1
Viêm Linh
2025-03-26 14:16:00
1.
"Bảo Muội, mau nhìn xem thúc mang tân phu quân đến cho ngươi đây!"
Thôn trưởng đẩy cửa gỗ trước mặt ra, sải bước tiến vào.
Ta đặt bát đũa xuống, ngẩng đầu lên liền trông thấy sau lưng ông ấy có hai nam nhân cao hơn ông ấy một cái đầu. Trong lúc trò chuyện với thôn trưởng Trương thúc, ta âm thầm quan sát hai thanh niên cường tráng được mang tới.
Nam nhân bên trái có diện mạo thanh tú, ôn hòa nhã nhặn. Vì nhiều ngày đi đường vất vả, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, làn da cũng bị phơi nắng đến nâu sẫm. Thế nhưng sống lưng hắn lại thẳng tắp, khí độ xuất chúng, chẳng giống nông dân trong thôn mà trông như công tử nhà quyền quý. Chỉ tiếc là hắn đã mất một cánh tay. Nếu không, với dáng vẻ này, Trương thúc hẳn đã giữ lại làm con rể cho nhà mình rồi.
Bây giờ, ai nấy đều muốn những hán tử cao to khỏe mạnh, có thể bảo vệ gia đình nhỏ của họ.
Ta lại nhìn sang hán tử vạm vỡ bên cạnh. Hắn cũng có gương mặt rất anh tuấn, chỉ tiếc bên má trái có một vết sẹo dài đáng sợ. Hủy dung cũng xem như là một loại tàn tật. Nhưng so với kẻ mất một cánh tay kia thì vẫn tốt hơn nhiều.
Nam nhân ấy ngẩng đầu lên, không hề né tránh mà quan sát ta từ trên xuống dưới. Sau đó quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng nặng nề. Dường như đang oán trách việc ta là nữ tử nhà lành lại dám làm ra chuyện hoang đường như muốn hai phu quân cùng một lúc.
2.
Dưới ánh mắt đầy phức tạp của hai người bọn họ, Trưởng thôn mỉm cười rồi lại đi đến nhà tiếp theo để đưa nam nhân vào. Đợi đến khi cánh cửa gỗ cũ kỹ khép lại chặt chẽ, ta cùng hai người trước mặt mới trao đổi danh tính.
Công tử ôn nhuận như ngọc tên Triệu Hằng mở lời trước: "Nương tử, ta và vị huynh đài đây, ai trước ai sau?"
Đêm động phòng hoa chúc, chắc hẳn không thể cả hai cùng một lúc rồi.
Ta làm như không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời hắn, thuận miệng đáp: "Cả hai cùng làm sẽ nhanh hơn chút."
Triệu Hằng nghe xong, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng. Ngay cả người đàn ông đứng bên cạnh toàn thân tỏa ra thở lạnh buốt, dường như càng lúc lại càng trở nên rét buốt.
Hán tử thô kệch hơi nheo mắt, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược mà đánh giá nữ tử nhỏ nhắn trước mặt. Không ngờ nàng ta còn phóng khoáng hơn cả mấy phụ nhân đã có tuổi. Chỉ là hắn cùng một lúc với công tử bên cạnh... Không biết nàng có chịu nổi hay không.
Triệu Hằng xấu hổ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vậy trước khi trời tối, ta và nương tử cứ làm vài món ăn trong nhà, dù có hoang đường thế nào thì cũng không thể bỏ qua nghi thức."
Tề Dự gật đầu đồng tình.
Dù hắn biết ba người cuối cùng chắc chắn sẽ đường ai nấy đi, nhưng chuyện không mai không mối mà kết hợp thế này, bọn họ không làm được. Nếu nữ tử trước mặt chỉ cần đàn ông để trông coi nhà cửa chứ không phải một trượng phu sưởi ấm giường ngày đông thì bọn họ vẫn có thể đối xử với nàng như huynh muội.
Ta ném bộ bát đũa trong tay vào máng nước làm bằng đá.
"Chờ đến trời tối cái gì? Ban ngày đi, bây giờ là lúc tốt nhất, dù gì trời tối cũng không thấy rõ thứ gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ban ngày ít ra còn có thể nhìn rõ hơn một chút."
Triệu Hằng có vẻ hiểu lầm ý ta rồi. Hắn đứng không được, ngồi cũng không xong, ngay cả nhìn ta cũng trở nên e dè. Hắn không ngờ nữ tử trong thôn này lại mạnh dạn đến thế.
Ánh mắt hán tử thô kệch nhìn ta cũng có thêm mấy phần kinh ngạc. Hắn hơi trợn mắt, phòng bị trước đó lập tức sụp đổ một khe hở. Mãi đến khi ta quăng bộ nông cụ đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt họ, hai người mới bừng tỉnh. Thì ra không phải muốn họ hầu hạ trên giường mà là xuống ruộng làm việc.
Tề Dự liếc nhìn người đàn ông thiếu một cánh tay bên cạnh: "Ngươi ở nhà nấu cơm với nàng đi, một mình ta đi là được."
Ta nghi hoặc: "Ngươi chắc là ngươi làm được chứ?"
Sắc mặt Tề Dự tối sầm. Cấm kỵ của đàn ông, một trong số đó chính là bị nữ nhân nói mình không được. Thấy hắn ung dung tự tại như thế, ta bước tới, đưa tay bóp thử vòng eo săn chắc của hắn. Vừa bóp một cái, mắt ta lập tức sáng rực. Cơ bắp rắn chắc, dù cách lớp áo mỏng cũng có thể cảm nhận được hơi nóng cháy bỏng dưới đầu ngón tay.
Ừm, không tệ.
Là một người giỏi làm ruộng.
Toàn thân Tề Dự căng cứng, thở hắt ra, trong mắt khi nhìn nữ tử trước mặt đã trầm xuống vài phần.
Đêm động phòng hoa chúc tối nay, hắn sẽ không nhường cho vị công tử tàn tật kia nữa. Ban ngày nàng chiếm tiện nghi của hắn bao nhiêu, ban đêm hắn sẽ đè nàng xuống mà đòi lại từng chút một.
3.
Ta dẫn Tề Dự ra ruộng ở đầu thôn. Chỉ cho hắn biết đâu là phần đất của nhà ta. Cũng dặn hắn chớ để nữ nhân khác câu đi mất. Tề Dự bĩu môi, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Thấy vậy, ta cũng chẳng nói thêm lời nào.
Trên đường về, ta trông thấy trong ruộng có không ít nam nữ cùng nhau làm việc. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, lần cuối cùng ta nhìn thấy là ba năm trước, khi nam nhân trong thôn vẫn còn sống sót.
Vợ của thôn trưởng là Kiều thị ngồi bên vệ đường, mắt híp lại cười tủm tỉm khi nhìn đám hán tử cởi trần, mồ hôi ướt đẫm cả người. Nữ nhân cũng giống nam nhân, đều háo sắc như nhau cả thôi. Ai mà không thích người trẻ trung, thân thể cường tráng chứ?
Sau khi ta rời đi, Trương Xảo Xảo mang cơm ra ruộng, nàng nhìn theo bóng lưng ta, khóe môi lộ ra vẻ giễu cợt. Ngay từ tối qua, khi cha nàng phân phát tù binh cho từng nhà, Trương Xảo Xảo đã cố tình chia một người tàn phế và người mặt đầy sẹo cho Vương Bảo Nhi.
"Vương Bảo Nhi không phải giỏi lắm sao."
"Vừa hay hai kẻ này chẳng ai nhận, vậy thì gói cả lại đưa cho ả đi."
Nghĩ đến đây, Trương Xảo Xảo không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Có hai gánh nặng này kìm chân, đời này Vương Bảo Nhi đừng mong sống tốt hơn nàng ta.
"Bảo Muội, mau nhìn xem thúc mang tân phu quân đến cho ngươi đây!"
Thôn trưởng đẩy cửa gỗ trước mặt ra, sải bước tiến vào.
Ta đặt bát đũa xuống, ngẩng đầu lên liền trông thấy sau lưng ông ấy có hai nam nhân cao hơn ông ấy một cái đầu. Trong lúc trò chuyện với thôn trưởng Trương thúc, ta âm thầm quan sát hai thanh niên cường tráng được mang tới.
Nam nhân bên trái có diện mạo thanh tú, ôn hòa nhã nhặn. Vì nhiều ngày đi đường vất vả, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, làn da cũng bị phơi nắng đến nâu sẫm. Thế nhưng sống lưng hắn lại thẳng tắp, khí độ xuất chúng, chẳng giống nông dân trong thôn mà trông như công tử nhà quyền quý. Chỉ tiếc là hắn đã mất một cánh tay. Nếu không, với dáng vẻ này, Trương thúc hẳn đã giữ lại làm con rể cho nhà mình rồi.
Bây giờ, ai nấy đều muốn những hán tử cao to khỏe mạnh, có thể bảo vệ gia đình nhỏ của họ.
Ta lại nhìn sang hán tử vạm vỡ bên cạnh. Hắn cũng có gương mặt rất anh tuấn, chỉ tiếc bên má trái có một vết sẹo dài đáng sợ. Hủy dung cũng xem như là một loại tàn tật. Nhưng so với kẻ mất một cánh tay kia thì vẫn tốt hơn nhiều.
Nam nhân ấy ngẩng đầu lên, không hề né tránh mà quan sát ta từ trên xuống dưới. Sau đó quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng nặng nề. Dường như đang oán trách việc ta là nữ tử nhà lành lại dám làm ra chuyện hoang đường như muốn hai phu quân cùng một lúc.
2.
Dưới ánh mắt đầy phức tạp của hai người bọn họ, Trưởng thôn mỉm cười rồi lại đi đến nhà tiếp theo để đưa nam nhân vào. Đợi đến khi cánh cửa gỗ cũ kỹ khép lại chặt chẽ, ta cùng hai người trước mặt mới trao đổi danh tính.
Công tử ôn nhuận như ngọc tên Triệu Hằng mở lời trước: "Nương tử, ta và vị huynh đài đây, ai trước ai sau?"
Đêm động phòng hoa chúc, chắc hẳn không thể cả hai cùng một lúc rồi.
Ta làm như không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời hắn, thuận miệng đáp: "Cả hai cùng làm sẽ nhanh hơn chút."
Triệu Hằng nghe xong, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng. Ngay cả người đàn ông đứng bên cạnh toàn thân tỏa ra thở lạnh buốt, dường như càng lúc lại càng trở nên rét buốt.
Hán tử thô kệch hơi nheo mắt, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược mà đánh giá nữ tử nhỏ nhắn trước mặt. Không ngờ nàng ta còn phóng khoáng hơn cả mấy phụ nhân đã có tuổi. Chỉ là hắn cùng một lúc với công tử bên cạnh... Không biết nàng có chịu nổi hay không.
Triệu Hằng xấu hổ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vậy trước khi trời tối, ta và nương tử cứ làm vài món ăn trong nhà, dù có hoang đường thế nào thì cũng không thể bỏ qua nghi thức."
Tề Dự gật đầu đồng tình.
Dù hắn biết ba người cuối cùng chắc chắn sẽ đường ai nấy đi, nhưng chuyện không mai không mối mà kết hợp thế này, bọn họ không làm được. Nếu nữ tử trước mặt chỉ cần đàn ông để trông coi nhà cửa chứ không phải một trượng phu sưởi ấm giường ngày đông thì bọn họ vẫn có thể đối xử với nàng như huynh muội.
Ta ném bộ bát đũa trong tay vào máng nước làm bằng đá.
"Chờ đến trời tối cái gì? Ban ngày đi, bây giờ là lúc tốt nhất, dù gì trời tối cũng không thấy rõ thứ gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ban ngày ít ra còn có thể nhìn rõ hơn một chút."
Triệu Hằng có vẻ hiểu lầm ý ta rồi. Hắn đứng không được, ngồi cũng không xong, ngay cả nhìn ta cũng trở nên e dè. Hắn không ngờ nữ tử trong thôn này lại mạnh dạn đến thế.
Ánh mắt hán tử thô kệch nhìn ta cũng có thêm mấy phần kinh ngạc. Hắn hơi trợn mắt, phòng bị trước đó lập tức sụp đổ một khe hở. Mãi đến khi ta quăng bộ nông cụ đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt họ, hai người mới bừng tỉnh. Thì ra không phải muốn họ hầu hạ trên giường mà là xuống ruộng làm việc.
Tề Dự liếc nhìn người đàn ông thiếu một cánh tay bên cạnh: "Ngươi ở nhà nấu cơm với nàng đi, một mình ta đi là được."
Ta nghi hoặc: "Ngươi chắc là ngươi làm được chứ?"
Sắc mặt Tề Dự tối sầm. Cấm kỵ của đàn ông, một trong số đó chính là bị nữ nhân nói mình không được. Thấy hắn ung dung tự tại như thế, ta bước tới, đưa tay bóp thử vòng eo săn chắc của hắn. Vừa bóp một cái, mắt ta lập tức sáng rực. Cơ bắp rắn chắc, dù cách lớp áo mỏng cũng có thể cảm nhận được hơi nóng cháy bỏng dưới đầu ngón tay.
Ừm, không tệ.
Là một người giỏi làm ruộng.
Toàn thân Tề Dự căng cứng, thở hắt ra, trong mắt khi nhìn nữ tử trước mặt đã trầm xuống vài phần.
Đêm động phòng hoa chúc tối nay, hắn sẽ không nhường cho vị công tử tàn tật kia nữa. Ban ngày nàng chiếm tiện nghi của hắn bao nhiêu, ban đêm hắn sẽ đè nàng xuống mà đòi lại từng chút một.
3.
Ta dẫn Tề Dự ra ruộng ở đầu thôn. Chỉ cho hắn biết đâu là phần đất của nhà ta. Cũng dặn hắn chớ để nữ nhân khác câu đi mất. Tề Dự bĩu môi, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Thấy vậy, ta cũng chẳng nói thêm lời nào.
Trên đường về, ta trông thấy trong ruộng có không ít nam nữ cùng nhau làm việc. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, lần cuối cùng ta nhìn thấy là ba năm trước, khi nam nhân trong thôn vẫn còn sống sót.
Vợ của thôn trưởng là Kiều thị ngồi bên vệ đường, mắt híp lại cười tủm tỉm khi nhìn đám hán tử cởi trần, mồ hôi ướt đẫm cả người. Nữ nhân cũng giống nam nhân, đều háo sắc như nhau cả thôi. Ai mà không thích người trẻ trung, thân thể cường tráng chứ?
Sau khi ta rời đi, Trương Xảo Xảo mang cơm ra ruộng, nàng nhìn theo bóng lưng ta, khóe môi lộ ra vẻ giễu cợt. Ngay từ tối qua, khi cha nàng phân phát tù binh cho từng nhà, Trương Xảo Xảo đã cố tình chia một người tàn phế và người mặt đầy sẹo cho Vương Bảo Nhi.
"Vương Bảo Nhi không phải giỏi lắm sao."
"Vừa hay hai kẻ này chẳng ai nhận, vậy thì gói cả lại đưa cho ả đi."
Nghĩ đến đây, Trương Xảo Xảo không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Có hai gánh nặng này kìm chân, đời này Vương Bảo Nhi đừng mong sống tốt hơn nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro