Chương 2
Viêm Linh
2025-03-26 14:16:00
4
Đêm xuống, Tề Dự vác theo nông cụ, mồ hôi đầm đìa mà trở về. Vừa bước vào cửa, hắn đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức lan toả. Hắn ngạc nhiên nhìn Triệu Hằng đang bày món lên bàn. Triệu Hằng cười tươi rói:
"Không ngờ tiểu nương tử còn biết săn bắn, con thỏ rừng này là nàng ấy săn được đấy."
Tề Dự nhịn đói cả ngày, bưng bát cháo ngô vàng sánh lên húp một hơi lớn.
Lúc này bụng dạ mới dễ chịu được đôi chút. Ta từ bếp bước ra, trên tay bưng một thau lớn thịt thỏ kho tàu. Hai nam nhân trông thấy thịt còn đang bốc khói nghi ngút, đồng loạt nuốt nước bọt.
Bọn họ không nhớ nổi lần cuối cùng được ăn thịt là khi nào nữa. Tề Dự đưa mắt nhìn qua đĩa trứng xào lá hẹ trên bàn, ánh mắt trầm xuống, liền gắp một đũa đầy. Hẹ có tác dụng bổ thận tráng dương. Nữ nhân nấu món này cho nam nhân đều là ngầm ám chỉ muốn hắn vất vả thêm một chút vào buổi tối.
Hắn biết rõ đây là do tiểu nương tử cố ý xào. Vậy thì cứ ăn nhiều một chút, kẻo lại phụ tấm lòng của nàng.
Ăn xong, hắn liếc nhìn Triệu Hằng. Triệu Hằng bất đắc dĩ cười cười.
Hôm nay công lao của Tề Dự là lớn nhất. Đêm động phòng hoa chúc, đáng ra nên là của hắn. Còn hắn, đối với mấy chuyện này lại chẳng hứng thú. Hắn đến ngôi làng nhỏ này không phải để tìm một bà vợ cùng chung sống.
Mà là tới để tìm người.
5.
Ta vừa từ phòng bên cạnh tắm rửa xong xuôi bước ra. Vừa đẩy cửa đã bị một người đàn ông mạnh mẽ ép chặt vào tấm cửa gỗ. Trong lòng ta chợt hoảng hốt, lầm tưởng là kẻ trộm hoặc lưu dân nào đó đột nhập vào nhà.
Bên ngoài, Triệu Hằng vẫn đứng bên bồn nước rửa chén bát. Ta vừa định cất tiếng gọi đã bị người đàn ông cúi đầu cắn lấy môi, hai tay bị kéo lên đỉnh đầu. Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể hắn tựa như muốn thiêu đốt ta. Cách một cánh cửa, ta vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn.
Muốn Triệu Hằng cứu mình, lại không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng lúng túng này. Đến khi hơi thở ta rối loạn, thân thể mềm nhũn như nước, hắn mới buông ta ra.
"Tề Dự?"
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng.
Dần dần thích ứng với bóng tối trong phòng, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn đen láy sáng rực, tựa như tinh tú trong đêm. Bị hắn hôn đến cả người bủn rủn, ta chỉ có thể bám vào lồng n.g.ự.c rộng lớn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn.
Ngay sau đó, hắn bế bổng ta lên, sải bước đến bên giường. Trong màn trướng tối mịt, ta đưa tay nắm lấy vạt áo hắn. Tề Dự thuận theo lực kéo, thân mình nghiêng về phía ta.
Thấy hắn lại định cúi đầu hôn xuống, ta vội vàng đưa tay che môi hắn: "Ngươi làm gì đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta còn chưa biết quê quán ngươi ở đâu, nhà có mấy người. Dù là mơ hồ cưới gả cũng không thể tùy tiện đến thế chứ!"
Hắn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: "Ta sinh ra ở quận Huỳnh Dương. Mười tuổi, quê nhà gặp nạn đói, chị ruột bị bán vào nhà giàu làm 'dê hai chân’ cho nhà người ta, phụ mẫu bị lưu dân sát hại trên đường lưu lạc. Chỉ còn một mình ta theo đồng hương chạy đến Trường An cầu đường sống."
"Vậy ngươi ở Trường An, sao lại thành tù binh của quân địch?"
Tề Dự sững lại, buông tay ta ra.
"Khi ta theo chủ nhà đi Giang Nam buôn bán, giữa đường bị phản vương dẫn quân chặn cướp.”
"Hàng hóa trên xe bị cướp sạch, cả đoàn thương nhân cũng bị ép sung quân."
Ta trầm ngâm: "Vậy nên, đa phần những tù binh này không phải kẻ hiếu chiến mà là bị ép buộc?"
Nhân lúc ta cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt hắn như con con sói hoang đã dán chặt vào cổ áo lơi lỏng của ta từ lâu. Bỗng chốc, hắn siết chặt ta vào lòng, vùi đầu xuống, hung hăng cắn lên xương quai xanh.
Vừa ngứa lại vừa đau.
Ta hít sâu một hơi, vô thức bấu chặt lấy bờ vai rắn chắc của hắn.
6.
Triệu Hằng nghe thấy một chút động tĩnh, tò mò nhìn về phía gian phòng chưa thắp đèn.
Dường như hắn đã đoán được điều gì đó. Ngay sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, khẽ cười rồi tiếp tục rửa bát. Còn chưa kịp rửa xong, cánh cửa lớn đã bị đẩy ra. Là Trương thúc trưởng thôn dẫn theo một cô nương tuổi trạc đôi mươi đến.
“Trương thúc, sao thúc lại tới đây.”
“Bảo Muội đâu, mau gọi con bé ra đây.”
Mặt Triệu Hằng hơi đỏ lên một chút, thoáng có vẻ không tự nhiên, hỏi: “Có chuyện gấp sao? Hiện giờ nàng ấy không tiện ra ngoài.”
Trương thúc sốt ruột đến mức sắp phát điên: “Trong thôn có tù binh tụ tập làm loạn, ngươi nói ta có sốt ruột không hả?”
Trương Xảo Xảo đứng sau lưng cha, dưới ánh trăng bạc, bất ngờ phát hiện vị công tử trẻ tuổi này lại tuấn tú đến vậy. Lập tức trong lòng dâng lên một tia hối hận. Dựa vào đâu mà Vương Bảo Nhi lại được ăn ngon mặc đẹp như thế chứ!
Nhưng vừa nghĩ tới người tự tay đưa món ngon này đến tay Vương Bảo Nhi chính là mình, trong lòng nàng ta lại càng cảm thấy tức tối.
Đêm xuống, Tề Dự vác theo nông cụ, mồ hôi đầm đìa mà trở về. Vừa bước vào cửa, hắn đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức lan toả. Hắn ngạc nhiên nhìn Triệu Hằng đang bày món lên bàn. Triệu Hằng cười tươi rói:
"Không ngờ tiểu nương tử còn biết săn bắn, con thỏ rừng này là nàng ấy săn được đấy."
Tề Dự nhịn đói cả ngày, bưng bát cháo ngô vàng sánh lên húp một hơi lớn.
Lúc này bụng dạ mới dễ chịu được đôi chút. Ta từ bếp bước ra, trên tay bưng một thau lớn thịt thỏ kho tàu. Hai nam nhân trông thấy thịt còn đang bốc khói nghi ngút, đồng loạt nuốt nước bọt.
Bọn họ không nhớ nổi lần cuối cùng được ăn thịt là khi nào nữa. Tề Dự đưa mắt nhìn qua đĩa trứng xào lá hẹ trên bàn, ánh mắt trầm xuống, liền gắp một đũa đầy. Hẹ có tác dụng bổ thận tráng dương. Nữ nhân nấu món này cho nam nhân đều là ngầm ám chỉ muốn hắn vất vả thêm một chút vào buổi tối.
Hắn biết rõ đây là do tiểu nương tử cố ý xào. Vậy thì cứ ăn nhiều một chút, kẻo lại phụ tấm lòng của nàng.
Ăn xong, hắn liếc nhìn Triệu Hằng. Triệu Hằng bất đắc dĩ cười cười.
Hôm nay công lao của Tề Dự là lớn nhất. Đêm động phòng hoa chúc, đáng ra nên là của hắn. Còn hắn, đối với mấy chuyện này lại chẳng hứng thú. Hắn đến ngôi làng nhỏ này không phải để tìm một bà vợ cùng chung sống.
Mà là tới để tìm người.
5.
Ta vừa từ phòng bên cạnh tắm rửa xong xuôi bước ra. Vừa đẩy cửa đã bị một người đàn ông mạnh mẽ ép chặt vào tấm cửa gỗ. Trong lòng ta chợt hoảng hốt, lầm tưởng là kẻ trộm hoặc lưu dân nào đó đột nhập vào nhà.
Bên ngoài, Triệu Hằng vẫn đứng bên bồn nước rửa chén bát. Ta vừa định cất tiếng gọi đã bị người đàn ông cúi đầu cắn lấy môi, hai tay bị kéo lên đỉnh đầu. Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể hắn tựa như muốn thiêu đốt ta. Cách một cánh cửa, ta vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn.
Muốn Triệu Hằng cứu mình, lại không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng lúng túng này. Đến khi hơi thở ta rối loạn, thân thể mềm nhũn như nước, hắn mới buông ta ra.
"Tề Dự?"
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng.
Dần dần thích ứng với bóng tối trong phòng, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn đen láy sáng rực, tựa như tinh tú trong đêm. Bị hắn hôn đến cả người bủn rủn, ta chỉ có thể bám vào lồng n.g.ự.c rộng lớn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn.
Ngay sau đó, hắn bế bổng ta lên, sải bước đến bên giường. Trong màn trướng tối mịt, ta đưa tay nắm lấy vạt áo hắn. Tề Dự thuận theo lực kéo, thân mình nghiêng về phía ta.
Thấy hắn lại định cúi đầu hôn xuống, ta vội vàng đưa tay che môi hắn: "Ngươi làm gì đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta còn chưa biết quê quán ngươi ở đâu, nhà có mấy người. Dù là mơ hồ cưới gả cũng không thể tùy tiện đến thế chứ!"
Hắn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: "Ta sinh ra ở quận Huỳnh Dương. Mười tuổi, quê nhà gặp nạn đói, chị ruột bị bán vào nhà giàu làm 'dê hai chân’ cho nhà người ta, phụ mẫu bị lưu dân sát hại trên đường lưu lạc. Chỉ còn một mình ta theo đồng hương chạy đến Trường An cầu đường sống."
"Vậy ngươi ở Trường An, sao lại thành tù binh của quân địch?"
Tề Dự sững lại, buông tay ta ra.
"Khi ta theo chủ nhà đi Giang Nam buôn bán, giữa đường bị phản vương dẫn quân chặn cướp.”
"Hàng hóa trên xe bị cướp sạch, cả đoàn thương nhân cũng bị ép sung quân."
Ta trầm ngâm: "Vậy nên, đa phần những tù binh này không phải kẻ hiếu chiến mà là bị ép buộc?"
Nhân lúc ta cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt hắn như con con sói hoang đã dán chặt vào cổ áo lơi lỏng của ta từ lâu. Bỗng chốc, hắn siết chặt ta vào lòng, vùi đầu xuống, hung hăng cắn lên xương quai xanh.
Vừa ngứa lại vừa đau.
Ta hít sâu một hơi, vô thức bấu chặt lấy bờ vai rắn chắc của hắn.
6.
Triệu Hằng nghe thấy một chút động tĩnh, tò mò nhìn về phía gian phòng chưa thắp đèn.
Dường như hắn đã đoán được điều gì đó. Ngay sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, khẽ cười rồi tiếp tục rửa bát. Còn chưa kịp rửa xong, cánh cửa lớn đã bị đẩy ra. Là Trương thúc trưởng thôn dẫn theo một cô nương tuổi trạc đôi mươi đến.
“Trương thúc, sao thúc lại tới đây.”
“Bảo Muội đâu, mau gọi con bé ra đây.”
Mặt Triệu Hằng hơi đỏ lên một chút, thoáng có vẻ không tự nhiên, hỏi: “Có chuyện gấp sao? Hiện giờ nàng ấy không tiện ra ngoài.”
Trương thúc sốt ruột đến mức sắp phát điên: “Trong thôn có tù binh tụ tập làm loạn, ngươi nói ta có sốt ruột không hả?”
Trương Xảo Xảo đứng sau lưng cha, dưới ánh trăng bạc, bất ngờ phát hiện vị công tử trẻ tuổi này lại tuấn tú đến vậy. Lập tức trong lòng dâng lên một tia hối hận. Dựa vào đâu mà Vương Bảo Nhi lại được ăn ngon mặc đẹp như thế chứ!
Nhưng vừa nghĩ tới người tự tay đưa món ngon này đến tay Vương Bảo Nhi chính là mình, trong lòng nàng ta lại càng cảm thấy tức tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro