Tiểu Nương Tử Bảo Nhi

Chương 6

Viêm Linh

2025-03-26 14:16:00

Trương thúc giận đến nghiến răng: “Mau quỳ xuống! Tự mình làm sai còn trách người khác sao?”

“Nếu ngươi cảm thấy ta không quản nổi ngươi, vậy thì ta không quản nữa. Đường biểu ca ở trấn trên của ngươi vẫn luôn muốn cưới ngươi, tối nay ta sẽ để ca ca ngươi đưa ngươi đến nhà ngoại!”

Trương Xảo Xảo ôm mặt, nghĩ đến vị biểu ca mặt đầy sẹo rỗ kia, trong lòng vừa không cam tâm vừa không tình nguyện nhưng vẫn phải quỳ xuống trước mặt Triệu Hằng.

Triệu Hằng chẳng buồn nhìn nàng lấy một cái.

Ta quay sang thôn trưởng: “Trước mặt mọi người, có vài chuyện nên nói cho rõ ràng.”

“Ta muốn hai nam nhân là để làm mười mẫu ruộng trong nhà. Ta không quan tâm đến lời đồn trong thôn nhưng lại khiến Triệu tiên sinh chịu ấm ức.”

“Hôm nay, ta chính thức nhận Triệu tiên sinh làm huynh trưởng khác họ, mọi người đều có thể làm chứng. Nếu ai còn không quản nổi miệng mình thì ta cũng không chịu thiệt nữa đâu, ta sẽ đến từng nhà đòi lại công bằng đấy!”

Dân làng đều là những kẻ tinh ranh, còn chưa đợi ta nói xong đã thi nhau khen ta và Triệu tiên sinh có tướng huynh muội, còn chúc mừng ta có thêm một vị huynh trưởng tốt.

Trương thúc nhìn sang Tề Dự. Tề Dự cúi đầu nhưng vành tai đã đỏ bừng.

“Trước đây ta không rõ lòng của Vương cô nương nên có chút đường đột.”

“Tề mỗ không phải loại ngụy quân tử dám làm không dám nhận.”

“Nếu Vương cô nương không chê, tại hạ nguyện cưới nàng làm thê tử.”

Trong tiếng reo hò của mọi người, ta đỏ bừng mặt. Thôn trưởng Trương thúc chọn ngày lành tháng tốt, đích thân làm người chứng hôn cho ta và Tề Dự.

Triệu Hằng đứng ngoài rìa đám đông, nhìn tiểu nương tử khuôn mặt đỏ bừng kia, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng hắn đã sớm bị mẫu thân ở kinh thành định cho một mối hôn sự. Đối phương là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.

Trước đây, hắn từng có hôn ước với cháu gái ruột của Lâm tướng tiền triều. Nhưng vị Lâm tướng kia đắc tội với người ta, bị bức từ quan về quê cũ ở Hàm Đan. Phụ thân hắn trăm lần không muốn nhưng lại đau lòng vì mẫu thân tức đến sinh bệnh. Cuối cùng đồng ý từ hôn, nhưng yêu cầu hắn tự mình đến thôn Diệu Quang hủy bỏ mối hôn sự do tổ tiên định sẵn.

Suốt mấy tháng nay, hắn đã hỏi thăm nhiều người, nhưng không ai biết trong thôn có hộ nào họ Lâm. Trên đường đi, hắn mất cả nô bộc, còn bị thổ phỉ chặt mất nửa cánh tay. Sau đó lại bị người buôn nô lệ cứu sống, dưỡng thương xong thì bị bán vào doanh trại phản quân.

May mắn thay, hắn chưa kịp nhìn thấy cảnh g.i.ế.c chóc đã cùng nhóm tù binh đầu hàng.

Phụ thân ra lệnh cho hắn, nhất định phải tìm được người nhà họ Lâm, lấy được thư từ hôn rồi mới được quay về. Triệu Hằng quay lưng lại, ngước nhìn những cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Chỉ cảm thấy, thật cô quạnh.

12.

Nhà nhà trong thôn đều thương cảm ta không có trưởng bối. Họ mang từ nhà ra chút đồ tốt, gom góp lại thành vài bàn tiệc tươm tất. Trương thúc lấy bộ hỷ phục đỏ thắm mà ông mặc khi thành thân, đưa cho Tề Dự mặc vào. Tề Dự cao lớn, tướng mạo tuấn tú, vì có hỷ sự nên so với ngày thường còn hay cười hơn mấy phần, làm không ít phụ nữ trẻ trong làng nhìn đến xao xuyến.

Trương Xảo Xảo lúc này mới có chút hối hận vì đã đánh giá người bằng vẻ bề ngoài. Tàn tật thì sao? Lời lẽ sắc bén, phản ứng nhanh nhạy. Hủy dung thì đã sao? Chỉ một đường đao cong như trăng khuyết cũng đủ dọa người ta vỡ mật.

Kiều thị thấy con gái ủ rũ, tưởng rằng nàng vẫn còn giận cha mình vì đã phạt nàng. Bà khẽ thở dài:



"Chẳng phải Triệu công tử là người có học vấn cao nhất trong mười dặm quanh đây sao? Cha con cũng chỉ có thể cầu xin hắn nén tài, dạy chữ miễn phí cho lũ trẻ trong làng. Các nhà đều chẳng có bao nhiêu tiền, con đành lòng nhìn cháu trai, cháu gái mình cũng giống như con, lớn lên mà không có chữ nghĩa hay sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trương Xảo Xảo nhỏ giọng lẩm bẩm:



"Cha bảo hắn dạy thì hắn dám không dạy chắc?"

Kiều thị lắc đầu:



"Con bé ngốc này, chẳng lẽ con thực sự nhìn không ra, Triệu công tử không phải người bình thường sao?"

Trương Xảo Xảo dĩ nhiên cũng nhìn ra, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi. Chính nàng đã nhận lầm trân châu thành đá vụn, rồi lại tự tay đem viên châu ấy tặng cho kẻ mà nàng ghét nhất.

Đêm xuống, Tề Dự rót một chén rượu cao lương mua từ trên trấn, đi đến mép giường đưa cho ta. Hắn quấn lấy cánh tay ta, cổ cũng tựa vào ta. Rượu ấm chảy vào dạ dày, mang theo một ngọn lửa vô danh lan khắp cơ thể.

Hắn nhìn ta từ trên cao, nắm lấy tay ta, chậm rãi cởi y phục của mình. Đêm nay coi như là động phòng hoa chúc đơn sơ. Chỉ là trong lòng ta, ta và hắn chỉ là vợ chồng tạm thời. Giờ phút này hoan ái vui vẻ, không nghĩ đến sau này rồi sẽ ra sao.



Những chuyện đó, ta chẳng hề bận tâm.

Áo rơi từng lớp, ánh nến lay động, bóng người quấn quýt. Trời đêm tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của nhau. Mồ hôi bên tai Tề Dự chưa từng ngừng lại, hắn cúi đầu thở đợt hơi:



"Không ngờ nàng lại trắng đến vậy."

Ta nghe vậy thì sững người trong chốc lát. Ngón tay Tề Dự men theo cổ ta, chạm đến những vùng da vẫn luôn được y phục che đậy, trắng nõn như ngọc:



"Nơi này, trắng."

Ta khẽ cười giải thích:



"Ở quê gió thổi nắng táp, có ai lại trắng hơn tiểu thư khuê các chứ? Chỉ có những nơi không bị mặt trời chiếu đến mới còn giữ được màu da này thôi."

Tề Dự cúi xuống hôn ta, trong kẽ răng tràn ra một tiếng tán thưởng.



"Bên ngoài không ai thấy được, ngay cả mặt trời cũng chẳng thấy được, chỉ có ta mới có thể nhìn thấy."

Ta vòng tay ôm lấy đầu hắn, vừa cười vừa trêu đùa:



"Ừ, chỉ có chàng mới có thể nhìn thấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Bảo Nhi

Số ký tự: 0