự, nếu không sẽ bị thương."
Trưởng lão nhắc nhở theo quy trình.
"Vâng." Tô Chước ngoan ngoãn gật đầu, rồi tiến lại gần thêm một chút.
Nếu là người khác chậm chạp như thế, trưởng lão chắc chắn sẽ mất kiên nhẫn.
Nhưng Tô Chước thì khác, những cấp cao của thánh địa đều biết nàng là người được vị Thái Thượng trưởng lão nào đó chỉ định làm thánh nữ đời tiếp theo, địa vị sau này trong thánh địa chắc chắn không thể xem thường.
Cho nên trưởng lão không hề thúc giục, thậm chí còn cho rằng hành động của Tô Chước có thâm ý gì đó.
Thực tế thì Tô Chước chỉ đơn thuần là đang do dự.
Nghe nói Thông Thiên Bia rất thần kỳ, có thể chiếu ra ngộ tính và thần phách của người tu hành, đánh giá tư chất của người đó.
Sau khi truyền linh lực vào, nếu có thể khiến một hàng văn tự trên bia hiện lên.
Cái này có nghĩa là tư chất người này tạm được, có thể vào thánh địa làm tạp dịch.
Trên bia xuất hiện ba hàng văn tự thì được vào ngoại môn.
Còn trên bia xuất hiện sáu hàng bia văn, được vào nội môn.
Nếu có thể khiến bia xuất hiện chín hàng văn tự, Thái Thượng trưởng lão trong thánh địa sẽ xuất quan thu nhận đệ tử, vị trí thánh tử, thánh nữ chắc chắn thuộc về người đó.
Còn nhiều hơn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vạn năm qua chưa có ai được chứng kiến.
Tô Chước có thể nhìn thấy bảy hàng rưỡi văn tự, đã được thánh địa coi trọng, từ nhỏ đã được các trưởng lão tận tình dạy bảo.
Nhưng đáng tiếc... Tô Ly Ly mới là thiên tuyển chi nữ có thể khiến thánh bia xuất hiện chín hàng văn tự.
Nghĩ vậy, Tô Chước khẽ cụp mắt, đưa tay ra, khi sắp chạm vào Thông Thiên Bia thì tay khựng lại.
Ở mạt thế, Tô Chước thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, đối với linh hồn – hay còn gọi là thần phách trong Tu Tiên giới – vô cùng nhạy cảm.
Nàng chắc chắn rằng linh hồn vẫn là của mình, cường độ cũng không hề thay đổi.
Nó rất phù hợp với thân thể này, nhưng không có nghĩa là ngộ tính hiện tại của nàng có thể so sánh với người từ nhỏ đã đọc vô số điển tịch Tiên môn như nguyên chủ.
Từ nhỏ đã lớn lên ở thánh địa, Thông Thiên Bia mà người ngoài khó có cơ hội nhìn thấy chỉ là hòn đá thử thách của Tô đại tiểu thư. Các cao tầng thánh địa ở đây đều hiểu rõ thiên tư của nàng.
Nếu lúc này có biến cố, nàng phải giải quyết thế nào?
Liệu có ai phát hiện ra nàng là kẻ mạo danh không?
Lúc này, mọi người dưới đài đều đang ngóng trông.
Ai nấy đều muốn xem Thông Thiên Bia sẽ hiển lộ dị tượng kinh người thế nào dưới bàn tay của thiên tài.
Trời xanh trong vắt, gió nhẹ thổi hiu hiu.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lớn như sấm rền vang vọng, khiến tinh thần của không ít tu sĩ Trúc Cơ tu vi còn yếu chấn động mạnh.
Thậm chí có người theo bản năng muốn bỏ chạy, cứ ngỡ mình là con kiến nhỏ bé rơi vào chiến trường thượng cổ.
Thu Vũ Miên Miên
Đệ tử các thế gia tu tiên kinh hãi nhìn lên trời, bọn họ có kiến thức hơn hẳn những người xuất thân phàm tục, hiểu rõ uy áp trong tiếng động vừa rồi đại diện cho điều gì.
—— Vị khách không mời mà đến này, dù ở những thế gia có nội tình sâu dày, cũng là nhân vật được kính trọng, chỉ đứng sau lão tổ. Khi làm khách khanh, quyền phát ngôn thậm chí còn cao hơn cả gia chủ đương quyền.
Sự chú ý của mọi người đều chuyển hướng.
Vị trưởng lão đang chủ trì đại hội trên đài cao cũng không còn để tâm đến Tô Chước nữa.
Ánh mắt Tô Chước sáng lên, thong thả thu tay về.
Cuối cùng cũng đến!
Quả là đến rất đúng lúc nha!
Đám con cháu thế gia xì xào bàn tán: "Vực chủ Đệ Cửu Vực của Vô Minh Thần Tông, Lạc Thương Sơn!"
"Lạc Thương Sơn!"
Trưởng lão nheo mắt nói.
Cùng với tiếng quát giận dữ của các trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa vang lên, gió nổi lên ào ào.
Một nam tử không nhìn rõ được diện mạo đạp trên hư không, chắp tay sau lưng đứng đó.
Hắn đứng giữa bầu trời xanh bao la, phía trước là một chiếc phi thuyền nguy nga.
Một mình một người, nhưng lại là hiện thân của hai chữ "tiên nhân", uy nghiêm mà cao ngạo.
Chiếc thuyền lớn lơ lửng phía sau hắn, cờ xí bay phấp phới trong gió lớn, toát ra khí tức cổ xưa huyền bí, bóng râm của nó đổ xuống như mây đen che kín cả bầu trời.
Dưới sân, tiếng kinh hô đã nổ tung.
"Đúng là đại năng chân đạp hư không!”
"Đây là phi thuyền trong truyền thuyết sao!"
"Phi thuyền lớn như vậy, ngay cả Thánh Địa Hi Hòa cũng chỉ có ba chiếc, Vô Minh Thần Tông lại hào phóng đến thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu không thì sao chỉ có bọn họ dám tự xưng Thần Tông, nghe nói bọn họ hành sự ngang ngược, lại còn ép các tông môn khác đổi tên!"
"Chậc, Vô Minh Thần Tông bá đạo đến vậy sao?"
"..."
Tô Chước biết các tông môn hùng mạnh thường có chút công nghệ đen, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nàng không khỏi kinh ngạc nhướng mày.
Thảo nào ai ai cũng muốn tu tiên.
Giờ phút này, đừng nói đám thổ dân từ nhỏ đã quen với tu tiên, ngay cả Tô Chước cũng không tránh khỏi có chút ngưỡng mộ loại tu vi thông thiên triệt địa này.
Ngươi đúng là giỏi ra vẻ!
Không hổ là một trong những vực chủ mạnh nhất của tông môn phản diện.
Chân đạp hư không là năng lực chỉ có ở cảnh giới Lâm Hư, tu vi của hắn kinh người là một chuyện.
Mặt khác, chiếc thuyền lớn sau lưng Lạc Thương Sơn mới hiếm thấy, vật liệu xây dựng quý hiếm, giá trị không nhỏ, khi sử dụng còn tiêu hao rất nhiều linh thạch trân quý.
Chỉ cần bay vài phút đã đủ đốt sạch gia sản của một tông môn nhỏ, đúng là máy nghiền tiền của Tu Tiên giới.
Cái này không thường thấy, phải nhìn thêm vài lần mới được.
Tô Chước giữ vững phẩm chất của một người thích hóng chuyện, cực kỳ nhiệt tình, giống như một kẻ nhà quê chưa từng thấy việc đời, cứ ngước mắt nhìn lên trời.
Nhưng chưa xem náo nhiệt được hai giây, nàng chợt nhớ ra cốt truyện phía sau.
Lập tức không cười nổi nữa.
Dưới ánh mắt của mọi người, biểu cảm của nàng vẫn còn cố gắng giữ được, nhưng trong lòng không khỏi đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ không thôi.
Phần đất diễn của Tô Chước kết thúc khi tu vi bị hủy hết, sau khi bị trục xuất khỏi Thánh Địa Hi Hòa, nàng quay lại báo thù lại kéo theo sự xuất hiện của một thế lực phản diện lớn khác trong truyện.
Chính là Vô Minh Thần Tông.
"Nhất Thánh Nhất Tông Thập Môn" nổi danh nhất Huyền Mông giới, trong đó "Nhất Tông" chính là Vô Minh Thần Tông, đủ thấy địa vị của nó được tôn sùng thế nào.
Vô Minh Thần Tông chiêu mộ Tô Chước, không chỉ cho nàng chỗ dung thân mà còn giúp tu vi của nàng tiến thêm một bước.
Đương nhiên Tô Ly Ly không thể một mình đánh bại thế lực gần ngang bằng với Thánh Địa Hi Hoà như Vô Minh Thần Tông.
Nhưng thiên phú mà Tô Ly Ly thể hiện đã khơi dậy lòng yêu tài của tông chủ Vô Minh Thần Tông. Nàng ta không chấp nhận lời mời, nhưng trong một lần giao dịch lại khiến tông chủ Thần Tông đã trao quyền định đoạt Tô Chước cho nàng ta.
Cuối cùng, đúng như mong đợi của mọi người, Tô Chước bị những đồng môn cũ của Thánh Địa Hi Hòa vây g.i.ế.c đến chết, thân tử đạo tiêu, vạn quỷ cắn xé, đến tro cốt cũng không còn.
Thế nhưng, sau khi Tô Chước gia nhập Vô Minh Thần Tông đã bái Lạc Thương Sơn làm sư phụ, thuộc về mạch thứ chín. Tất cả sư huynh ở đây đều là những kẻ phản diện không phân biệt đúng sai, trắng đen, vì báo thù cho đồng môn mà dùng thủ đoạn tàn độc đối phó với Tô Ly Ly.
Nhưng ngược lại, bọn họ bị Tô Ly Ly hút m.á.u đoạt hết pháp bảo, toàn phong suy tàn.
Đến nước này, Tô Ly Ly đã hoàn toàn chọc giận Lạc Thương Sơn vừa mới xuất quan.
Những tình tiết sau đó Tô Chước không được chứng kiến, nhưng may là nàng đã xem trước nội dung.
Xét về thực lực, Lạc Thương Sơn dùng một ngón tay cũng g.i.ế.c được Tô Ly Ly, nhưng nữ chính chắc chắn có người bảo vệ, phải đủ mạnh mới đích thân ra trận đối đầu.
Kết cục của Vô Minh Thần Tông không phải bị tiêu diệt thì cũng sẽ quy thuận nữ chính.
…
Nhưng nếu Tô Chước muốn sống lâu thêm chút nữa, nên chọn con đường nào đã quá rõ ràng rồi.
Chỉ có Vô Minh Thần Tông là tương đối an toàn!
Thánh Địa Hi Hòa quả thực là hậu viện của nữ chính, không thể ở lâu.
Chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, với cái tính có thù tất báo của Tô Ly Ly, dù Tô Chước có quỳ xuống xin lỗi cũng không thể tẩy trắng bản thân, sống cuộc sống điền viên ở thánh địa được.
Số của nàng chính là làm phản diện.
Chỉ có thể ở địa bàn của phản diện mà trồng trọt thôi…
Đợi đến khi Tô Ly Ly có thực lực đối kháng với Vô Minh Thần Tông, ít nhất cũng phải vài trăm năm nữa.
Đến lúc đó mình đã sớm ăn chơi no nê rồi an giấc ngàn thu rồi.
Sống c.h.ế.t mặc bay, chỉ cần giữ được mạng, thì phản diện cũng có tương lai tươi sáng.
Tô Chước nghĩ đến việc mình có thể an cư lạc nghiệp mấy trăm năm, nuôi một đàn gà, vịt, ngỗng, cá đáng yêu ở một tông môn đỉnh cấp giàu có, nước mắt cảm động sắp trào ra khỏi khóe miệng.
Nghĩ đến việc mình vẫn còn đang đứng trên đài cao, Tô Chước cố gắng kiềm chế, nhất định không để khóe miệng mình nhếch lên.
Vẻ mặt vẫn hết sức trấn định.
Cuối cùng, trong bầu không khí vi diệu.
Không khí ngột ngạt tỏa ra từng đợt sóng gợn.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, cũng là tu vi Lâm Hư Cảnh , không cần mượn bất cứ pháp khí nào để ngự không.
Đại trưởng lão nội môn của Thánh Địa Hi Hòa đối mặt từ xa với Lạc Thương Sơn, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ, chắp tay nói: “Khách quý, Lạc đạo hữu, ngài đây là…”
Bày ra trận thế lớn như vậy, đến đây làm gì?
Tô Chước giả vờ như không liên quan đến mình, thầm nghĩ, đương nhiên là đến đào người rồi.
Nếu đã được Thông Thiên Bia trong đại điển chứng nhận, mà lại đổi sang tông môn khác thì chính là phản bội, đào tẩu.
Lần trước, tông môn phản diện đến chậm một bước, Lạc Thương Sơn không thể thu nhận Tô Chước, nên đã đổi sang thu nhận người khác, chính là Thẩm Ngữ Trầm, muội muội của Thẩm Phong Trầm, đồng thời cũng là bạn tốt của nữ chính Tô Ly Ly. Vị này ở Vô Minh Thần Tông nhận được lợi ích gấp mấy lần so với gia nhập Thánh Địa Hi Hòa, nhưng lại góp không ít công sức cho Tô Ly Ly ám toán người ở Cửu Vực của Vô Minh Thần Tông.
Tô Chước bóp cổ tay thở dài, nuôi đồ đệ này thật uổng công mà!
Tô Chước bước từng bước lên đài cao, trước mặt nàng là một tấm bia đá cao hơn ba mét, khắc những minh văn phức tạp, toàn thân đen nhánh, trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng ánh nắng ban ngày chiếu vào bề mặt nó lại như bị nuốt chửng, khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.
"Chạm vào Thông Thiên Bia, phóng thích linh lực, Thông Thiên Bia trong đại điển khác với ngày thường, đừng chống cự, nếu không sẽ bị thương."
Trưởng lão nhắc nhở theo quy trình.
"Vâng." Tô Chước ngoan ngoãn gật đầu, rồi tiến lại gần thêm một chút.
Nếu là người khác chậm chạp như thế, trưởng lão chắc chắn sẽ mất kiên nhẫn.
Nhưng Tô Chước thì khác, những cấp cao của thánh địa đều biết nàng là người được vị Thái Thượng trưởng lão nào đó chỉ định làm thánh nữ đời tiếp theo, địa vị sau này trong thánh địa chắc chắn không thể xem thường.
Cho nên trưởng lão không hề thúc giục, thậm chí còn cho rằng hành động của Tô Chước có thâm ý gì đó.
Thực tế thì Tô Chước chỉ đơn thuần là đang do dự.
Nghe nói Thông Thiên Bia rất thần kỳ, có thể chiếu ra ngộ tính và thần phách của người tu hành, đánh giá tư chất của người đó.
Sau khi truyền linh lực vào, nếu có thể khiến một hàng văn tự trên bia hiện lên.
Cái này có nghĩa là tư chất người này tạm được, có thể vào thánh địa làm tạp dịch.
Trên bia xuất hiện ba hàng văn tự thì được vào ngoại môn.
Còn trên bia xuất hiện sáu hàng bia văn, được vào nội môn.
Nếu có thể khiến bia xuất hiện chín hàng văn tự, Thái Thượng trưởng lão trong thánh địa sẽ xuất quan thu nhận đệ tử, vị trí thánh tử, thánh nữ chắc chắn thuộc về người đó.
Còn nhiều hơn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vạn năm qua chưa có ai được chứng kiến.
Tô Chước có thể nhìn thấy bảy hàng rưỡi văn tự, đã được thánh địa coi trọng, từ nhỏ đã được các trưởng lão tận tình dạy bảo.
Nhưng đáng tiếc... Tô Ly Ly mới là thiên tuyển chi nữ có thể khiến thánh bia xuất hiện chín hàng văn tự.
Nghĩ vậy, Tô Chước khẽ cụp mắt, đưa tay ra, khi sắp chạm vào Thông Thiên Bia thì tay khựng lại.
Ở mạt thế, Tô Chước thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, đối với linh hồn – hay còn gọi là thần phách trong Tu Tiên giới – vô cùng nhạy cảm.
Nàng chắc chắn rằng linh hồn vẫn là của mình, cường độ cũng không hề thay đổi.
Nó rất phù hợp với thân thể này, nhưng không có nghĩa là ngộ tính hiện tại của nàng có thể so sánh với người từ nhỏ đã đọc vô số điển tịch Tiên môn như nguyên chủ.
Từ nhỏ đã lớn lên ở thánh địa, Thông Thiên Bia mà người ngoài khó có cơ hội nhìn thấy chỉ là hòn đá thử thách của Tô đại tiểu thư. Các cao tầng thánh địa ở đây đều hiểu rõ thiên tư của nàng.
Nếu lúc này có biến cố, nàng phải giải quyết thế nào?
Liệu có ai phát hiện ra nàng là kẻ mạo danh không?
Lúc này, mọi người dưới đài đều đang ngóng trông.
Ai nấy đều muốn xem Thông Thiên Bia sẽ hiển lộ dị tượng kinh người thế nào dưới bàn tay của thiên tài.
Trời xanh trong vắt, gió nhẹ thổi hiu hiu.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lớn như sấm rền vang vọng, khiến tinh thần của không ít tu sĩ Trúc Cơ tu vi còn yếu chấn động mạnh.
Thậm chí có người theo bản năng muốn bỏ chạy, cứ ngỡ mình là con kiến nhỏ bé rơi vào chiến trường thượng cổ.
Thu Vũ Miên Miên
Đệ tử các thế gia tu tiên kinh hãi nhìn lên trời, bọn họ có kiến thức hơn hẳn những người xuất thân phàm tục, hiểu rõ uy áp trong tiếng động vừa rồi đại diện cho điều gì.
—— Vị khách không mời mà đến này, dù ở những thế gia có nội tình sâu dày, cũng là nhân vật được kính trọng, chỉ đứng sau lão tổ. Khi làm khách khanh, quyền phát ngôn thậm chí còn cao hơn cả gia chủ đương quyền.
Sự chú ý của mọi người đều chuyển hướng.
Vị trưởng lão đang chủ trì đại hội trên đài cao cũng không còn để tâm đến Tô Chước nữa.
Ánh mắt Tô Chước sáng lên, thong thả thu tay về.
Cuối cùng cũng đến!
Quả là đến rất đúng lúc nha!
Đám con cháu thế gia xì xào bàn tán: "Vực chủ Đệ Cửu Vực của Vô Minh Thần Tông, Lạc Thương Sơn!"
"Lạc Thương Sơn!"
Trưởng lão nheo mắt nói.
Cùng với tiếng quát giận dữ của các trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa vang lên, gió nổi lên ào ào.
Một nam tử không nhìn rõ được diện mạo đạp trên hư không, chắp tay sau lưng đứng đó.
Hắn đứng giữa bầu trời xanh bao la, phía trước là một chiếc phi thuyền nguy nga.
Một mình một người, nhưng lại là hiện thân của hai chữ "tiên nhân", uy nghiêm mà cao ngạo.
Chiếc thuyền lớn lơ lửng phía sau hắn, cờ xí bay phấp phới trong gió lớn, toát ra khí tức cổ xưa huyền bí, bóng râm của nó đổ xuống như mây đen che kín cả bầu trời.
Dưới sân, tiếng kinh hô đã nổ tung.
"Đúng là đại năng chân đạp hư không!”
"Đây là phi thuyền trong truyền thuyết sao!"
"Phi thuyền lớn như vậy, ngay cả Thánh Địa Hi Hòa cũng chỉ có ba chiếc, Vô Minh Thần Tông lại hào phóng đến thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu không thì sao chỉ có bọn họ dám tự xưng Thần Tông, nghe nói bọn họ hành sự ngang ngược, lại còn ép các tông môn khác đổi tên!"
"Chậc, Vô Minh Thần Tông bá đạo đến vậy sao?"
"..."
Tô Chước biết các tông môn hùng mạnh thường có chút công nghệ đen, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nàng không khỏi kinh ngạc nhướng mày.
Thảo nào ai ai cũng muốn tu tiên.
Giờ phút này, đừng nói đám thổ dân từ nhỏ đã quen với tu tiên, ngay cả Tô Chước cũng không tránh khỏi có chút ngưỡng mộ loại tu vi thông thiên triệt địa này.
Ngươi đúng là giỏi ra vẻ!
Không hổ là một trong những vực chủ mạnh nhất của tông môn phản diện.
Chân đạp hư không là năng lực chỉ có ở cảnh giới Lâm Hư, tu vi của hắn kinh người là một chuyện.
Mặt khác, chiếc thuyền lớn sau lưng Lạc Thương Sơn mới hiếm thấy, vật liệu xây dựng quý hiếm, giá trị không nhỏ, khi sử dụng còn tiêu hao rất nhiều linh thạch trân quý.
Chỉ cần bay vài phút đã đủ đốt sạch gia sản của một tông môn nhỏ, đúng là máy nghiền tiền của Tu Tiên giới.
Cái này không thường thấy, phải nhìn thêm vài lần mới được.
Tô Chước giữ vững phẩm chất của một người thích hóng chuyện, cực kỳ nhiệt tình, giống như một kẻ nhà quê chưa từng thấy việc đời, cứ ngước mắt nhìn lên trời.
Nhưng chưa xem náo nhiệt được hai giây, nàng chợt nhớ ra cốt truyện phía sau.
Lập tức không cười nổi nữa.
Dưới ánh mắt của mọi người, biểu cảm của nàng vẫn còn cố gắng giữ được, nhưng trong lòng không khỏi đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ không thôi.
Phần đất diễn của Tô Chước kết thúc khi tu vi bị hủy hết, sau khi bị trục xuất khỏi Thánh Địa Hi Hòa, nàng quay lại báo thù lại kéo theo sự xuất hiện của một thế lực phản diện lớn khác trong truyện.
Chính là Vô Minh Thần Tông.
"Nhất Thánh Nhất Tông Thập Môn" nổi danh nhất Huyền Mông giới, trong đó "Nhất Tông" chính là Vô Minh Thần Tông, đủ thấy địa vị của nó được tôn sùng thế nào.
Vô Minh Thần Tông chiêu mộ Tô Chước, không chỉ cho nàng chỗ dung thân mà còn giúp tu vi của nàng tiến thêm một bước.
Đương nhiên Tô Ly Ly không thể một mình đánh bại thế lực gần ngang bằng với Thánh Địa Hi Hoà như Vô Minh Thần Tông.
Nhưng thiên phú mà Tô Ly Ly thể hiện đã khơi dậy lòng yêu tài của tông chủ Vô Minh Thần Tông. Nàng ta không chấp nhận lời mời, nhưng trong một lần giao dịch lại khiến tông chủ Thần Tông đã trao quyền định đoạt Tô Chước cho nàng ta.
Cuối cùng, đúng như mong đợi của mọi người, Tô Chước bị những đồng môn cũ của Thánh Địa Hi Hòa vây g.i.ế.c đến chết, thân tử đạo tiêu, vạn quỷ cắn xé, đến tro cốt cũng không còn.
Thế nhưng, sau khi Tô Chước gia nhập Vô Minh Thần Tông đã bái Lạc Thương Sơn làm sư phụ, thuộc về mạch thứ chín. Tất cả sư huynh ở đây đều là những kẻ phản diện không phân biệt đúng sai, trắng đen, vì báo thù cho đồng môn mà dùng thủ đoạn tàn độc đối phó với Tô Ly Ly.
Nhưng ngược lại, bọn họ bị Tô Ly Ly hút m.á.u đoạt hết pháp bảo, toàn phong suy tàn.
Đến nước này, Tô Ly Ly đã hoàn toàn chọc giận Lạc Thương Sơn vừa mới xuất quan.
Những tình tiết sau đó Tô Chước không được chứng kiến, nhưng may là nàng đã xem trước nội dung.
Xét về thực lực, Lạc Thương Sơn dùng một ngón tay cũng g.i.ế.c được Tô Ly Ly, nhưng nữ chính chắc chắn có người bảo vệ, phải đủ mạnh mới đích thân ra trận đối đầu.
Kết cục của Vô Minh Thần Tông không phải bị tiêu diệt thì cũng sẽ quy thuận nữ chính.
…
Nhưng nếu Tô Chước muốn sống lâu thêm chút nữa, nên chọn con đường nào đã quá rõ ràng rồi.
Chỉ có Vô Minh Thần Tông là tương đối an toàn!
Thánh Địa Hi Hòa quả thực là hậu viện của nữ chính, không thể ở lâu.
Chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, với cái tính có thù tất báo của Tô Ly Ly, dù Tô Chước có quỳ xuống xin lỗi cũng không thể tẩy trắng bản thân, sống cuộc sống điền viên ở thánh địa được.
Số của nàng chính là làm phản diện.
Chỉ có thể ở địa bàn của phản diện mà trồng trọt thôi…
Đợi đến khi Tô Ly Ly có thực lực đối kháng với Vô Minh Thần Tông, ít nhất cũng phải vài trăm năm nữa.
Đến lúc đó mình đã sớm ăn chơi no nê rồi an giấc ngàn thu rồi.
Sống c.h.ế.t mặc bay, chỉ cần giữ được mạng, thì phản diện cũng có tương lai tươi sáng.
Tô Chước nghĩ đến việc mình có thể an cư lạc nghiệp mấy trăm năm, nuôi một đàn gà, vịt, ngỗng, cá đáng yêu ở một tông môn đỉnh cấp giàu có, nước mắt cảm động sắp trào ra khỏi khóe miệng.
Nghĩ đến việc mình vẫn còn đang đứng trên đài cao, Tô Chước cố gắng kiềm chế, nhất định không để khóe miệng mình nhếch lên.
Vẻ mặt vẫn hết sức trấn định.
Cuối cùng, trong bầu không khí vi diệu.
Không khí ngột ngạt tỏa ra từng đợt sóng gợn.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, cũng là tu vi Lâm Hư Cảnh , không cần mượn bất cứ pháp khí nào để ngự không.
Đại trưởng lão nội môn của Thánh Địa Hi Hòa đối mặt từ xa với Lạc Thương Sơn, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ, chắp tay nói: “Khách quý, Lạc đạo hữu, ngài đây là…”
Bày ra trận thế lớn như vậy, đến đây làm gì?
Tô Chước giả vờ như không liên quan đến mình, thầm nghĩ, đương nhiên là đến đào người rồi.
Nếu đã được Thông Thiên Bia trong đại điển chứng nhận, mà lại đổi sang tông môn khác thì chính là phản bội, đào tẩu.
Lần trước, tông môn phản diện đến chậm một bước, Lạc Thương Sơn không thể thu nhận Tô Chước, nên đã đổi sang thu nhận người khác, chính là Thẩm Ngữ Trầm, muội muội của Thẩm Phong Trầm, đồng thời cũng là bạn tốt của nữ chính Tô Ly Ly. Vị này ở Vô Minh Thần Tông nhận được lợi ích gấp mấy lần so với gia nhập Thánh Địa Hi Hòa, nhưng lại góp không ít công sức cho Tô Ly Ly ám toán người ở Cửu Vực của Vô Minh Thần Tông.
Tô Chước bóp cổ tay thở dài, nuôi đồ đệ này thật uổng công mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro