Chương 8
Viêm Linh
2025-03-26 14:16:00
16.
Hôm sau, ta kéo thân thể mệt mỏi ngồi dậy. Đẩy cửa ra, cơn gió sớm trong lành thổi tan đi hơi nóng bức bối quanh người.
Từ nhà bếp vọng đến tiếng d.a.o băm xuống thớt trầm trầm.
Hôm nay không chỉ ta dậy sớm, mà ngay cả Triệu Hằng cũng dậy sớm hơn thường ngày. Ta cầm lấy chìa khóa đeo trên cổ, mở cửa phòng ca ca. Nhân lúc phụ nữ trong thôn chưa đến, trước tiên xác định xem nên giao cho họ làm gì.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng quyền xé gió trầm ổn, mạnh mẽ như sấm sét, từng chiêu từng thức đều mang thế khí nuốt sông dời núi.
Ta rủ mắt xuống, lật qua một trang sách. Người có bản lĩnh thế này, ngoài Tề Dư ra, chẳng tìm đâu ra kẻ thứ hai. Ngày trước Tề Dư cũng thường nhân lúc sáng sớm mà luyện quyền ngoài sân. Nhưng hôm nay, hắn dường như cố ý gây sự chú ý, âm thanh phát ra còn lớn gấp đôi ngày thường.
Tề Dư thu lại quyền thế vừa đẩy ra. Khẽ nghiêng đầu, cố tỏ ra không để tâm nhưng vẫn lén lút liếc về phía cửa sổ.
Tối qua là lần đầu tiên nàng chủ động khiến huyết khí trong người hắn sôi trào khó kìm nén. Thế nhưng xong việc hắn lại chẳng hề hối hận.
Đột nhiên, nơi khung cửa sổ thấp thoáng bóng dáng thon thả của nàng. Chưa kịp để mắt hắn sáng lên, chỉ nghe một tiếng "phịch", đối phương đã tháo thanh chống cửa sổ xuống, hung hăng đóng sập lại.
Tề Dư lập tức mất hết hứng thú luyện quyền. Trong bếp, Triệu Hằng đặt con d.a.o trong tay xuống thớt, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nếu nơi này còn có người thứ hai, chắc hẳn đã thấy quầng thâm hiện rõ dưới mắt hắn.
Hắn còn nhớ rõ tiếng động nửa đêm hôm qua kéo dài đến tận bốn canh giờ.
Hai người kia thì vui vẻ.
Còn hắn lại một đêm chẳng chợp mắt nổi.
17. Nửa tháng sau, người dân trong thôn gặt xong lúa mì trên ruộng, lại tiếp tục dùng cân để đo lường. Phú hộ trong thôn là Lữ lão gia vuốt chòm râu dê, cười tủm tỉm nói:
"Năm nay mỗi mẫu thu hoạch nhiều hơn năm trước ba cân, nếu quan phủ thu thuế ruộng, chúng ta cũng vẫn đủ ăn đủ uống."
Những người khác hào hứng bưng lúa mì lên mái nhà mình, tranh thủ ánh nắng tốt mà phơi phóng cho thật khô. Duy chỉ có Trương thúc, dù đi theo cười cười phụ họa nhưng trong mắt lại chẳng có chút vui mừng.
Tối đó, thôn Diệu Quang dựng một bàn tiệc dài mười trượng ở cách cổng thôn ba mươi trượng. Đợi đến khi tia sáng cuối cùng khuất sau đường chân trời. Trăng tròn treo cao, rải sương trắng đầy mặt đất, con đường nhỏ quanh co trong thôn như được phủ một lớp tuyết mỏng.
Một toán cướp khoác áo đen cưỡi la và lừa tới, tay cầm đại đao xông thẳng về phía thôn đang mở tiệc mừng thu hoạch. Tới cổng thôn, thủ lĩnh bọn cướp Ngưu Đại Tráng vừa trông thấy trên cây cổ thụ nghiêng vẹo treo một bộ t.h.i t.h.ể khô quắt. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, vung đao c.h.é.m đôi bộ xương.
Trò hù dọa này chỉ dọa được quân tử, nhưng không thể dọa nổi đám sơn tặc kiếm sống bằng đao kiếm như bọn hắn. Dân trong thôn nghe thấy tiếng vó lừa giẫm trên nền đất, từng người một đều căng thẳng.
"Chư vị hương thân, hôm nay là ngày gì mà ai nấy đều vui vẻ thế này?"
Trương thúc cố làm ra vẻ trấn định, bưng một bát rượu đưa cho Ngưu Đại Tráng.
"Khách đến đều là khách, hay là ngài uống một bát rượu đi?"
Ánh mắt của Ngưu Đại Tráng rơi xuống bàn tay đang run rẩy của Trương Thúc, hắn cười lạnh, nhận lấy bát rượu uống cạn trong một hơi, sau đó hung hăng ném mạnh chiếc bát sứ xuống đất. Hắn khẳng định rằng dân làng không biết bọn chúng sẽ tấn công vào đêm nay, trong bát rượu cũng không có độc.
"Các người ăn uống no say, còn anh em chúng ta thì đói đến hoa mắt chóng mặt."
"Nếu không có bọn ta bảo vệ, e rằng các người đã bị đám lưu dân g.i.ế.c sạch như lũ lợn con rồi!"
Bọn thổ phỉ phía sau đồng loạt phụ họa, buông lời oán giận. Dân làng tức giận nhưng không dám phản kháng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Trương Thúc giả vờ khó xử, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chắc chắn là phải có chút lương thực để kính biếu các vị đại gia, chỉ là... chúng ta còn phải nộp thuế ruộng cho triều đình. Mong các vị lấy ít thôi, để chúng ta không đến mức phải c.h.ế.t đói."
Ngưu Đại Tráng vung chân đá văng Trương thúc ra xa.
"Trương thúc!"
Con cháu nhà họ Trương vội vàng đỡ ông dậy, trong mắt tràn đầy hận ý nhìn đám thổ phỉ. Ngưu Đại Tráng rút đại đao, chỉ vào đám dân làng:
"Nếu các ngươi không ngoan ngoãn nộp lương thực, ta cũng không ngại biến nơi này thành một thôn Thanh Thủy thứ hai!"
Mọi người trong làng đều cúi đầu như những thân lúa rỗng ruột không chống đỡ nổi những bông lúa trĩu nặng. Dưới sự giám sát của đám thổ phỉ, dân làng lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, bắt đầu lục tục về nhà khuân lương thực.
Một tên thổ phỉ bám theo một ông lão gầy gò, thấy lão đẩy cửa bước vào căn nhà tối om, hắn nhíu mày, không dám tiến vào ngay.
Ông lão quay đầu lại nhìn hắn, cười hề hề:
"Sao, ngươi sợ à?"
Tên thổ phỉ nhổ một bãi nước bọt:
"Sợ ông nội ngươi! Mau cút vào trong cho ta!"
Nói rồi, hắn bước theo vào trong nhà. Nhưng sau khi vào đó, hắn không bao giờ bước ra được nữa. Ở cửa, một người phụ nữ gầy gò ẩn mình trong bóng tối, tay nắm chặt một chiếc chày gỗ.
Những năm chiến loạn, ai cũng gầy còm cả. Họ còn chẳng đủ ăn, cớ sao lại phải giao lương thực cho lũ thổ phỉ tàn ác này? Tên thổ phỉ đổ gục xuống đất, ánh mắt tràn đầy không cam lòng. Nước mắt người phụ nữ rơi như mưa, giọng run rẩy:
"Ngươi có từng thấy một người đàn ông tên Trần Cương ở thôn Thanh Thủy không?"
Tên thổ phỉ lắc đầu, run rẩy đưa tay cầu xin tha mạng. Người phụ nữ rút d.a.o găm từ thắt lưng, đ.â.m thẳng vào giữa trán hắn.
Một giọt nước mắt rơi vào trong mắt hắn.
Giọng nàng nghẹn lại:
"Chàng là vị hôn phu của ta."
Ba năm trước, hôn sự của nàng và Trần Cương bị trì hoãn vì lệnh tòng quân.
Ba năm sau, Trần Cương may mắn sống sót trở về từ chiến trường.
Hai người đã làm lễ nạp thái, chọn ngày lành, chỉ đợi xong mùa gặt sẽ lập tức thành thân.
Nhưng không ngờ, người đàn ông nàng ngày đêm mong nhớ lại c.h.ế.t dưới tay đám thổ phỉ này.
Hôm sau, ta kéo thân thể mệt mỏi ngồi dậy. Đẩy cửa ra, cơn gió sớm trong lành thổi tan đi hơi nóng bức bối quanh người.
Từ nhà bếp vọng đến tiếng d.a.o băm xuống thớt trầm trầm.
Hôm nay không chỉ ta dậy sớm, mà ngay cả Triệu Hằng cũng dậy sớm hơn thường ngày. Ta cầm lấy chìa khóa đeo trên cổ, mở cửa phòng ca ca. Nhân lúc phụ nữ trong thôn chưa đến, trước tiên xác định xem nên giao cho họ làm gì.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng quyền xé gió trầm ổn, mạnh mẽ như sấm sét, từng chiêu từng thức đều mang thế khí nuốt sông dời núi.
Ta rủ mắt xuống, lật qua một trang sách. Người có bản lĩnh thế này, ngoài Tề Dư ra, chẳng tìm đâu ra kẻ thứ hai. Ngày trước Tề Dư cũng thường nhân lúc sáng sớm mà luyện quyền ngoài sân. Nhưng hôm nay, hắn dường như cố ý gây sự chú ý, âm thanh phát ra còn lớn gấp đôi ngày thường.
Tề Dư thu lại quyền thế vừa đẩy ra. Khẽ nghiêng đầu, cố tỏ ra không để tâm nhưng vẫn lén lút liếc về phía cửa sổ.
Tối qua là lần đầu tiên nàng chủ động khiến huyết khí trong người hắn sôi trào khó kìm nén. Thế nhưng xong việc hắn lại chẳng hề hối hận.
Đột nhiên, nơi khung cửa sổ thấp thoáng bóng dáng thon thả của nàng. Chưa kịp để mắt hắn sáng lên, chỉ nghe một tiếng "phịch", đối phương đã tháo thanh chống cửa sổ xuống, hung hăng đóng sập lại.
Tề Dư lập tức mất hết hứng thú luyện quyền. Trong bếp, Triệu Hằng đặt con d.a.o trong tay xuống thớt, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nếu nơi này còn có người thứ hai, chắc hẳn đã thấy quầng thâm hiện rõ dưới mắt hắn.
Hắn còn nhớ rõ tiếng động nửa đêm hôm qua kéo dài đến tận bốn canh giờ.
Hai người kia thì vui vẻ.
Còn hắn lại một đêm chẳng chợp mắt nổi.
17. Nửa tháng sau, người dân trong thôn gặt xong lúa mì trên ruộng, lại tiếp tục dùng cân để đo lường. Phú hộ trong thôn là Lữ lão gia vuốt chòm râu dê, cười tủm tỉm nói:
"Năm nay mỗi mẫu thu hoạch nhiều hơn năm trước ba cân, nếu quan phủ thu thuế ruộng, chúng ta cũng vẫn đủ ăn đủ uống."
Những người khác hào hứng bưng lúa mì lên mái nhà mình, tranh thủ ánh nắng tốt mà phơi phóng cho thật khô. Duy chỉ có Trương thúc, dù đi theo cười cười phụ họa nhưng trong mắt lại chẳng có chút vui mừng.
Tối đó, thôn Diệu Quang dựng một bàn tiệc dài mười trượng ở cách cổng thôn ba mươi trượng. Đợi đến khi tia sáng cuối cùng khuất sau đường chân trời. Trăng tròn treo cao, rải sương trắng đầy mặt đất, con đường nhỏ quanh co trong thôn như được phủ một lớp tuyết mỏng.
Một toán cướp khoác áo đen cưỡi la và lừa tới, tay cầm đại đao xông thẳng về phía thôn đang mở tiệc mừng thu hoạch. Tới cổng thôn, thủ lĩnh bọn cướp Ngưu Đại Tráng vừa trông thấy trên cây cổ thụ nghiêng vẹo treo một bộ t.h.i t.h.ể khô quắt. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, vung đao c.h.é.m đôi bộ xương.
Trò hù dọa này chỉ dọa được quân tử, nhưng không thể dọa nổi đám sơn tặc kiếm sống bằng đao kiếm như bọn hắn. Dân trong thôn nghe thấy tiếng vó lừa giẫm trên nền đất, từng người một đều căng thẳng.
"Chư vị hương thân, hôm nay là ngày gì mà ai nấy đều vui vẻ thế này?"
Trương thúc cố làm ra vẻ trấn định, bưng một bát rượu đưa cho Ngưu Đại Tráng.
"Khách đến đều là khách, hay là ngài uống một bát rượu đi?"
Ánh mắt của Ngưu Đại Tráng rơi xuống bàn tay đang run rẩy của Trương Thúc, hắn cười lạnh, nhận lấy bát rượu uống cạn trong một hơi, sau đó hung hăng ném mạnh chiếc bát sứ xuống đất. Hắn khẳng định rằng dân làng không biết bọn chúng sẽ tấn công vào đêm nay, trong bát rượu cũng không có độc.
"Các người ăn uống no say, còn anh em chúng ta thì đói đến hoa mắt chóng mặt."
"Nếu không có bọn ta bảo vệ, e rằng các người đã bị đám lưu dân g.i.ế.c sạch như lũ lợn con rồi!"
Bọn thổ phỉ phía sau đồng loạt phụ họa, buông lời oán giận. Dân làng tức giận nhưng không dám phản kháng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Trương Thúc giả vờ khó xử, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chắc chắn là phải có chút lương thực để kính biếu các vị đại gia, chỉ là... chúng ta còn phải nộp thuế ruộng cho triều đình. Mong các vị lấy ít thôi, để chúng ta không đến mức phải c.h.ế.t đói."
Ngưu Đại Tráng vung chân đá văng Trương thúc ra xa.
"Trương thúc!"
Con cháu nhà họ Trương vội vàng đỡ ông dậy, trong mắt tràn đầy hận ý nhìn đám thổ phỉ. Ngưu Đại Tráng rút đại đao, chỉ vào đám dân làng:
"Nếu các ngươi không ngoan ngoãn nộp lương thực, ta cũng không ngại biến nơi này thành một thôn Thanh Thủy thứ hai!"
Mọi người trong làng đều cúi đầu như những thân lúa rỗng ruột không chống đỡ nổi những bông lúa trĩu nặng. Dưới sự giám sát của đám thổ phỉ, dân làng lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, bắt đầu lục tục về nhà khuân lương thực.
Một tên thổ phỉ bám theo một ông lão gầy gò, thấy lão đẩy cửa bước vào căn nhà tối om, hắn nhíu mày, không dám tiến vào ngay.
Ông lão quay đầu lại nhìn hắn, cười hề hề:
"Sao, ngươi sợ à?"
Tên thổ phỉ nhổ một bãi nước bọt:
"Sợ ông nội ngươi! Mau cút vào trong cho ta!"
Nói rồi, hắn bước theo vào trong nhà. Nhưng sau khi vào đó, hắn không bao giờ bước ra được nữa. Ở cửa, một người phụ nữ gầy gò ẩn mình trong bóng tối, tay nắm chặt một chiếc chày gỗ.
Những năm chiến loạn, ai cũng gầy còm cả. Họ còn chẳng đủ ăn, cớ sao lại phải giao lương thực cho lũ thổ phỉ tàn ác này? Tên thổ phỉ đổ gục xuống đất, ánh mắt tràn đầy không cam lòng. Nước mắt người phụ nữ rơi như mưa, giọng run rẩy:
"Ngươi có từng thấy một người đàn ông tên Trần Cương ở thôn Thanh Thủy không?"
Tên thổ phỉ lắc đầu, run rẩy đưa tay cầu xin tha mạng. Người phụ nữ rút d.a.o găm từ thắt lưng, đ.â.m thẳng vào giữa trán hắn.
Một giọt nước mắt rơi vào trong mắt hắn.
Giọng nàng nghẹn lại:
"Chàng là vị hôn phu của ta."
Ba năm trước, hôn sự của nàng và Trần Cương bị trì hoãn vì lệnh tòng quân.
Ba năm sau, Trần Cương may mắn sống sót trở về từ chiến trường.
Hai người đã làm lễ nạp thái, chọn ngày lành, chỉ đợi xong mùa gặt sẽ lập tức thành thân.
Nhưng không ngờ, người đàn ông nàng ngày đêm mong nhớ lại c.h.ế.t dưới tay đám thổ phỉ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro