Chương 5
Viêm Linh
2025-03-26 14:16:00
Thế nhưng đối mặt với loại người không nói lý lẽ như Trương Xảo Xảo…
Triệu Hằng lạnh giọng nói: "Không phải nam nhân nào cũng có thể ôm trái ôm phải, cưới thê nạp thiếp, kẻ không có bản lĩnh thì đến một thê tử cũng không cưới nổi, làm gì có ai cam lòng làm thiếp cho hắn."
Hắn phất mạnh tay áo, vạt áo quét qua tay Trương Xảo Xảo nhưng lại như tát thẳng vào mặt nàng ta.
“Vương Bảo Nhi có thể một mình quát lui đám tù binh gây rối, đó chính là bản lĩnh.”
“Lý lẽ này nam nữ đều như nhau, bản thân không làm được thì đừng ghen tị với người khác!”
Trương Xảo Xảo tức đến mức lông tơ dựng ngược, liên tục nói mấy câu ngươi ngươi ngươi.
“Được lắm, ngươi không phục thì chúng ta đi tìm thôn trưởng phân xử!”
Hàng xóm láng giềng nghe thấy Trương Xảo Xảo muốn tìm thôn trưởng thì đều khuyên Triệu Hằng mau chóng xin lỗi.
“Ngươi không biết thôn trưởng là cha nàng à? Ông ấy chắc chắn sẽ bênh người nhà mình.”
“Ngươi mau xin lỗi đi, rồi hứa nhường sản lượng hai mẫu ruộng nhà ngươi cho mọi người, chẳng phải chuyện này sẽ êm xuôi sao?”
Nhưng Triệu Hằng cương quyết không xin lỗi, cũng không nhượng đất. Nếu thôn trưởng thật sự bao che người nhà, vậy hắn sẽ viết thư kiện lên huyện thành. Những người khác nhìn hắn như một con lừa bướng bỉnh, đọc sách nhiều thì có ích gì, còn không bằng đám nông dân bọn họ biết cư xử.
Chờ đến khi cả nhóm đến nhà thôn trưởng, Trương Xảo Xảo đẩy cửa bước vào, vừa định kể lể nỗi ấm ức trong lòng với người cha yêu thương mình. Nào ngờ, nàng lại thấy ta và Tề Dự đang áp giải một người đứng trước mặt thôn trưởng bàn chuyện.
Trương thúc nhìn sắc mặt nàng không tốt, bèn hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ lại cãi nhau với người ta mà cãi không lại?”
Trương Xảo Xảo dựa vào việc mình có cha là thôn trưởng nên trong thôn chưa từng bị ai bắt nạt, chỉ có nàng chuyên đi bắt nạt người khác.
“Không phải đâu cha, lúa mì nhà dân trong thôn bị cắt trộm cả mảng lớn, chỉ có nhà Vương Bảo Nhi là không tổn hại chút nào.”
“Con nghĩ, nhất định là nhà Vương Bảo Nhi trộm gặt.”
Trương Xảo Xảo càng nói càng ấm ức: “Chúng con đã nhẹ nhàng hỏi Triệu Hằng, ai ngờ hắn lại mắng con là ngang ngược vô lý.”
Những lời này, Triệu Hằng chưa từng nói.
Nhưng những người thân thiết với Trương Xảo Xảo lại thi nhau đứng ra làm chứng giả. Họ dường như đã quên mất chuyện mấy hôm trước ta vì họ mà liều mạng với tên thủ lĩnh tù binh.
Điền Song Song an ủi Trương Xảo Xảo: “Hắn còn nguyện ý cưới một nữ nông dân làm thiếp, ngươi so đo với hắn làm gì?”
Ta nghe vậy thì không vui: “Ta tìm thôn trưởng đòi hai nam nhân về là để trồng trọt. Còn Triệu tiên sinh là người đọc sách, nếu gặp thời thế yên ổn, hắn nhất định sẽ thi đỗ tú tài.”
“Các ngươi đừng làm hỏng danh tiếng của ta và Triệu tiên sinh!”
Trương thúc thấy mọi người lại sắp cãi nhau, vừa định lên tiếng giảng hòa thì đã bị Tề Dự trừng mắt lườm một cái. Ông đành phải giải thích rõ ràng chuyện này trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi đừng có mà ngang ngược vô lý với người ta nữa.”
Trương Xảo Xảo bị chính cha mình mắng, đỏ hoe mắt.
“Cha!”
“Bảo Muội Nhi sớm đã phát hiện có người lén gặt trộm lúa mì nên phái Tề Dự và đại ca ngươi thay phiên nhau canh giữ ban đêm.”
Hắn chỉ vào kẻ đang quỳ rạp dưới đất, nói: "Đấy, người ta rình rập suốt mấy đêm, cuối cùng cũng tóm được kẻ trộm lúa này."
Tề Dự giơ chân đá mạnh vào thắt lưng gã đàn ông kia.
"Ngươi mau nói rõ ràng chuyện này đi, đừng để những kẻ không có mắt bôi nhọ thanh danh nhà chúng ta."
Gã đàn ông run lên bần bật như lá rụng trong gió:
"Không phải người trong thôn các ngươi trộm, là bọn ta làm."
Mọi người xôn xao kinh ngạc, lúc này mới phát hiện kẻ quỳ dưới đất có gương mặt xa lạ, không phải người trong làng.
"Trưởng thôn chúng ta nói, triều đình bắt nộp hai phần ba sản lượng trên mỗi mẫu ruộng. Nhà ta người đông ruộng ít, mẹ già còn nằm liệt trên giường, số lương thực còn lại căn bản không đủ ăn, lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho bà?"
"Vậy nên ngươi đi trộm lúa của thôn khác sao?"
Gã đàn ông cúi đầu, giọng nghẹn lại: "Nếu ta còn cách khác để sống, ta có muốn đi trộm đâu!"
Vài năm trước, chiến loạn đã cướp đi hết lao động khỏe mạnh trong thôn, sau đó lại liên tiếp gặp thiên tai nhân họa. Những người may mắn sống sót trở về chẳng được bao nhiêu, mà phần lớn đều mang trên mình thương tật.
Bọn họ đã tính toán sẵn, định hắt nồi nước sôi này qua tay người khác. Cố tình chừa lại ruộng nhà một hộ là không gặt. Nào ngờ trong thôn lại có Vương Bảo Nhi liệu sự như thần, còn có một nam tử hán sức địch mười người như Tề Dự.
Bọn họ chẳng khác nào những cọng hẹ mọc trên vùng đất khô cằn, triều đình không hề tưới tiêu hay bón phân, chỉ đợi đến khi chúng mọc dài là cắt một lượt rồi lại một lượt. Chỉ cần còn gốc thì có thể gặt mãi không ngừng.
Những hộ bị trộm mất lương thực vừa giận vừa uất ức. Lúc này họ mới biết, năm nay triều đình thu thuế ruộng gấp đôi năm trước. Người thân của họ đã c.h.ế.t vì triều đình, vậy mà triều đình vẫn muốn họ c.h.ế.t đói. Để răn đe kẻ khác, thôn trưởng gọi các tộc lão trong thôn đến thương lượng.
Đám tộc lão liếc nhìn Tề Dự toàn thân sát khí, không dám giở trò lươn lẹo, đành ngoan ngoãn giao lương thực ra. Bọn họ cũng đưa người đàn ông vừa bị đánh ba mươi gậy trở về. Những người hàng xóm trước đó đến nhà họ Vương gây sự, giờ đều cúi gằm mặt khi được ta chia lương thực cho từng người.
Trương Xảo Xảo không cam tâm bỏ đi, ta liền túm lấy tay nàng, lôi đến trước mặt Triệu Hằng. Nàng vừa định tìm cha cầu cứu, lại thấy ông ta đang trừng mắt nhìn nàng đầy oán trách.
“Nhãi ranh này, mau quỳ xuống xin lỗi Triệu tiên sinh!”
“Cha, cha sợ bọn họ làm gì chứ? Triệu Hằng thiếu mất một cánh tay, nếu muốn sống tiếp thì chẳng phải vẫn phải làm thiếp cho Vương Bảo Nhi sao!”
Lời vừa dứt, ta đã vung tay tát nàng hai cái. Trương Xảo Xảo nổi điên lao tới định liều mạng với ta, trong lúc hỗn loạn lại ăn thêm hai bạt tai từ chính cha mình.
Triệu Hằng lạnh giọng nói: "Không phải nam nhân nào cũng có thể ôm trái ôm phải, cưới thê nạp thiếp, kẻ không có bản lĩnh thì đến một thê tử cũng không cưới nổi, làm gì có ai cam lòng làm thiếp cho hắn."
Hắn phất mạnh tay áo, vạt áo quét qua tay Trương Xảo Xảo nhưng lại như tát thẳng vào mặt nàng ta.
“Vương Bảo Nhi có thể một mình quát lui đám tù binh gây rối, đó chính là bản lĩnh.”
“Lý lẽ này nam nữ đều như nhau, bản thân không làm được thì đừng ghen tị với người khác!”
Trương Xảo Xảo tức đến mức lông tơ dựng ngược, liên tục nói mấy câu ngươi ngươi ngươi.
“Được lắm, ngươi không phục thì chúng ta đi tìm thôn trưởng phân xử!”
Hàng xóm láng giềng nghe thấy Trương Xảo Xảo muốn tìm thôn trưởng thì đều khuyên Triệu Hằng mau chóng xin lỗi.
“Ngươi không biết thôn trưởng là cha nàng à? Ông ấy chắc chắn sẽ bênh người nhà mình.”
“Ngươi mau xin lỗi đi, rồi hứa nhường sản lượng hai mẫu ruộng nhà ngươi cho mọi người, chẳng phải chuyện này sẽ êm xuôi sao?”
Nhưng Triệu Hằng cương quyết không xin lỗi, cũng không nhượng đất. Nếu thôn trưởng thật sự bao che người nhà, vậy hắn sẽ viết thư kiện lên huyện thành. Những người khác nhìn hắn như một con lừa bướng bỉnh, đọc sách nhiều thì có ích gì, còn không bằng đám nông dân bọn họ biết cư xử.
Chờ đến khi cả nhóm đến nhà thôn trưởng, Trương Xảo Xảo đẩy cửa bước vào, vừa định kể lể nỗi ấm ức trong lòng với người cha yêu thương mình. Nào ngờ, nàng lại thấy ta và Tề Dự đang áp giải một người đứng trước mặt thôn trưởng bàn chuyện.
Trương thúc nhìn sắc mặt nàng không tốt, bèn hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ lại cãi nhau với người ta mà cãi không lại?”
Trương Xảo Xảo dựa vào việc mình có cha là thôn trưởng nên trong thôn chưa từng bị ai bắt nạt, chỉ có nàng chuyên đi bắt nạt người khác.
“Không phải đâu cha, lúa mì nhà dân trong thôn bị cắt trộm cả mảng lớn, chỉ có nhà Vương Bảo Nhi là không tổn hại chút nào.”
“Con nghĩ, nhất định là nhà Vương Bảo Nhi trộm gặt.”
Trương Xảo Xảo càng nói càng ấm ức: “Chúng con đã nhẹ nhàng hỏi Triệu Hằng, ai ngờ hắn lại mắng con là ngang ngược vô lý.”
Những lời này, Triệu Hằng chưa từng nói.
Nhưng những người thân thiết với Trương Xảo Xảo lại thi nhau đứng ra làm chứng giả. Họ dường như đã quên mất chuyện mấy hôm trước ta vì họ mà liều mạng với tên thủ lĩnh tù binh.
Điền Song Song an ủi Trương Xảo Xảo: “Hắn còn nguyện ý cưới một nữ nông dân làm thiếp, ngươi so đo với hắn làm gì?”
Ta nghe vậy thì không vui: “Ta tìm thôn trưởng đòi hai nam nhân về là để trồng trọt. Còn Triệu tiên sinh là người đọc sách, nếu gặp thời thế yên ổn, hắn nhất định sẽ thi đỗ tú tài.”
“Các ngươi đừng làm hỏng danh tiếng của ta và Triệu tiên sinh!”
Trương thúc thấy mọi người lại sắp cãi nhau, vừa định lên tiếng giảng hòa thì đã bị Tề Dự trừng mắt lườm một cái. Ông đành phải giải thích rõ ràng chuyện này trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi đừng có mà ngang ngược vô lý với người ta nữa.”
Trương Xảo Xảo bị chính cha mình mắng, đỏ hoe mắt.
“Cha!”
“Bảo Muội Nhi sớm đã phát hiện có người lén gặt trộm lúa mì nên phái Tề Dự và đại ca ngươi thay phiên nhau canh giữ ban đêm.”
Hắn chỉ vào kẻ đang quỳ rạp dưới đất, nói: "Đấy, người ta rình rập suốt mấy đêm, cuối cùng cũng tóm được kẻ trộm lúa này."
Tề Dự giơ chân đá mạnh vào thắt lưng gã đàn ông kia.
"Ngươi mau nói rõ ràng chuyện này đi, đừng để những kẻ không có mắt bôi nhọ thanh danh nhà chúng ta."
Gã đàn ông run lên bần bật như lá rụng trong gió:
"Không phải người trong thôn các ngươi trộm, là bọn ta làm."
Mọi người xôn xao kinh ngạc, lúc này mới phát hiện kẻ quỳ dưới đất có gương mặt xa lạ, không phải người trong làng.
"Trưởng thôn chúng ta nói, triều đình bắt nộp hai phần ba sản lượng trên mỗi mẫu ruộng. Nhà ta người đông ruộng ít, mẹ già còn nằm liệt trên giường, số lương thực còn lại căn bản không đủ ăn, lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho bà?"
"Vậy nên ngươi đi trộm lúa của thôn khác sao?"
Gã đàn ông cúi đầu, giọng nghẹn lại: "Nếu ta còn cách khác để sống, ta có muốn đi trộm đâu!"
Vài năm trước, chiến loạn đã cướp đi hết lao động khỏe mạnh trong thôn, sau đó lại liên tiếp gặp thiên tai nhân họa. Những người may mắn sống sót trở về chẳng được bao nhiêu, mà phần lớn đều mang trên mình thương tật.
Bọn họ đã tính toán sẵn, định hắt nồi nước sôi này qua tay người khác. Cố tình chừa lại ruộng nhà một hộ là không gặt. Nào ngờ trong thôn lại có Vương Bảo Nhi liệu sự như thần, còn có một nam tử hán sức địch mười người như Tề Dự.
Bọn họ chẳng khác nào những cọng hẹ mọc trên vùng đất khô cằn, triều đình không hề tưới tiêu hay bón phân, chỉ đợi đến khi chúng mọc dài là cắt một lượt rồi lại một lượt. Chỉ cần còn gốc thì có thể gặt mãi không ngừng.
Những hộ bị trộm mất lương thực vừa giận vừa uất ức. Lúc này họ mới biết, năm nay triều đình thu thuế ruộng gấp đôi năm trước. Người thân của họ đã c.h.ế.t vì triều đình, vậy mà triều đình vẫn muốn họ c.h.ế.t đói. Để răn đe kẻ khác, thôn trưởng gọi các tộc lão trong thôn đến thương lượng.
Đám tộc lão liếc nhìn Tề Dự toàn thân sát khí, không dám giở trò lươn lẹo, đành ngoan ngoãn giao lương thực ra. Bọn họ cũng đưa người đàn ông vừa bị đánh ba mươi gậy trở về. Những người hàng xóm trước đó đến nhà họ Vương gây sự, giờ đều cúi gằm mặt khi được ta chia lương thực cho từng người.
Trương Xảo Xảo không cam tâm bỏ đi, ta liền túm lấy tay nàng, lôi đến trước mặt Triệu Hằng. Nàng vừa định tìm cha cầu cứu, lại thấy ông ta đang trừng mắt nhìn nàng đầy oán trách.
“Nhãi ranh này, mau quỳ xuống xin lỗi Triệu tiên sinh!”
“Cha, cha sợ bọn họ làm gì chứ? Triệu Hằng thiếu mất một cánh tay, nếu muốn sống tiếp thì chẳng phải vẫn phải làm thiếp cho Vương Bảo Nhi sao!”
Lời vừa dứt, ta đã vung tay tát nàng hai cái. Trương Xảo Xảo nổi điên lao tới định liều mạng với ta, trong lúc hỗn loạn lại ăn thêm hai bạt tai từ chính cha mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro