Chương 14
Viêm Linh
2025-03-26 14:16:00
28.
Sau bữa cơm, ta ngồi trong thư phòng, thắp nến đọc sách.
Bỗng nhiên, ta nghe thấy có người đá vào bức tường đất, trong lòng dâng lên dự cảm bất an. Ta vội vàng thổi tắt ngọn nến, cầm theo một con d.a.o găm, chui xuống gầm giường ẩn nấp.
Chẳng bao lâu sau, có người nhảy vào trong sân. Một tên đi về phía đông sương phòng, tên còn lại đi sang gian tây phòng. Ta nắm chặt d.a.o găm, hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn. Trong nhà chỉ có một mình ta, hoàn toàn không phải đối thủ của hai kẻ này.
Cửa thư phòng bị đá văng, hai tên lần lượt đi vào, lục tung mọi thứ một hồi rồi đứng chắn ngay trước mặt ta.
"Con đàn bà này trốn đi đâu rồi? Chẳng lẽ đã chạy ra ngoài?"
Ta căng thẳng đến mức cắn chặt mu bàn tay.
"Không thể nào, ả ta chắc chắn vẫn còn ở trong nhà."
Hắn vừa nói vừa bước đến bên bàn, đưa tay sờ lên cây nến vẫn còn lưu lại hơi ấm. Ánh mắt hắn quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại ở gầm giường, đây chính là nơi duy nhất có thể ẩn thân.
"Hóa ra ngươi trốn ở chỗ này."
29.
Ta bị hắn túm cổ lôi ra khỏi gầm giường.
"Chính tiện nhân này hại c.h.ế.t huynh đệ của chúng ta!" Hắn siết chặt cổ ta, gằn giọng quát.
"Khoan đã." Tên còn lại ngăn hắn lại, ánh mắt dâm tà đảo qua người ta. "Con đàn bà này trông cũng ngon lành đấy chứ, trong thôn làm gì có loại hàng này."
Hắn vươn bàn tay bẩn thỉu về phía ta. Ta né tránh thì bị hắn giáng cho một bạt tai.
"Biết điều một chút! Để gia vui vẻ xong sẽ cho ngươi c.h.ế.t thoải mái!"
Tuyệt vọng trào dâng trong lòng ta. Nhân lúc hắn không để ý, ta giơ d.a.o găm lên đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn. Tên cướp đau đớn ôm lấy vết thương, m.á.u tuôn xối xả.
Ta lập tức lao ra ngoài. Nhưng ngay khi chỉ còn cách cửa một bước chân, tóc ta bị giật mạnh từ phía sau, cả người bị kéo ngã xuống đất. Hắn vung chân đá mạnh vào ta hai cái.
"Còn muốn chạy? Chạy đi đâu!"
"Hừ, lão tử phải chơi c.h.ế.t ngươi, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
Dứt lời, chúng lao đến xé toạc y phục của ta. Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt, lưỡi d.a.o vung lên, cái đầu của tên bị ta đ.â.m lúc nãy rơi phịch xuống đất. Gã còn lại c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ.
Hắn không phải đối thủ của Tề Dự, thấy vậy thì vội vàng quỳ xuống cầu xin:
"Tiểu nhân có mắt không tròng, là hắn xúi giục ta, ta chưa hề đụng đến nàng ta, xin hãy tha cho ta!"
Tề Dự khoanh tay đứng trước mặt hắn, ánh mắt lại dừng trên người ta đang quỳ sau lưng kẻ kia. Ta giơ d.a.o găm, đ.â.m mạnh vào thắt lưng hắn. Gã cướp hoảng loạn ngoảnh đầu lại, chạm phải ánh mắt hung ác của ta, phát ra một tiếng thét thê lương.
Không biết đã qua bao lâu. Cũng không rõ ta đã đ.â.m hắn bao nhiêu nhát dao. Tề Dự ôm chặt lấy ta, bàn tay khẽ xoa đầu ta, dịu dàng dỗ dành:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tạ trời tạ đất, ta đã kịp trở về."
"Nàng đừng sợ, từ nay về sau sẽ không ai dám làm tổn thương nàng nữa."
Ta như bị rút cạn sức lực, buông rơi con dao, ngã vào trong lòng hắn.
Trong phòng tắm, ta ngồi trong thùng gỗ. Tề Dự cầm khăn, nhẹ nhàng lau tay cho ta. Nhìn thấy những vết bầm tím do bọn cướp để lại, đáy mắt hắn tràn đầy phẫn nộ.
"Xem ra… không thể để chúng sống qua mùa đông rồi."
Hắn đứng dậy định rời đi. Ta vô thức túm lấy vạt áo hắn. Tề Dự cúi đầu, nắm chặt lấy tay ta, gỡ nhẹ tay áo ra.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, hốc mắt hoe đỏ nhìn hắn. Hắn nâng mặt ta, đặt xuống một nụ hôn trên trán.
"Ta vừa cưỡi ngựa về, người đầy bụi bẩn, không muốn làm bẩn nàng."
"Chàng muốn đi đâu, ta sợ."
"Ta đi xử lý thi thể."
Ta thả lỏng người, chìm sâu vào làn nước ấm.
30.
Hôm sau, ta cùng Tề Dự đến nhà trưởng thôn tạ ơn, sau đó cùng nhau quay về huyện An Khang.
Đại ca nghe nói về chuyện ta gặp phải, cảm thấy để ta ở lại một mình quá mức nguy hiểm, bèn đồng ý với đề nghị của Tề Dự, cho ta theo quân cùng họ.
31.
Cuối tháng Chín, vừa qua Trung thu, phủ Quảng Bình thất thủ.
Trong thời gian ở lại Quảng Bình, sau khi xử quyết đám hào phú địa chủ ức h.i.ế.p bách tính, chúng ta nghe theo đề nghị của Triệu Hằng, chuyển hướng tiến công đến Bảo Định.
Ba năm chinh chiến, vào một đêm hạ phủ rậm cỏ dày, chúng ta phá thành thành công. Người mở cửa thành chính là thế tử Triệu gia phủ Bình Dương hầu - Triệu Dụ.
Dân chúng trong thành đã khổ sở quá lâu, từ lâu đã nghe danh nghĩa huynh trưởng ở đất Yến Bắc làm nhiều điều nhân nghĩa, mong chờ huynh ấy có thể đánh thẳng đến kinh thành, cứu bọn họ thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tề Dự cầm loan đao, tự tay c.h.é.m c.h.ế.t hôn quân, diệt tận hoàng tộc.
Đại ca cùng đích nữ của Thượng thư đại nhân là Trương Ngọc Thư, cùng bước lên đàn tế trời. Trương thượng thư vốn chẳng ưa gì Trương Ngọc Thư, sau khi nàng bỏ trốn khỏi hôn ước lại càng tuyên bố rằng nếu gặp lại, nhất định sẽ ban cho nàng một dải lụa trắng.
Thế nhưng, hiện tại khi nhìn thấy con gái mình ngồi vững trên hậu vị, hoàng đế lại từ chối mở hậu cung tuyển phi, trong cung chỉ có duy nhất một mình nữ nhi của hắn, ông ta lập tức đổi giọng, mặt dày chạy đến nịnh bợ.
Trương Ngọc Thư hiểu rõ tính cách người nhà mình, nàng không buồn để ý, còn căn dặn hoàng huynh đừng quan tâm đến người của Trương gia.
Huynh trưởng của Trương Ngọc Thư dựa vào thân phận Hoàng hậu của muội muội, tự cao tự đại, ngang nhiên phóng ngựa trong kinh thành, hại c.h.ế.t một đứa trẻ ba tuổi. Hắn cho rằng muội muội nhất định sẽ cứu mình ra. Nhưng điều chờ hắn lại là thánh chỉ xử tử của em rể.
Trương thượng thư mất đi trưởng tử, lúc này mới hiểu ra, giấc mộng "vinh hoa nhờ nữ nhi" đã hoàn toàn tan vỡ.
Tề Dự được phong làm Ninh hầu, Triệu Hằng trở thành tể tướng. Còn ta, trở thành vị công chúa khai quốc duy nhất của triều đại này, được ban phong hiệu Trường Ninh.
Sau bữa cơm, ta ngồi trong thư phòng, thắp nến đọc sách.
Bỗng nhiên, ta nghe thấy có người đá vào bức tường đất, trong lòng dâng lên dự cảm bất an. Ta vội vàng thổi tắt ngọn nến, cầm theo một con d.a.o găm, chui xuống gầm giường ẩn nấp.
Chẳng bao lâu sau, có người nhảy vào trong sân. Một tên đi về phía đông sương phòng, tên còn lại đi sang gian tây phòng. Ta nắm chặt d.a.o găm, hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn. Trong nhà chỉ có một mình ta, hoàn toàn không phải đối thủ của hai kẻ này.
Cửa thư phòng bị đá văng, hai tên lần lượt đi vào, lục tung mọi thứ một hồi rồi đứng chắn ngay trước mặt ta.
"Con đàn bà này trốn đi đâu rồi? Chẳng lẽ đã chạy ra ngoài?"
Ta căng thẳng đến mức cắn chặt mu bàn tay.
"Không thể nào, ả ta chắc chắn vẫn còn ở trong nhà."
Hắn vừa nói vừa bước đến bên bàn, đưa tay sờ lên cây nến vẫn còn lưu lại hơi ấm. Ánh mắt hắn quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại ở gầm giường, đây chính là nơi duy nhất có thể ẩn thân.
"Hóa ra ngươi trốn ở chỗ này."
29.
Ta bị hắn túm cổ lôi ra khỏi gầm giường.
"Chính tiện nhân này hại c.h.ế.t huynh đệ của chúng ta!" Hắn siết chặt cổ ta, gằn giọng quát.
"Khoan đã." Tên còn lại ngăn hắn lại, ánh mắt dâm tà đảo qua người ta. "Con đàn bà này trông cũng ngon lành đấy chứ, trong thôn làm gì có loại hàng này."
Hắn vươn bàn tay bẩn thỉu về phía ta. Ta né tránh thì bị hắn giáng cho một bạt tai.
"Biết điều một chút! Để gia vui vẻ xong sẽ cho ngươi c.h.ế.t thoải mái!"
Tuyệt vọng trào dâng trong lòng ta. Nhân lúc hắn không để ý, ta giơ d.a.o găm lên đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn. Tên cướp đau đớn ôm lấy vết thương, m.á.u tuôn xối xả.
Ta lập tức lao ra ngoài. Nhưng ngay khi chỉ còn cách cửa một bước chân, tóc ta bị giật mạnh từ phía sau, cả người bị kéo ngã xuống đất. Hắn vung chân đá mạnh vào ta hai cái.
"Còn muốn chạy? Chạy đi đâu!"
"Hừ, lão tử phải chơi c.h.ế.t ngươi, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
Dứt lời, chúng lao đến xé toạc y phục của ta. Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt, lưỡi d.a.o vung lên, cái đầu của tên bị ta đ.â.m lúc nãy rơi phịch xuống đất. Gã còn lại c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ.
Hắn không phải đối thủ của Tề Dự, thấy vậy thì vội vàng quỳ xuống cầu xin:
"Tiểu nhân có mắt không tròng, là hắn xúi giục ta, ta chưa hề đụng đến nàng ta, xin hãy tha cho ta!"
Tề Dự khoanh tay đứng trước mặt hắn, ánh mắt lại dừng trên người ta đang quỳ sau lưng kẻ kia. Ta giơ d.a.o găm, đ.â.m mạnh vào thắt lưng hắn. Gã cướp hoảng loạn ngoảnh đầu lại, chạm phải ánh mắt hung ác của ta, phát ra một tiếng thét thê lương.
Không biết đã qua bao lâu. Cũng không rõ ta đã đ.â.m hắn bao nhiêu nhát dao. Tề Dự ôm chặt lấy ta, bàn tay khẽ xoa đầu ta, dịu dàng dỗ dành:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tạ trời tạ đất, ta đã kịp trở về."
"Nàng đừng sợ, từ nay về sau sẽ không ai dám làm tổn thương nàng nữa."
Ta như bị rút cạn sức lực, buông rơi con dao, ngã vào trong lòng hắn.
Trong phòng tắm, ta ngồi trong thùng gỗ. Tề Dự cầm khăn, nhẹ nhàng lau tay cho ta. Nhìn thấy những vết bầm tím do bọn cướp để lại, đáy mắt hắn tràn đầy phẫn nộ.
"Xem ra… không thể để chúng sống qua mùa đông rồi."
Hắn đứng dậy định rời đi. Ta vô thức túm lấy vạt áo hắn. Tề Dự cúi đầu, nắm chặt lấy tay ta, gỡ nhẹ tay áo ra.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, hốc mắt hoe đỏ nhìn hắn. Hắn nâng mặt ta, đặt xuống một nụ hôn trên trán.
"Ta vừa cưỡi ngựa về, người đầy bụi bẩn, không muốn làm bẩn nàng."
"Chàng muốn đi đâu, ta sợ."
"Ta đi xử lý thi thể."
Ta thả lỏng người, chìm sâu vào làn nước ấm.
30.
Hôm sau, ta cùng Tề Dự đến nhà trưởng thôn tạ ơn, sau đó cùng nhau quay về huyện An Khang.
Đại ca nghe nói về chuyện ta gặp phải, cảm thấy để ta ở lại một mình quá mức nguy hiểm, bèn đồng ý với đề nghị của Tề Dự, cho ta theo quân cùng họ.
31.
Cuối tháng Chín, vừa qua Trung thu, phủ Quảng Bình thất thủ.
Trong thời gian ở lại Quảng Bình, sau khi xử quyết đám hào phú địa chủ ức h.i.ế.p bách tính, chúng ta nghe theo đề nghị của Triệu Hằng, chuyển hướng tiến công đến Bảo Định.
Ba năm chinh chiến, vào một đêm hạ phủ rậm cỏ dày, chúng ta phá thành thành công. Người mở cửa thành chính là thế tử Triệu gia phủ Bình Dương hầu - Triệu Dụ.
Dân chúng trong thành đã khổ sở quá lâu, từ lâu đã nghe danh nghĩa huynh trưởng ở đất Yến Bắc làm nhiều điều nhân nghĩa, mong chờ huynh ấy có thể đánh thẳng đến kinh thành, cứu bọn họ thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tề Dự cầm loan đao, tự tay c.h.é.m c.h.ế.t hôn quân, diệt tận hoàng tộc.
Đại ca cùng đích nữ của Thượng thư đại nhân là Trương Ngọc Thư, cùng bước lên đàn tế trời. Trương thượng thư vốn chẳng ưa gì Trương Ngọc Thư, sau khi nàng bỏ trốn khỏi hôn ước lại càng tuyên bố rằng nếu gặp lại, nhất định sẽ ban cho nàng một dải lụa trắng.
Thế nhưng, hiện tại khi nhìn thấy con gái mình ngồi vững trên hậu vị, hoàng đế lại từ chối mở hậu cung tuyển phi, trong cung chỉ có duy nhất một mình nữ nhi của hắn, ông ta lập tức đổi giọng, mặt dày chạy đến nịnh bợ.
Trương Ngọc Thư hiểu rõ tính cách người nhà mình, nàng không buồn để ý, còn căn dặn hoàng huynh đừng quan tâm đến người của Trương gia.
Huynh trưởng của Trương Ngọc Thư dựa vào thân phận Hoàng hậu của muội muội, tự cao tự đại, ngang nhiên phóng ngựa trong kinh thành, hại c.h.ế.t một đứa trẻ ba tuổi. Hắn cho rằng muội muội nhất định sẽ cứu mình ra. Nhưng điều chờ hắn lại là thánh chỉ xử tử của em rể.
Trương thượng thư mất đi trưởng tử, lúc này mới hiểu ra, giấc mộng "vinh hoa nhờ nữ nhi" đã hoàn toàn tan vỡ.
Tề Dự được phong làm Ninh hầu, Triệu Hằng trở thành tể tướng. Còn ta, trở thành vị công chúa khai quốc duy nhất của triều đại này, được ban phong hiệu Trường Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro